Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-06-2024]

Họ và tên: Trương Thụy Anh
Tên tiếng Trung: 张瑞英
Giới tính: Nữ
Tuổi:Trên 70 tuổi
Huyện:Thiên Tây
Tỉnh:Hà Bắc
Nghề nghiệp:Nhân viên văn phòng thương mại nghỉ hưu
Ngày mất:Ngày 6 tháng 1 năm 2023
Ngày bị bắt gần nhất:Ngày 3 tháng 11 năm 2012
Nơi giam giữ gần nhất:Trại tạm giam Số 1 thành phố Đường Sơn.

Một người dân huyện Thiên Tây, tỉnh Hà Bắc, qua đời vào ngày 6 tháng 1 năm 2023, sau nhiều năm chịu đựng giam giữ và sách nhiễu vì đức tin vào Pháp Luân Công, môn tu luyện cả thân lẫn tâm bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại từ tháng 7 năm 1999.

Bà Trương Thụy Anh, cựu nhân viên văn phòng thương mại huyện Thiên Tây, tin tưởng Pháp Luân Công đã phục hồi sức khỏe cho bà, nhưng bà liên tục bị nhắm đến vì kiên định đức tin. Mỗi lần bị giam giữ, bà bị tra tấn tàn bạo. Sau lần bắt giữ cuồi cùng vào năm 2012, bà bị kết án 3 năm tù. Sức khỏe của bà suy giảm vì bị ngược đãi khi giam giữ, và bà được bảo lãnh tại ngoại vào năm 2013.

Sau khi bà Trương về nhà, chính quyền địa phương vẫn liên tục sách nhiễu bà. Chồng và con bà sống trong sợ hãi mỗi ngày. Chồng bà bị đau đầu và nôn mửa mỗi khi nghe tin ai đó đến vì bà. Để ngăn bà bị bắt lần nữa, ông và các con cấm bà ra ngoài hay liên hệ với những đồng tu khác.

Áp lực tinh thần càng làm trầm trọng thêm sức khỏe đã suy sụp của bà Trương. Bà mất 10 năm sau, vào ngày 6 tháng 1 năm 2023. Lúc đó bà đang ở độ tuổi 70. Dưới đây là câu chuyện về bà.

Pháp Luân Công cứu bà khỏi khốn khổ

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1996, bà Trương bị rất nhiều bệnh tật. Bà bắt đầu bị bệnh từ khi 19 tuổi. Năm đó, bà lội nước lũ đến tận thắt lưng để lùa đàn lợn lên chỗ cao hơn. Lúc đó bà đang trong kỳ kinh, và việc bị nhiễm lạnh gây ra biến chứng lâu dài.

Sau đó, mỗi khi đến kỳ, bà đau lưng và dạ dày không thể chịu đựng nổi. Bụng bà cũng trở nên cứng đến nỗi bà không thể ấn nó xuống. Kinh nguyệt của bà nhiều đến nỗi chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến máu chảy xuống quần. Kỳ kinh của bà cũng kéo dài đến gần cả tháng mỗi lần.

Sau đó, bà bị thiếu máu nặng hơn, thiếu máu cục bộ ở gan, suy giảm tiểu cầu, xơ gan, bệnh phụ khoa, thấp khớp, đau lưng, tê cứng vai và rối loạn thính lực. Bà chạy chữa khắp nơi, gồm cả Tây Y, Trung Y và bài thuốc dân gian, nhưng đều không có tác dụng.

Răng bà Trương đau nhức vì dùng thuốc, tiểu cầu giảm nhanh và lợi thường xuyên chảy máu. Mỗi sáng khi thức dậy, mồm bà đầy những cục máu đông. Khắp người bà cũng xuất hiện những mụn đỏ li ti do chảy máu dưới da. Khi bị đứt tay, bà sẽ chảy máu không ngừng nếu không chữa trị. Bà cũng không thể ăn đồ lạnh. Chồng bà làm mọi việc nhà. Bà khốn khổ không nói nên lời, và cảm thấy sống không bằng chết.

Số phận của bà thay đổi vào tháng 7 năm 1996, khi bà được giới thiệu Pháp Luân Công. Một người cha của bạn bà nói với bà rằng có một cuốn sách mới tên là Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Công) vừa được xuất bản, và giục bà tìm mua. Bà lập tức đến hiệu sách gần nhất. Hôm đó trời mưa to, bà phải xắn quần lên và lội qua những vũng nước ngập tới bắp chân. Nhưng điều kỳ diệu là bà không hề thấy lạnh chút nào. Thay vào đó, chân bà thấy ấm áp sau khi trở về nhà.

Bà dành cả đêm đó và sáng hôm sau để đọc cuốn sách đó. Sau khi đọc xong, bà thán phục những nguyên lý uyên thâm được trình bày trong cuốn sách. Vài ngày sau, mọi bệnh tật của bà biến mất. Bà cảm thấy có gì đó xoay ở bụng dưới, lưng và vai. Bà đến bệnh viện để kiểm tra liệu mình có mang thai không, nhưng không thấy gì. Sau đó, bà nhận ra đó chính là Pháp Luân đang xoay chuyển trong thân thể. Ngoài điều phi thường này, bà cũng trải nghiệm thêm nhiều phép màu trong khi tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi nghỉ hưu, bà Trương trở thành một nhiếp ảnh gia tự do kiếm thêm thu nhập. Một lần, một vị khách của bà sơ ý đánh rơi đồ nghề rất đắt tiền của bà xuống sàn. Phim ảnh bật ra ngoài bị cháy hết. Là một người tu luyện, bà không bắt đền vị khách đó, vì anh ấy không cố ý. Nhưng bà cũng không có tiền để sửa máy ảnh. Khi nằm xuống giường để nghỉ ngơi, trong khi mơ màng, bà thấy nhà sáng lập Pháp Luân Công đang sửa máy ảnh. Khi tỉnh dậy, bà thử lại máy ảnh, và mọi tấm phim bật ra ngoài đã hoàn toàn bình thường.

Những trải nghiệm trực tiếp với Pháp Luân Công giúp bà Trương kiên định với đức tin, ngay cả khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999.

Bị bức hại từ sớm

Vào ngày 22 tháng 7 năm 1999, hai ngày sau khi chế động cộng sản phát động chiến dịch toàn quốc chống lại Pháp Luân Công, bà Trương đến chính quyền thành phố Đường Sơn để thỉnh nguyện. Bà bị bắt đến Sở Công an thành phố Đường Sơn để thẩm vấn. Cảnh sát ở đây thông báo cho cơ quan của bà, Phòng thương mại huyện Thiên Tây, đến đón bà. Bà bị giữ ở đơn vị công tác trong vài ngày, và chỉ được thả sau khi gia đình bà trả 2.000 Nhân dân tệ cho cơ quan bà.

Tháng 12 năm 1999, chính quyền huyện Thiên Tây bắt rất nhiều học viên địa phương. Bà Trương cũng bị giam trong vài ngày.

Lại bị bắt vào năm 2000 và bị tra tấn dã man

Tháng 12 năm 2000, bà Trương lại đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, và bị bắt ở Quảng trường Thiên An Môn vào ngày thứ 3 tới đó. Bà lại bị đưa đến Đồn Công an Tiền Môn, nơi bà bị ép ngồi trên sàn lạnh giá với đôi tay bị còng vào một ống nước nóng.

Sau khi bị đưa về Thiên Tây, bà Trương bị giam ở trại tạm giam huyện Thiên Tây. Bà và 6 học viên nữa bị giam trong một buồng rất nhỏ, phải nằm nghiêng để ngủ vào ban đêm. Đêm đầu tiên, trời có tuyết, và sau đó tan ra vào ngày hôm sau, rỉ nước vào trong buồng giam. Chăn bông bị ướt và phủ đầy bụi rơi từ trần. Bà Trương chỉ được rửa mặt và gội đầu bằng nước lạnh.

Bà Trương luyện các bài công pháp Pháp Luân Công, và bị treo cổ tay lên khung cửa sổ, bàn chân không chạm đất. Tay bà tê dại, nhưng lính canh còng tay bà ra sau lưng ngay sau khi được thả xuống. Bà không thể nằm ngủ vào ban đêm, chỉ có thể ngồi ngủ một lát. Bà thấy đau dữ dội và tê dại bàn tay, cánh tay. Mu bàn tay sưng đến nỗi trông giống như bị bỏng hơi nước.

Bà Trương tuyệt thực để phản đối, và bị bức thực, sốc điện bằng dùi cui điện.

Bêu riếu trên phố

Ngày 20 tháng 1 năm 2001, chính quyền Thiên Tây bêu riếu công khai các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ ở nhiều cơ sở địa phương, bao gồm bà Trương. Họ bị trói và đứng trên thùng xe tải, với hai cảnh sát phía sau mỗi người. Bà Trương hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sau khi xe tải ra khỏi trại giam. Cảnh sát trông chừng bà lập tức giật tóc bà và nhấn đầu bà xuống. Họ cũng xiết dây thừng quanh miệng bà đến mức chảy máu.

Con trai bà đuổi theo xe tải, gào thét đòi thả mẹ mình.

Tất cả các học viên sau đó bị diễu qua thị trấn và đưa đến khu thương mại ở trung tâm huyện Thiên Tây để “xét xử công khai”. Cảnh sát đá các học viên quỳ xuống để nghe “tội ác” được công bố. Sau đó, họ bị đưa trở lại nơi giam giữ ban đầu.

Tra trấn ở trại lao động cưỡng bức

Sau cuộc xét xử công khai, bà Trương bị kết án cưỡng bức lao động không rõ thời hạn. Ngay đêm đó, bà bị chuyển đến Trại Lao động Cưỡng bức Khai Bình. Tại thời điểm đó, có hơn 1.000 học viên bị giam ở đó.

Trong mùa đông lạnh lẽo, lính canh trại lao động dồn các học viên nữ lại và ép họ cởi đến tận đồ lót. Sau đó, họ bị bắt ở trong phòng họp không có sưởi suốt một ngày. Vài người còn bị còng tay, bị trói, hoặc bị dán băng vào miệng. Ai cũng run rẩy vì lạnh. Khi đêm xuống, lính canh chuyển các học viên ra ngoài trời, và trói họ vào cây hồng ngoài đồng.

Vào mùa hè nóng nực, các học viên bị bắt đứng dưới mặt trời thiêu đốt. Ai ngồi xuống vì mệt thì bị đấm và đá. Vài học viên bị sốc nhiệt, nhưng lính canh vẫn không cho ai uống chút gì.

Để ép các học viên Pháp Luân Công từ bỏ đức tin, lính canh trại lao động cũng cấm họ ngủ. Rất nhiều học viên, gồm cả bà Trương, tuyệt thực để phản đối. Lính canh ra lệnh cho các tù nhân khác bức thực các học viên bằng bột ngô sống và mặn chát. Mỗi lần bức thực 4 chảo bột nhỏ cho mỗi học viên. Kết quả là một học viên nôn hết ra, trong khi bụng các học viên khác căng lên đến nỗi họ không thể gập người.

Sau đó, các học viên cùng nhau hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Trại điều động tất cả lính gác nam đến đánh các học viên. Vài người ngất đi vì bị đánh. Bà Trương cố gắng ngăn lính canh đánh một học viên bất tỉnh, và bị đấm vào mũi. Máu bắn ra từ mũi bà và chảy xuống đất.

Lính canh đưa bà Trương ra ngoài và treo cổ tay bà lên khung bóng rổ, chân không chạm đất. Còng tay trên cổ tay bà sắc nhọn và nhanh chóng cắt vào da thịt bà, làm bà đau dữ dội. Sau một lúc, một lính canh mang chậu nước đến để “làm mát bà”. Hắn hắt nước lên mặt bà không ngừng, suýt làm bà nghẹt thở. Bà bị treo nhiều giờ sau đó. Bàn tay bà tê dại. Da thịt trên cổ tay rách ra và chảy máu. Mất vài năm sau, vết cắt do còng trên cổ tay bà mới biến mất.

Một buổi sáng, tất cả học viên kiên định bị ép tập trận. Bà Trương phản đối và bị đánh thậm tệ. Hôm sau, bà bị trói vào khung bóng rổ và bị mặt trời thiêu đốt suốt nhiều giờ. Sau đó, bà bị đưa vào trong và trói vào một chiếc bàn phòng họp trong tư thế đại bàng sải cánh.

Bị kết án 3 năm tù sau vụ bắt giữ năm 2012

Ngày 3 tháng 11 năm 2012, bà Trương bị bắt sau khi bị tố giác vì nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công ở làng bên. Bà bị giữ tại đồn công an địa phương suốt đêm, trước khi bị chuyển đến trại tạm giam thành phố Đường Sơn vào hôm sau.

Ngày 27 tháng 3 năm 2013, Tòa án huyện Thiên Tây xét xử bà Trương, sau đó kết án bà 3 năm tù. Thẩm phán Triệu Thăng Minh ký phán quyết.

Sau bản án oan sai, bà Trương vẫn bị giam trong trại tạm giam. Vì bị ngược đãi, thị lực của bà giảm sút nhanh chóng. Bà thậm chí không thể nhìn, và cần người giúp để đi lại. Giữa tháng 7 năm 2013, bà được bảo lãnh y tế. Thị lực của bà không thể hồi phục trong suốt những năm cuối đời.

Báo cáo liên quan bằng tiếng Anh:

Three Falun Gong Practitioners Illegally Tried at Qianxi County Court in Tangshan City__

Over 20 Practitioners Arrested and Harassed in October in Tangshan City__

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/4/478399.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/7/218520.html

Đăng ngày 23-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share