Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-05-2024] Trên trang web Minh Huệ, tôi thấy nhiều đồng tu cao tuổi xuất hiện nghiệp bệnh nặng, một số thậm chí đã qua đời. Nguyên do thì có rất nhiều, dưới đây tôi xin chia sẻ một chút thể ngộ từ phương diện luyện công.

Hiện nay, không ít đồng tu cao tuổi thân thể xuất hiện dấu hiệu lão hóa, như suy giảm thính giác, thị giác, và còng lưng ..v.v. Đa số đồng tu cao niên thừa nhận đây là hiện tượng tự nhiên, và không liên hệ chúng với vấn đề chuyển hóa bản thể chưa tốt. Cũng có đồng tu tin rằng bản thân chưa từng bỏ lỡ buổi luyện công nào, đã khắc phục được khó khăn phải thức dậy vào lúc nửa đêm và đáp ứng yêu cầu luyện công trong hai tiếng rưỡi (theo nhạc luyện công cập nhật năm 2018), cho rằng bản thân đã đạt tiêu chuẩn.

Lối tư duy cứng nhắc này đã cản trở các đồng tu cao niên nhận thức về tình trạng cơ thể từ góc độ tu luyện. Hệ quả là, trước khi trải qua nghiệp bệnh nghiêm trọng hoặc qua đời, các đồng tu cao niên không nghĩ đến việc tăng thời gian và cường độ luyện công. Điều này không loại trừ việc hướng nội tìm và làm tốt ba việc; cần phải tiến hành đồng thời. Về vấn đề này, trên trang Minh Huệ có rất nhiều bài chia sẻ, nhận thức cũng rất tốt. Ở đây, tôi chỉ muốn tập trung vào việc luyện công.

Tôi năm nay đã 75 tuổi. Tôi thường đả tọa trong hai giờ. Khi bước sang tuổi 70, tôi kéo dài thời gian bão luân lên hai giờ mỗi ngày. Kết quả là cơ thể tôi đã trải qua những biến đổi không ngờ. Các triệu chứng nghiệp bệnh từng hành hạ tôi suốt một thời gian dài, như ho và cảm lạnh định kỳ, đã biến mất. Cơ thể tôi khỏe lên rõ rệt; tôi có thể chịu được sự thay đổi của nhiệt độ, và mặc dù ngủ ít hơn nhưng đầu óc tôi lại minh mẫn hơn và tôi không cảm thấy buồn ngủ.

Năm nay, tôi luyện nửa giờ cho mỗi bài công pháp thứ ba và thứ tư (tức là thực hiện ba lần). Tôi lại nhận thấy nhiều cải biến trên cơ thể, và cảm thấy thân thể mình nhẹ tênh!

Vì phải làm ba việc và việc nhà vào ban ngày, tôi chỉ có thể tăng thêm thời gian luyện công bằng cách giảm thời gian ngủ vào ban đêm. Khi không đủ thời gian luyện công vào sáng sớm, tôi điều chỉnh thời gian biểu, 9 giờ 15 phút tối mới bắt đầu luyện công. Đầu tiên, tôi đả tọa trong hai giờ, sau đó luyện bài công pháp thứ nhất và thứ ba (bài thứ ba lặp lại ba lần) cho đến nửa đêm. Sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm, tôi luyện bài công pháp thứ tư trong nửa giờ (luyện ba lần), rồi luyện bài công pháp thứ hai trong hai giờ. Đến lúc đó đã là 3 giờ sáng.

Sau đó, tôi ngủ khoảng hai tiếng rưỡi, và thức dậy lúc 5 giờ 30 phút sáng để phát chính niệm trong một giờ. Sau khi phát chính niệm xong vào lúc 6 giờ 30 phút sáng, tôi chợp mắt thêm một lát. Mặc dù ngủ ít vào ban đêm, nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi và vẫn tràn đầy năng lượng suốt cả ngày.

Sau một khoảng thời gian luyện bài công pháp thứ hai trong hai giờ mỗi ngày, một đêm nọ, tôi có một giấc mơ rõ ràng, trong mơ đột nhiên tôi thấy lòng bàn chân của mình mở ra như cái nắp hộp, bên trong chứa đầy các ấu trùng ăn thịt đã chết. Trông chúng giống như ấu trùng của loài bọ cánh cứng sừng dài, với kích thước cỡ con tằm. Chúng mềm và chồng chất lên nhau. Tôi nhanh chóng đưa tay tóm lấy chúng, cả thảy được ba nắm tay đầy.

Sau đó, tôi chợt thấy lòng bàn chân còn lại cũng mở ra, bên trong toàn là rắn. Hầu hết chúng đã chết và nằm chồng lên nhau, nhưng một số vẫn còn cử động. Chúng có kích cỡ như con lươn. Tôi vội vàng chộp lấy chúng, lôi ​​ra được ba nắm lớn thì đột nhiên tỉnh dậy. Trong giấc mơ, tôi nhận thức rõ rằng những thứ này bị trục xuất khỏi cơ thể tôi sau khoảng hai năm tăng cường luyện bài công pháp thứ hai. Bởi vì tôi đứng luyện công rất lâu, nên mọi thứ đều dồn xuống hai lòng bàn chân. Thử nghĩ, nếu chúng vẫn còn sống trong cơ thể tôi, và bị cựu thế lực lợi dụng để tạo ra khổ nạn; thì biểu hiện ra chẳng phải là nghiệp bệnh nặng hay sao?

Sư phụ giảng:

“Nhưng có một tiêu chuẩn: khi vượt qua tiến trình sinh mệnh thiên định ban đầu, [thì] sinh mệnh được kéo dài thêm kia, hoàn toàn chỉ để cho chư vị dùng để tu luyện; chư vị suy nghĩ chỉ chệch đi chút xíu, là sinh mệnh gặp nguy hiểm ngay; bởi vì quá trình sinh mệnh của chư vị đã qua lâu rồi. Trừ phi chư vị bước sang tu luyện xuất thế gian pháp, thì không có khống chế ấy; lúc đó có một trạng thái khác.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Các đồng tu cao tuổi thực sự phải đối mặt với vấn đề vượt qua tiến trình sinh mệnh ban đầu. Một số đồng tu có thể nghĩ: “Sư phụ đã đẩy chúng ta tu luyện xuất khỏi thế gian pháp rồi nên vấn đề này không tồn tại”. Thể ngộ của tôi là: Quả thực, Sư phụ đã đẩy chúng ta lên đến vị trí rồi, nhưng chúng ta cần phải thành tâm tự hỏi: “Hiện giờ mình đã đạt đến cảnh giới của quả vị sơ cấp của La Hán chưa? Liệu mình có bảo trì được tâm thái vui vẻ và không lo lắng khi đối mặt với mọi ma nạn không?”

Đây là quả vị sơ cấp nhất của ngoài Tam Giới. Nếu chưa đạt đến đó, chúng ta vẫn phải chịu sự chế ước của Pháp nơi thế gian. Chúng ta cần nhắc nhở bản thân rằng:

“… khi vượt qua tiến trình sinh mệnh thiên định ban đầu, [thì] sinh mệnh được kéo dài thêm kia, hoàn toàn chỉ để cho chư vị dùng để tu luyện; chư vị suy nghĩ chỉ chệch đi chút xíu, là sinh mệnh gặp nguy hiểm ngay; bởi vì quá trình sinh mệnh của chư vị đã qua lâu rồi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Đoạn Pháp này nhấn mạnh tầm quan trọng của việc luyện công không xuất thiên sai và bảo trì chính niệm để kéo dài thọ mệnh. Theo thể ngộ của tôi, đồng tu cao tuổi cần dành nhiều thời gian hơn cho việc luyện công. Các dấu hiệu lão hóa chính là hồi chuông cảnh báo cho thấy thân thể chưa được chuyển hóa đầy đủ. Việc chủ động kéo dài thời gian luyện công để cải biến bản thể là điều cấp bách. Đồng thời, cũng cần đảm bảo đúng tư thế khi luyện các bài công pháp. Khi đả tọa, hãy giữ lưng ngay cổ thẳng; không để cơ thể cúi xuống hay thậm chí buồn ngủ, vì như thế sẽ không đạt được hiệu quả của việc luyện công.

Từ khi bắt đầu tu luyện vào năm 1996 đến nay, tôi chưa bao giờ trải qua giả tướng nghiệp bệnh nghiêm trọng. Tôi nhận thức sâu sắc rằng nếu các đồng tu cao tuổi có thể gia tăng thời gian luyện công thì bản thể của họ sẽ được chuyển hóa tốt hơn.

Sư phụ đã phải chịu đựng rất nhiều để cứu độ chúng ta, và Ngài đã phải gánh chịu rất nhiều thay cho chúng ta. Đối với những đồng tu có thể vượt quan nghiệp bệnh, kỳ thực, đó chính là Sư phụ đã chịu khổ thay cho chúng ta. Nếu chúng ta có thể tự mình chịu đựng thêm một chút khổ và giải quyết được vấn đề này, đó sẽ là điều thật tuyệt vời, vì Sư phụ bớt phần lo lắng cho chúng ta. Việc tăng thêm thời gian luyện công bằng cách giảm bớt thời gian ngủ đối với chúng ta mà nói không phải là việc quá khó. Khi làm được rồi, bạn sẽ phát hiện rằng điều đó thực sự giống như liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!

Chúng ta phải tận dụng thời gian để làm tốt những việc có thể làm. Đối với những việc hiện giờ chưa thể làm tốt hoặc không thể hoàn thành, chúng ta nên biết đó là điểm cần nỗ lực, và đó chính là do những chấp trước cần tu bỏ đang cản trở chúng ta. Chúng ta phải tận dụng tốt thời gian để tu bỏ chúng, không cô phụ ân từ bi khổ độ của Sư tôn!

Trên đây là một số thể hội của cá nhân tôi, có điều gì chưa phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/7/476240.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/9/218949.html

Đăng ngày 08-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share