Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-6-2024] Kể từ ngày tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, tôi đã trải qua những thăng trầm, vật lộn với tâm oán hận với gia đình, đặc biệt là chồng tôi. Một đêm, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng, trong mơ tôi nhìn thấy một chiếc thang lên trời hình cánh cung, dẫn thẳng lên đỉnh trời. Tôi trèo từng bậc, từng bậc hướng lên trên, nhưng đến giữa thang có một bậc bị khuyết và tôi không thể bước lên tiếp được nữa. Lúc đó, tôi nghe thấy ai đó nói rằng: “Bậc thang này cần phải do chồng chị lắp vào mới được”. Khi thức dậy, tôi ngộ ra rằng để có thể trở về gia viên với Sư phụ thì tôi phải tu khứ tâm oán hận với chồng.
Trước khi đắc Pháp, mối quan hệ của vợ chồng tôi rất căng thẳng và chúng tôi ở bên bờ vực ly hôn. Sau khi bắt đầu tu luyện, giữa chúng tôi đã có sự hòa thuận và hiểu nhau hơn.
Nhờ sự thay đổi tích cực từ phía tôi nên chồng tôi đã ủng hộ tôi tu luyện, nhưng sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu cuộc bức hại, ông ấy đột nhiên có thái độ khác thường. Ông ấy không cho phép tôi học Pháp, cũng cấm tôi liên lạc với các đồng tu. Bất cứ khi nào người từ Đồn Công an hay Ủy ban khu phố đến nhà nói chuyện với tôi, ông ấy sẽ phản ứng điên cuồng và lăng mạ tôi. Nhất là khi nhà chúng tôi có khách, ông ấy thậm chí còn biểu hiện mất lý trí hơn.
Mỗi khi ông ấy nổi cơn thịnh nộ, tôi không thể nói một lời nào, nếu không, ông ấy sẽ đánh tôi. Có lần, tôi đang ngồi bên bàn trà, ông ấy vớ lấy cái bình thủy tinh đựng nước ném về phía tôi, nhưng nó đập trúng mặt bàn bằng gỗ và các mảnh thủy tinh bắn tung tóe. Nhờ Sư phụ bảo hộ, tôi không sao cả. Mặc dù lúc đó tôi không nói gì nhưng trong lòng tôi bị tổn thương sâu sắc và sinh tâm oán hận, căm ghét chồng.
Một lần khác, sau một ngày bận rộn tiếp đãi người thân đến chơi, tối đến lúc mọi người đi nghỉ, tôi vào bếp đọc Chuyển Pháp Luân. Chồng tôi đã dùng những lời tục tĩu để chửi tôi, khiến khách khứa chú ý. Sau đó, ông ấy cầm chiếc ghế đẩu định đánh tôi, nhưng các vị khách đã can ngăn. Ngày hôm sau, ông ấy vẫn tức giận, còn cãi lộn với khách vì những chuyện lặt vặt khiến mọi người không vui và phải ra về sớm. Kiểu mâu thuẫn như thế xảy ra thường xuyên và tôi không viết chi tiết ở đây.
Dần dần, tôi thậm chí cảm thấy không muốn nhìn ông ấy. Tính khí hung bạo, ánh mắt dữ tợn cùng cái miệng hay nói những lời thô tục của ông khiến tôi hối hận vì đã không ly hôn ông ấy sớm hơn, và cảm thấy đây là một sai lầm lớn nhất trong đời mình. Tuy nhiên, tôi biết là một người tu luyện, tôi không thể làm theo những niệm đầu này và dùng cảm xúc để đo lường mọi thứ. Tôi quyết tâm làm theo điều Sư phụ dạy và các nguyên lý của Đại Pháp, không kể khó khăn đến nhường nào.
Tôi đặt tâm học và học thuộc Pháp, đọc các bài chia sẻ của các học viên khác và nghiêm khắc chiểu theo các Pháp lý để đề cao tâm tính. Tôi nhận ra rằng hoàn cảnh càng phức tạp thì lại càng có lợi cho việc tu luyện của tôi; tôi phải đạt được yêu cầu của Sư phụ!
Tôi dần thay đổi thái độ đối với chồng, từ oán hận sang ân cần, quan tâm. Tôi làm tất cả việc nhà để đảm bảo rằng ông ấy không bị quá tải. Tôi cũng dùng tiền riêng của mình để chi tiêu cho sinh hoạt chứ không dùng tiền lương hưu của ông ấy, mặc dù ban đầu có lúc tôi vẫn cảm thấy bất công. Cùng với việc tôi học Pháp sâu hơn, tâm tính tôi từng bước đề cao, tôi không còn ôm giữ oán hận và cảm thấy bình thản trong lòng.
Thời gian trôi qua, chồng tôi cũng thay đổi. Ông ấy ngừng chửi mắng tôi và không còn ngăn cản tôi đi ra ngoài hoặc liên lạc với các đồng tu khác nữa. Tôi lập được điểm học Pháp tại nhà, khi đồng tu đến, ông ấy không phản đối mà còn mỉm cười chào đón họ. Tháng trước, ông ấy cho tôi 1000 Nhân dân tệ để mua bất cứ thứ gì tôi muốn, đây là điều mà trước kia tôi không bao giờ dám nghĩ tới (trước kia ông ấy không bao giờ cho tôi dù chỉ 10 Tệ). Tôi cảm thấy có chút tự mãn, nghĩ rằng tôi đã nhổ được tận gốc tâm oán hận với chồng.
Nhưng một hôm, trong lúc đang đi trên đường tôi lại nhớ đến những đắng cay trước kia, thế là tâm oán hận của tôi lại nổi lên, và tôi tưởng tượng đến việc khi về đến nhà sẽ cho ông ấy một trận, và tôi nên nói thế nào thế nào. Đúng lúc đó, tôi vấp mạnh một cái và ngã nhào xuống đất rất nặng. Tôi lập tức nhận ra lỗi của mình và nói: “Sư phụ, con sai rồi, con không nên oán hận ông ấy, và con phải hoàn toàn giải thể tâm oán hận này.” Một lúc sau, tôi từ từ đứng dậy và thấy mình không sao cả. Tôi đã ngoài 70 tuổi rồi, một cú ngã lớn như thế mà tôi không hay hấn gì, đây hẳn là Sư phụ đã điểm hóa và bảo hộ tôi.
Với sự dẫn đắt và từ bi hồng đại của Sư tôn, tôi quyết tâm giải thể tâm oán hận này, bắt kịp với tiến trình Chính Pháp và trở về gia viên cùng với Sư phụ. Con xin cảm ân sự từ bi cứu độ của Ngài!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/22/478903.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/12/218995.html
Đăng ngày 04-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.