Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 19-10-2023] Tôi là một nữ đệ tử 83 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Tôi cùng chồng (86 tuổi) đã tu luyện 27 năm. Từ một người bệnh tật khắp thân, tôi đã trở thành một bà lão hoạt bát khỏe mạnh, toàn tâm bước trên con đường cứu người. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ từ bi, gia đình tôi hiện nay tứ đại đồng đường, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, các con trai con dâu đều hiếu thuận, rất ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp. Con cháu đều nhận được phúc báo mà Sư phụ ban cho.

Những điều muốn nói rất nhiều nên tôi không thể tỉ mỉ kể từng chi tiết. Dưới đây tôi muốn đem một số câu chuyện trong quá trình tu luyện của bản thân báo cáo lên Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu. Có điểm nào không ở trong Pháp, mong các đồng tu chỉ ra.

I. Làm theo lời Sư phụ

Thuở đầu mới tu luyện, với lòng cảm ân và nhiệt tâm muốn tu luyện Đại Pháp, phàm là việc Đại Pháp tôi đều bước ra làm. Sư phụ đã vớt tôi ra từ địa ngục, ban cho tôi một sinh mệnh mới, tôi mới có ngày hôm nay. Nếu không có Sư phụ cứu độ, có lẽ xương cốt tôi đã mục nát rồi. Bởi vậy, đối với ba việc mà Sư phụ yêu cầu, tôi đều tận sức làm. Tôi nghe theo lời Sư phụ, làm mọi việc treo biểu ngữ, treo bảng trưng bày, dán biểu ngữ, phun sơn biểu ngữ chân tướng cỡ lớn, phát tài liệu chân tướng, dán tờ chân tướng, v.v.

Một lần có người đàn ông bắt gặp khi tôi đang đi dán tờ thông tin vạch trần tội ác thu hoạch nội tạng từ các đệ tử Đại Pháp ở hành lang một khu dân cư. Khi tôi ra ngoài, ông ấy đuổi theo nắm lấy cánh tay của tôi và nói: “Thu hoạch nội tạng gì chứ?” Tôi nói đây là sự thật. Ông ấy nói” “Bà không được đi!“, nói xong muốn gọi điện thoại tố cáo tôi. Tôi thấy mặt ông ấy rất hung ác, trong tâm tôi cầu xin Sư phụ giúp để ông ấy không thể gọi điện thoại. Ông ấy thật sự không gọi được, mới nới lỏng tay ra. Tôi liền về nhà, vừa đi vừa cảm tạ Sư phụ.

Khi phát “Cửu Bình”, tôi in số lượng lớn đĩa CD “cửu bình“ và chia cho các đồng tu cùng phát. Sư phụ yêu cầu học Pháp tập thể, tôi liền thành lập điểm học Pháp tại nhà mình. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, cho tới nay, mặc dù khu dân cư lắp đặt rất nhiều camera, nhưng đầu đường nhà tôi không bị lắp. Tôi cùng chồng và con dâu dùng tên thật gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, đã được Viện kiểm sát tối cao xác nhận.

Sư phụ yêu cầu đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng cứu người, tôi liền ra ngoài giảng chân tướng trực diện, phát tài liệu chân tướng. Tôi giảng chân tướng bên trong bên ngoài khu dân cư, ở chợ, trên xe buýt. Tôi cùng đồng tu đến các vùng nông thôn lân cận, đi từng nhà giảng chân tướng, phát tài liệu. Một lần chúng tôi tới cửa một gia đình thì có ba người phụ nữ đi ra. Tôi lấy một cuốn sách chân tướng muốn đưa cho họ, vừa định mở miệng thì người phụ nữ lớn tuổi nói: “Bà thật to gan, dám đến tận cửa nhà chúng tôi.” Tôi nói vì tôi muốn tốt cho họ. Bà ấy rút điện thoại muốn gọi điện tố cáo; trong tâm tôi lập tức cầu xin Sư phụ khiến điện thoại của bà ấy không gọi được. Bà ấy thực sự không gọi được, hai người phụ nữ bên cạnh nói bà ấy đi thôi, họ bèn rời đi. Chúng tôi liền tới nơi khác tiếp tục cứu người. Những chuyện như vậy xảy ra rất nhiều trong những năm qua, nhưng dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tất cả đều “hữu kinh vô hiểm”.

Bao năm qua, tôi một mạch đi trên con đường giảng chân tướng trực diện cứu người; buổi sáng ra ngoài giảng chân tướng, buổi chiều ở nhà học Pháp, phát chính niệm. Tôi mang theo nguyên tắc cứu vài người không phải là ít, cứu vài chục người không phải là nhiều, không khởi tâm hoan hỉ. Số người được cứu cho đến nay tôi cũng không nhớ rõ. Nếu cứu được ít người là do bản thân tu không tốt, tôi hướng nội tìm, rút ra bài học để lần sau làm tốt hơn; cứu được nhiều người là do Sư phụ làm, chẳng qua chúng ta có nguyện vọng, Sư phụ vì để thành tựu đệ tử, đã đem uy đức cấp cho chúng ta. Nếu chúng ta không tận lực, chính là có lỗi với Phật ân hạo đãng và sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

II. Trải nghiệm thần kỳ trong khi vượt quan nghiệp bệnh dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ

1. Một một buổi tối mùa Thu năm 2020, tôi và một đồng tu lớn tuổi ra ngoài dán tờ rơi và treo biểu ngữ chân tướng. Vừa đến nơi, tôi lấy ra một tấm biểu ngữ ném lên cây (loại biểu ngữ này bên trên có cột một viên đá dùng để ném treo lên cây); vừa ném lên, thân người tôi liền ngã ngửa, tay phải tôi chống xuống đất. Tôi nghe thấy một tiếng “rắc” chỗ cổ tay, trong tâm nghĩ: Không ổn, có lẽ gãy xương rồi. Không đúng, tôi lập tức chính lại suy nghĩ này: Không sao, không sao. Tôi không biết mình đã đứng dậy thế nào, sau khi đứng lên tôi cầu xin Sư phụ: Xin Sư phụ cứu con, Xin Sư phụ cứu con! Tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, không biết đã niệm bao nhiêu lần, sau đó lại cầu Sư phụ giúp đỡ. Tôi nói với Sư phụ: Thưa Sư phụ, vốn con thuận làm việc bằng tay phải, không thể dùng tay trái, xin Sư phụ giúp con, làm xong con mới về nhà. Sau đó, tôi tiếp tục dùng tay trái ném biểu ngữ, còn ném được rất cao. Đến nơi có thể dán tờ rơi thì tôi dán tờ rơi, tôi cảm nhận được rõ ràng Sư phụ đang giúp tôi. Một lúc sau tay phải của tôi sưng lên rất to, không thể sử dụng được. Vẫn còn một số tờ rơi chưa dán, tôi đặt tay phải trước ngực, dùng tay trái kết hợp với răng để dán, vừa làm vừa nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo“ cùng khẩu quyết phát chính niệm. Lúc này có người tới nhìn xem tôi dán nội dung gì; tôi không sợ hãi cũng không quan tâm, tiếp tục dán và mặc niệm trong tâm.

Sau khi hoàn thành công việc, tôi gặp lại đồng tu. Đồng tu hỏi: “Làm xong việc chưa?” Tôi nói làm xong rồi, hai chúng tôi trở về. Trên đường về nhà, tôi bảo đồng tu qua nhà tôi (vì tôi không thể mở cửa bằng tay trái, chồng tôi lại lãng tai không nghe thấy tiếng gõ cửa), nhưng bà ấy không đồng ý, vì tôi cũng không nói với bà ấy nguyên nhân. Tôi nghĩ: “Được rồi, ta có Sư phụ quản, đi về nhà thôi.” Về đến nhà, tôi còn chưa gõ cửa thì con trai nhỏ đã ra mở cửa. Con trai vừa nhìn thấy cánh tay tôi sưng to, liền hỏi: Mẹ, tay mẹ bị sao thế? Tôi nói tay tôi bị gãy một chút, cháu không nói gì bởi cháu biết tôi sẽ không đi bệnh viện. Đi vào nhà, con tôi nói: Mẹ, con lấy sợi dây để mẹ treo tay lên vai nhé? Tôi đồng ý và treo cánh tay như thế trong vài ngày.

Một ngày, Sư phụ dùng lời nói của đồng tu để điểm hóa cho tôi: Chị là Thần, còn mang thứ này làm gì? Tôi nghĩ đúng vậy! Tôi là Thần, còn đeo cái này làm gì? Tôi liền tháo dây treo cánh tay xuống, cẩn thận đút tay vào túi áo.

Trong khoảng thời gian này tôi không ngừng hướng nội tìm. Theo lý, việc cứu người là việc làm chân chính nhất, ai cũng không dám phản đối. Sự việc phát sinh khẳng định bản thân tôi còn có sơ hở để cựu thế lực nắm được. Tôi nhìn lại từng việc từng việc và đã tìm ra được. Vài ngày trước, tôi thấy hàng xóm đều trồng rau, trồng hành ở khoảng đất trống trước nhà. Trước nhà tôi cũng có khoảng đất trống, tôi bèn trồng một ít rau hẹ ở đó, sau này quản lý không cho thì nhổ đi; đây chẳng phải là tâm lợi ích sao? Người thường làm gì, đó là việc của người thường? Chẳng phải tôi cũng đang lẫn lộn trong người thường? Đây là tâm tư lợi, tôi tu bao nhiêu năm như vậy mà còn muốn đi chiếm một chút lợi ích; tôi nhất định phải tu bỏ cái tư tâm này, tiêu diệt nó. Trong tâm tôi hứa với Sư phụ sau này sẽ không tái phạm. Việc cựu thế lực bức hại khi tôi đang làm việc chân chính là rất xấu xa, chúng khiến ta đảo lộn thị phi, mất đi chính niệm, khiến ta cảm giác không nên làm sự việc này, chúng tới can nhiễu ta cứu người và chứng thực Pháp. Cũng may Sư phụ đã ban cho đệ tử Đại Pháp Pháp bảo tu luyện hướng nội tìm.

Cứ như vậy, cánh tay của tôi đỡ sưng hơn sau từng ngày, không còn đau nữa. Đến ngày thứ năm khi lịch bàn đưa tới, tôi liền đi phát. Tôi sốt ruột thử xem tay phải có thể cầm lịch hay không, vừa thử đã cầm được rất tốt. Ngày thứ sáu tôi mang năm cuốn lịch đến phát ở đầu đường gần nhà, một lúc là phát xong. Tôi lại đến cửa khu dân cư phát, mỗi ngày tôi đều đi phát. Ngày thứ mười hai, tôi đến chợ nông sản phát. Sau khi phát xong, nhìn thấy có người bán bột, tôi hỏi bao nhiêu một cân? Bà ấy nói hai nhân dân tệ. Tôi mua mười hai cân, thanh toán xong tôi đi tới bến xe buýt, đi đến nửa đường mới phát hiện tôi cầm túi bột bằng tay phải? Tôi giật mình, vội bỏ túi bột xuống đất, trong tâm nghĩ không sao. Sau khi lên xe tôi vận động cổ tay phải một chút, không sao cả, tay hoạt động bình thường. Tôi thầm nghĩ vậy là khỏi rồi?

Lần bị thương cổ tay này, từ đầu đến cuối tôi đều không thấy đau, mọi người thấy có thần kỳ không? Đương nhiên tôi biết Sư phụ đã gánh chịu cái nạn này cho đệ tử, trong tâm tôi rất khó chịu. Tôi đã gây thêm phiền toái cho Sư phụ, cũng vô cùng cảm ân Sư phụ từ bi khổ độ.

2. Một buổi sáng mùa xuân năm 2021, tôi ra khỏi giường từ lúc sáng sớm. Tôi xuống đi dép nhưng nhìn thấy trên đất sao có nhiều dép lê như vậy? Một hàng dài, nhìn những thứ khác cũng thấy rất nhiều, không nhìn rõ rốt cuộc là cái nào. Tôi biết quan nạn đã đến, nghĩ thầm: Thế này không ra ngoài được, ở nhà học Pháp thôi; kết quả cầm sách lên nhìn không rõ chữ. Tôi liền bảo chồng cùng phát chính niệm, phát chính niệm xong đã khá hơn một chút, nhưng vẫn không nhìn rõ. Tôi bảo chồng đọc Pháp cho tôi nghe. Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, mắt không nhìn thấy gì, trong tâm tôi hơi nặng nề. Tôi nghĩ không đúng, đây là giả tướng để tôi vượt quan; có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây tôi sợ cái gì, do đó tôi cũng không nói với đồng tu. Tôi tự mình tăng cường học Pháp, phát chính niệm, đến ngày thứ tư thì mắt đã có thể nhìn được, nhưng vẫn là bóng chồng lên nhau. Trong khi tham gia một nhóm học Pháp khác, đồng tu giao lưu chia sẻ về thế nào là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp. Đem quan điểm tu luyện cá nhân vị kỷ vị tư chuyển thành quan niệm vị tha mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, mới có thể tiến nhập vào vũ trụ mới. Điều này khiến tôi vô cùng xúc động, vì vậy tôi đã hướng nội tìm. Trước kia những việc tôi làm đều là tôi muốn tu tốt, muốn làm tốt, muốn viên mãn, tôi muốn thế này thế kia, dù tu thế nào cũng không nhảy ra khỏi cái vòng của cựu thế lực. Tôi không thể tu theo chúng; cựu thế lực lấy tu luyện cá nhân làm trọng yếu, nhưng đệ tử Đại Pháp có sứ mệnh lớn hơn, không chỉ là cứu độ chúng sinh, còn cần theo Sư phụ chính Pháp, chính lại hết thảy những thứ bất chính. Sư phụ muốn chúng ta tu thành sinh mệnh chính Pháp chính giác vô tư vô ngã, mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp, mới có thể tiến nhập vào vũ trụ mới do Sư phụ tạo ra. Tôi cần chuyển biến quan niệm, làm đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp. Cựu thế lực ngươi gài bẫy không cho ta ra ngoài cứu người, ta không thể theo ý ngươi. Đây là hảo sự, là Sư phụ đang cấp cho tôi cơ hội tăng công. Đến ngày thứ năm tôi lại ra ngoài cứu người, nhưng nhìn đâu cũng thấy toàn là xe và người, nhìn không rõ. Tôi nhờ con dâu (cũng là đồng tu) lái xe đưa tôi đến chợ phát tài liệu chân tướng, phát xong cháu lại đưa tôi về. Cứ như vậy đến ngày thứ mười bốn, mười lăm, mắt tôi khôi phục bình thường, đúng như:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân – Hồng Ngâm II)

Con xin Cảm tạ Sư phụ!

3. Giao thừa năm 2022 là thời gian gia đình bốn thế hệ nhà chúng tôi đoàn tụ. Trước bữa cơm trưa tôi vào nhà tắm gội đầu. Đang muốn sấy tóc thì đột nhiên bụng của tôi đau dữ dội. Tôi đứng tựa vào máy giặt không thể ra ngoài, dùng hết sức hô lên một tiếng. Cháu gái đang ngồi trên ghế salon nghe tiếng vội chạy vào dìu tôi ra. Lúc này con thứ của tôi cũng chạy tới, hai người đỡ tôi ngồi trên giường.

Lúc đó nửa thân trên của tôi đau đớn, tôi không biết đau chỗ nào, thực ra chỗ nào cũng đau. Các con đều vây lại quanh tôi, vô cùng sợ hãi. Con dâu cả của tôi (không tu luyện Đại Pháp) cũng biết Đại Pháp là tốt, cháu ôm tôi và nói: Mẹ đừng sợ, không sao cả, mẹ có Sư phụ quản, miệng còn không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi muốn nằm một lúc nhưng tà ác không cho, vừa nằm xuống được một nửa thì như có thứ gì đó đâm vào người. Tôi ngồi không được, nằm không xong, đau đến khó thở. Loại đau đớn ấy không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, cả đời tôi chưa từng chịu qua sự đau đớn như vậy, đau đến mức không còn chút sức lực, mồ hôi vã ra ướt sũng cả áo bên ngoài.

Tôi cứ như vậy tựa vào con dâu cả, khiến cháu không dám cử động; một bàn lớn đồ ăn cũng không ai ăn, tất cả đều tập trung vây quanh tôi. Tôi gọi: Xin Sư phụ cứu con, xin Sư phụ cứu con. Bọn trẻ cũng hoảng sợ, lũ lượt quỳ trước Pháp tượng Sư phụ cầu xin Sư phụ cứu tôi. Một lúc sau, tôi đã có thể dựa vào người con dâu ngủ hai, ba phút, lại qua một lúc, tôi có thể ngủ lâu hơn một chút. Ngày thứ hai, tôi vẫn ở trong tình trạng đau nghiêm trọng, tối hôm đó các con tôi cùng các cậu dì từ nơi xa trở về. Tôi nói với họ: Tôi không sao, tôi có Sư phụ quản (họ đều đã minh bạch chân tướng), tôi đang tiêu nghiệp, qua mấy hôm nữa sẽ khỏe, mọi người cứ yên tâm về đi! Mọi người đều đi về. Chờ lúc cơn đau giảm nhẹ, tôi bình tâm suy nghĩ về vấn đề này. Các đồng tu xung quanh tôi đều bình phục sau vài ngày, vì sao tôi lại bị nặng như thế? Rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào? Hướng nội tìm, bởi tôi có niệm bất chính mới dẫn đến như vậy.

Sự việc phải nói từ sau khi tà đảng nới lỏng chính sách “Zero Covid”, không lâu sau tình hình dịch bệnh ở địa phương tôi lại bắt đầu gia tăng. Đến ngày 10 tháng 2, số người nhiễm bệnh tăng vọt với tốc độ lây lan đáng sợ, các đơn vị công tác quanh khu chung cư có đến 95% số người dương tính. Đơn vị con trai cả của tôi cũng không phải ngoại lệ; cháu sợ bố mẹ bị truyền nhiễm nên kịch liệt phản đối các đồng tu tiếp tục tới nhà tôi học Pháp. Không còn cách nào, tôi đành chấp nhận ý kiến của cháu và chuyển lớp học Pháp đến nhà một đồng tu khác. Một lần tôi đi học Pháp, con trai không cho tôi đi, kết quả tôi vẫn dương tính; chồng tôi cũng dương tính nhưng tới ngày hôm sau đã khỏe lại, còn tôi kéo dài hơn nửa tháng mới khỏi. Tôi nghe nói các đồng tu trong nhóm đều đã dương tính và khỏi, đến mùng 6 tháng Giêng tôi lại mời các đồng tu quay lại nhóm học Pháp. Học Pháp xong, mọi người giao lưu chia sẻ về tình hình dịch bệnh; các đồng tu ở địa phương đều từng dương tính có nặng có nhẹ, trong tâm tôi hoài nghi tại sao đệ tử Đại Pháp lại có thể nhiễm virus? Có đồng tu còn bị dương tính lần thứ hai, có người đã ra đi. Vừa nghe xong, tâm sợ hãi của tôi lại nổi lên; chính cái niệm “sợ” này đã đưa đến bức hại “dương tính lần thứ hai” càng nghiêm trọng hơn. Ban đầu chuyển nhóm học Pháp đi (dù với lý do con trai phản đối), nhưng tôi đã mặc nhận thừa nhận suy nghĩ sợ nhiễm bệnh của cháu. Bởi vì thời gian gần đây tôi học Pháp không nhập tâm, phát chính niệm chạy theo hình thức, tôi mất chính niệm trong vấn đề mấu chốt, không coi bản thân là người luyện công. Tôi đã không nghĩ tới bản thân đang đi trên con đường thành Thần, có vô số các Thần đang theo dõi; cựu thế lực kia vốn có tâm tật đố với đệ tử Đại Pháp, không muốn để đệ tử Đại Pháp tu thành, chúng nắm lấy cái chuôi này để bức hại ta. Tôi đã trải qua bao mưa gió gian khổ hơn 20 năm qua, nhưng lại trượt ngã trong tình hình dịch bệnh lần này, thật sự quá hổ thẹn.

Nhận thức được vấn đề của bản thân, tôi liền thành tâm sám hối với Sư phụ, quyết tâm quy chính, tăng cường học Pháp, phát chính niệm. Có sự giúp đỡ của Sư phụ, thân thể tôi ngày một tốt hơn, không biết từ lúc nào đã khôi phục lại bình thường, lại tiếp tục hối hả trên con đường cứu người. Người trong gia đình một lần nữa chứng kiến sự thần kỳ và siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, con xin đa tạ ơn cứu độ của Sư phụ từ bi vĩ đại!

Trong 27 năm tu luyện, thể ngộ sâu sắc nhất của tôi là: đối diện với bất kể vấn đề gì, niệm đầu tiên cần nhớ tới chúng ta là đệ tử Đại Pháp, chúng ta sẽ biết phải làm thế nào. Bất kể gặp khó khăn gian khổ gì, trong thời khắc nguy nan, niệm đầu tiên cần nghĩ đến là cầu Sư phụ, bởi vì Sư phụ luôn ở bên chúng ta; Sư phụ trân quý đệ tử, Sư phụ không nhớ tới lỗi lầm của đệ tử; chỉ cần thật sự sửa đổi, Sư phụ nhất định có thể hóa giải khó khăn trên con đường tu luyện của chúng ta. Tất nhiên Pháp có tiêu chuẩn, không thể coi sự từ bi của Sư phụ như trò đùa, cần đặt tiêu chuẩn cao để yêu cầu bản thân, như một đệ tử Đại Pháp chân chính. Vì vậy trên con đường tu luyện hữu hạn về sau, nhất định phải nghe theo lời Sư phụ, học Pháp nhiều, học Pháp tốt, cứu thêm nhiều người, hướng nội tìm, tu tâm tính một cách vững chắc, nhanh chóng đạt đến tiêu chuẩn của đệ tử Đại Pháp, viên mãn theo Sư phụ trở về.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/10/19/467189.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/23/214412.html

Đăng ngày 04-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share