Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2024] Trong một khoảng thời gian, tôi cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp và sẽ ngủ gật mà thậm chí không hay biết. Tôi đã cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nhưng chỉ giữ được một lúc thôi. Ngay khi cầm Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ lại ngủ gật.

Trong cả một buổi chiều, tôi thậm chí không thể học xong một bài giảng. Nếu như không buồn ngủ, tôi có thể học xong ba bài giảng trong cùng một khoảng thời gian như thế. Tôi đã cố hết sức để duy trì sự tỉnh táo nhưng sẽ lại ngủ gật sau khi đọc chỉ một đến hai dòng. Mỗi lần tôi ngủ gật khi đang cố gắng học Pháp, tôi cảm thấy Sư phụ ở đó để đốc thúc tôi tỉnh giấc.

Sau nhiều lần thất bại trong việc giữ bản thân tỉnh táo khi học Pháp, tôi bắt đầu hướng nội tìm nguyên nhân.Tôi nhớ lại lời Sư phụ đã giảng:

“Công pháp của chúng ta không giống các công pháp bình thường khác, vốn mơ mơ màng màng, nửa mơ nửa tỉnh, thần hồn điên đảo. Công pháp chúng ta yêu cầu chư vị tu luyện bản thân mình một cách tỉnh táo minh bạch. Có người cứ nói: ‘Thưa Sư phụ, con cứ nhắm mắt lại là lắc động’. Tôi nói rằng không phải thế, chư vị đã hình thành thói quen vứt bỏ chủ ý thức của mình, hễ chư vị nhắm mắt liền buông lơi chủ ý thức của mình, đã mất rồi; chư vị đã hình thành thói quen như thế mất rồi. Chư vị ngồi đây tại sao không lắc động? Chư vị vẫn bảo trì trạng thái mở mắt, hơi hơi nhắm khẽ mắt lại thì hỏi chư vị có lắc động không? Tuyệt đối không.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Chẳng phải việc tôi ngủ gật trong khi đang đọc Chuyển Pháp Luân chính là vứt bỏ chủ ý thức của mình hay sao? Tôi biết rằng không nên làm như thế và tôi nên chú tâm đến chủ ý thức của mình.

Tôi lại cầm Chuyển Pháp Luân lên lần nữa, tập trung hết sức lực, chú tâm đến chủ ý thức của mình và bắt đầu đọc. Sau khi đọc chỉ mới hai dòng, tôi cảm thấy một thứ vật chất chầm chậm tích tụ lại ở phía bên phải nửa thân trên của mình. Khi nó lên đến gần đầu tôi, tôi cảm thấy nó bắt đầu kiểm soát tôi và tôi sắp ngủ thiếp đi. Vào thời điểm đó, tôi dùng hết sức lực của mình (cả thân thể tôi run lên bần bật!) và cảm giác buồn ngủ đó tan biến mất cái “vèo”. Tôi trở nên hoàn toàn thanh tỉnh.

Tôi chú tâm hơn đến chủ ý thức của mình và tiếp tục học Pháp. Sau khi đọc thêm vài dòng, thứ vật chất đó lại tích tụ lại ở chỗ cũ. Nó thâm nhập vào đầu tôi một cách đầy cảnh giác và núp ở đó, chiếm quyền kiểm soát và cưỡng ép tôi ngủ gật một lần nữa. Nhưng sau khi tôi lấy hết sức lực và lắc bản thân mình thật mạnh, nó lại chạy mất và tôi tỉnh táo trở lại.

Tôi bật cười và tiếp tục học Pháp. Ngay khi tôi đọc một câu, nó lại chạy ra từ chỗ cũ. Nó gần như khống chế được tôi nhưng tôi đã lắc mình và nói lớn: “Bây giờ ta biết ngươi rồi. Ta có thể nhìn thấu ngươi. Đừng cố gắng kiểm soát ta nữa.”

Kể từ đó, tôi không còn cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp nữa.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/16/475928.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/10/218956.html

Đăng ngày 31-07-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share