Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-05-2024] Tôi là một bác sỹ. Năm 28 tuổi, tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và từ đó đến nay đã gần 30 năm. Mặc dù trên suốt chặng đường tôi đã gặp rất nhiều trắc trở nhưng tôi vô cùng hạnh phúc vì có cơ hội được tu luyện Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ một đôi điều trong quá trình tu luyện của mình.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại và bộ máy tuyên truyền của nhà nước đã dốc toàn lực nhằm bôi nhọ Pháp Luân Công, đặc biệt là vụ tự thiêu giả mạo tại Quảng trường Thiên An Môn, lừa gạt hầu hết người dân Trung Quốc, kể cả trẻ nhỏ.
Một hôm, cậu con trai lớp bốn từ trường về nhà đã khóc ngay với tôi: “Các bạn cùng lớp đã nguyền rủa mẹ thẳng vào mặt con, mẹ có biết con cảm thấy thế nào không?” Nhìn khuôn mặt ngây thơ của con, cảm xúc khi đó của tôi thật phức tạp, tôi đã phải nuốt nước mắt vào trong. Chồng tôi trông cũng rất buồn khi nghe thấy con nói vậy.
Tôi nhận ra chỉ khi những lời dối trá bị vạch trần thì chúng sinh mới có thể có hy vọng. Nếu ngay cả việc thực hành theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt lại bị cho là tội đồ thì đất nước sẽ không có tương lai. Bước trên con đường chính đạo tuy rất khó nhưng đó mới là con đường đúng đắn.
Đồng thời, tôi cũng thấu hiểu áp lực mà gia đình tôi phải gánh chịu. Tôi cố gắng hết sức để đối xử thật tốt với mọi người. Hoàn cảnh gia đình cũng tạo cho tôi rất nhiều cơ hội để đề cao tâm tính. Khi mọi người nhận thấy sự thay đổi của tôi sau khi tu luyện Đại Pháp, họ đã không còn cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ Đại Pháp nữa. Họ cũng được phúc báo cho sự thiện lành của mình. Giờ đây con trai tôi đã trở thành một người đàn ông thành đạt và chồng tôi cũng không còn trầm cảm nữa. Cả gia đình đều hạnh phúc.
Trong công việc, sự cạnh tranh để thăng chức giữa các bác sỹ là vô cùng khốc liệt. Dưới chế độ cộng sản tại Trung Quốc, tất cả những sản phẩm giả đã trở nên phổ biến, kể cả thuốc men. Hầu như ai cũng có thể làm bất cứ điều gì để tiến lên phía trước. Nhưng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần tuân theo những nguyên tắc của mình.
Sư phụ giảng:
“những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Năm ngoái, ở đơn vị, tôi đã có một bài viết mà trong đó không có bất kỳ dữ liệu khống nào, kết quả là tôi đã được thăng chức năm đó.
Năm 2015, tôi đã nộp đơn kiện hình sự lên Tòa án Nhân dân tối cao đối với Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của chính quyền cộng sản đã phát động cuộc bức hại. Tôi đã bị đưa vào danh sách đen của sở cảnh sát địa phương. Họ liên tục sách nhiễu tôi, rồi còn chỉ thị cho bệnh viện gây áp lực nhằm ép tôi ký tên vào bản tuyên bố từ bỏ tu luyện và đe dọa sa thải tôi, làm liên lụy đến cả con tôi.
Vào một ngày nghỉ, tôi bị gọi lên sở cảnh sát thẩm vấn. Một trong những cảnh sát hỏi tôi: “Chị có tín ngưỡng không?”
Khi tôi trả lời rằng tôi tin là tất cả mọi người hẳn đều có tín ngưỡng của riêng mình, viên cảnh sát này liền hỏi: “Thế tín ngưỡng của chị là gì?”
Tôi đáp: “Tôi tin vào Chân-Thiện-Nhẫn.” Đột nhiên bầu không khí dường như ngưng lại, tất cả đều im lặng.
Họ lấy một lá thư ra và hỏi có phải tôi viết hay không. Tôi xem và trả lời là tôi viết. Khi họ hỏi tại sao tôi lại in dấu vân tay lên đó, tôi nói: “Tôi muốn chứng minh rằng đó là do người thật viết.” Rồi họ hỏi thêm: “Thế chị có vấn đề gì về sức khỏe sao?” Tôi bảo họ tôi rất khỏe mạnh. Họ lại hỏi: “Vậy tại sao chị lại tu luyện Pháp Luân Công?” Tôi đáp: “Bởi vì tôi thấy tu luyện Pháp Luân Công rất tốt. Chẳng phải Chân-Thiện-Nhẫn rất tốt sao? Nếu mọi người đều theo những nguyên lý này, xã hội sẽ trở nên hài hòa. Trong lá thư này, tôi chỉ nêu sự thật và những trải nghiệm của chính mình. Tôi không vi phạm bất cứ luật pháp nào, và tôi tin rằng một ngày nào đó mọi người sẽ biết Pháp Luân Công là tốt.”
Họ cười và nói: “E rằng chị sẽ không bao giờ thấy ngày đó.”
Tôi kiên định nói: “Nhất định tôi sẽ thấy ngày đó.”
Sau đó họ cố gắng chụp ảnh tôi và ghi lại dấu vân tay của tôi. Nhưng dù cố gắng đến ba lần họ cũng không thể ghi lại dấu vân tay tôi. Họ bảo do máy hỏng, nhưng tôi biết đó là Sư phụ đang bảo hộ tôi.
Chẳng mấy chốc tôi rời khỏi sở cảnh sát và đi làm ca trực đêm đúng giờ.
Tôi luôn tin tưởng kiên định rằng mình đang bước trên con đường chính đạo: làm một người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm một người cao thượng luôn nghĩ cho người khác. Tôi hy vọng sẽ có ngày càng nhiều người hơn nữa cùng chung sức để chấm dứt cuộc bức hại đối với Pháp Luân Công, chấm dứt thảm họa vô nhân đạo này và bảo vệ công lý cho nhân loại.
(Bài chọn đăng nhân kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới tại Minghui.org)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/7/476004.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/10/216999.html
Đăng ngày 14-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.