Bài viết của học viên Sương Cúc ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-11-2011] Chồng tôi (một đồng tu) không ngừng lẩm bẩm về việc tôi xả nước ra sàn trong khi giặt giũ, làm rớt các thứ ra sàn trong khi nấu nướng, để các sợi mì và bột mì vương vãi trên sàn rồi chất lượng thực phẩm kém, v.v…Ban đầu tôi thấy bực mình bởi những lời cằn nhằn của ông ấy và ám chỉ với ông ấy rằng ông ấy thật lắm lời. Sau đó, tôi lờ ông ấy đi nhưng thực sự cảm thấy rất khó chịu bởi những lời nhận xét của ông ấy. Tôi đã nghĩ một cách sai lầm rằng mình đang tập nhẫn nhịn.

Sư Phụ thường nói rằng mọi chấp trước cần phải được loại bỏ. Sự bốc đồng của tôi là một chấp trước – tất nhiên trong suốt mấy ngày qua tôi đã làm rất nhiều việc không đúng. Khi tôi viết một bản thảo, tôi đã đánh nhầm một số từ quan trọng và tôi đã gửi đi bản thảo bị sai, tôi đã không mang theo gói đồ mà tôi định giao và tôi đã mặc áo trái. Chắc chắn là tôi đã không hành xử giống như một học viên. Sư Phụ đã an bài cho một đồng tu nói với tôi, “Thần trên thiên thượng thì không thể hành xử giống một người hay hốt hoảng được.” Sau khi nghe những lời này, tôi đã nhận ra vấn đề của mình.

— Trích từ tác giả

Kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Sư Phụ giảng,

“Bởi vì tu luyện chân chính cần chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính chúng tôi đề ra mà [tự] yêu cầu, cần phải thật sự đề cao tâm tính bản thân; ấy mới là tu luyện chân chính.” (“Tôi đối xử với các học viên đều như đệ tử“, Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân, )

Tôi đã tu luyện hơn mười năm. Tôi thường nghe các đồng tu hỏi, “Hàng ngày chúng ta nói về thực tu. Vậy đó thực sự là gì?” Trước đây tôi nghĩ đó là câu hỏi của những người mà không biết cách tu luyện như thế nào. Hôm nay, khi tôi bắt đầu viết bài chia sẻ này và nhận ra rằng tôi đã không hoàn toàn hiểu được thuật ngữ này. Trên thực tế, tôi có rất nhiều câu hỏi về vấn đề đó.

Tôi thực sự không có đủ kỷ luật để tuân theo những giáo lý của Đại Pháp hay có thái độ nghiêm túc đối với việc tu luyện Đại Pháp. Việc này xảy ra là do tôi không hoàn toàn hiểu được rằng tu luyện là rất nghiêm túc. Ví dụ, khi tôi tập công tôi đã không theo nhịp của nhạc tập nên những chuyển động của tôi không chính xác. Những vấn đề tương tự như vậy đã xảy ra khi tôi học Pháp. Trong khi đọc sách, tâm tôi thường nghĩ vẩn vơ. Do vậy, tôi đã không có sự cải thiện đáng kể nào về tâm tính mặc dù tôi đọc Chuyển Pháp Luân rất nhiều lần. Hơn nữa, tôi đã không hành xử giống như một học viên trong khi hoàn thành công việc và tôi đã bỏ qua lời nhận xét của những người khác về sự cẩu thả trong công việc của mình. Chồng tôi gần như đều nhắc tôi mỗi ngày rằng tôi đang làm việc không tốt. Tôi xả nước ra sàn trong khi giặt giũ, làm rớt mọi thứ ra sàn khi nấu nướng, để mì và bột mì vương vãi trên sàn nhà, những bữa ăn mà tôi nấu không ngon và nhiều nữa.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng chồng mình đang phiền nhiễu và lắm lời. Sau đó, tôi lờ ông ấy đi nhưng thực sự cảm thấy khó chịu bởi những lời nhận xét của ông ấy. Tôi đã lầm tưởng rằng mình đang thực hành Nhẫn. Hôm nay khi tôi đọc bài “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”, tôi đã chú ý đến những lời này,

“Một số người hễ gặp vấn đề cụ thể thì không muốn vượt qua, chỉ thích [những việc] vừa lòng, trong mâu thuẫn không tìm ở bản thân mình, thậm chí sai rồi cũng không nhận sai.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011“)

Tôi nhận ra rằng những lời này là nhắm vào tôi. Tôi đã học Pháp một cách nghiêm túc và hướng nội. Tôi cũng hiểu rằng mình rất bốc đồng, một chấp trước nghiêm trọng mà cần phải được loại bỏ. Tôi nhận ra rằng mình không thể đạt được viên mãn với chấp trước này. Sư Phụ thường giảng rằng tất cả những chấp trước cần phải được loại bỏ – tất nhiên trong mấy ngày qua tôi đã làm sai rất nhiều việc. Khi tôi viết một bản thảo, tôi đã đánh nhầm một số từ quan trọng và tôi đã gửi đi bản thảo bị sai, tôi đã không mang theo gói đồ mà tôi định giao và tôi đã mặc áo trái. Chắc chắn là tôi đã không hành xử giống như một học viên. Sư Phụ đã an bài cho một đồng tu nói với tôi, “Thần trên thiên thượng thì không thể hành xử giống một người hay hốt hoảng được.” Sau khi nghe những lời này, tôi đã nhận ra vấn đề của mình.

Tôi đã lo lắng và thiếu kiên nhẫn khi giải quyết công việc của mình. Tôi muốn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng mà không quan tâm đến chất lượng của nó, điều này đã dẫn đến rất nhiều sai sót. Mọi người đều có tâm tính khác nhau. Một số thì cẩn thận, một số thì bất cẩn, một số thì kiên nhẫn còn một số thì thiếu kiên nhẫn. Điều quan trọng là không đi tới cực đoan. Nếu không sẽ có những tổn thất đáng kể. Sư Phụ giảng,

“Con người cảm thấy bản thân đang làm chủ chính mình, và những gì mình muốn làm, kỳ thực đó là thói quen và chấp trước hậu thiên được dưỡng thành trong khi [cảm thấy] ưa thích, đang truy cầu cảm thụ, chỉ là thế mà thôi.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011“)

Thật vậy, đúng như Sư Phụ đã giảng, tôi đang truy cầu một sự hoàn thành công việc một cách nhanh chóng và đó là tâm của người thường.

Một người thiếu kiên nhẫn có thể không nghĩ được một cách minh bạch và không thể lường trước được điều có thể xảy ra hay mọi người sẽ có phản ứng như thế nào đối với việc mà anh ta làm. Các vấn đề đều sẽ phát sinh trong khi giảng chân tướng. Khi nhận được một lời nhận xét không tốt hay bị từ chối, một người thiếu kiên nhẫn thường sẽ cao giọng hay phẩy tay. Một phản ứng như vậy là tiêu cực và phù hợp với sự an bài của Cựu thế lực. Sư Phụ giảng,

“Khi con người không lý trí, phát tiết bực bội, thì nhân tố phụ diện sẽ khởi tác dụng. Cái gì cũng là sinh mệnh, chúng là ác, chúng là dục vọng, chúng là hận, chúng chính là những thứ khác nhau, chúng sẽ tự nhiên khởi tác dụng.”  (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011“)

Vào mùa xuân năm nay, tôi đã nói chuyện với một phụ nữ ở trước tấm biển quảng cáo bên lề đường. Bà ấy là một nhân viên đã nghỉ hưu của một công ty bị phá sản. Chúng tôi rất hợp nhau và tôi nghĩ rất dễ để cứu bà ấy. Tuy nhiên, khi tôi đề cập tới việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc, Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên tiền phong, bà ấy tỏ ra không vui và lớn giọng nói, “Bà nói Đảng không tốt nhưng nó lại đang trả tiền cho tôi đấy. Bà thích tu luyện thì bà có thể làm việc đó ở nhà. Đừng nói những điều chống lại Đảng ở bên ngoài nhà bà.” Tôi cũng trở nên khó chịu và đã cao giọng tranh cãi với bà ấy. Lúc đó, tôi để ý thấy có một người cao lớn với một chiếc di động đang cố gắng tiến lại gần tôi và ngay lập tức tôi đã hạ thấp giọng của mình xuống. Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát đi tới và một viên công an bước ra và đứng trước mặt tôi. Tôi nhận ra rằng người cao lớn đó đã báo tôi với công an. Ngay lập tức tôi đã chuyển sang chủ đề bán nhà. Người phụ nữ đã trợ giúp và hợp tác với tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng việc giảng chân tướng không hề sai. cựu thế lực không dám phản đối việc đó. Tôi đã thay đổi thái độ tiêu cực của mình. Do đó, các linh thể tà ác không thể làm hại tôi. Viên công an chẳng có gì để nói và đã rời đi. Sau đó tôi đã lặng lẽ gọi người phụ nữ sang một bên và khuyên bà ấy thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi thực sự rất biết ơn Sư Phụ đã bảo hộ cho tôi. Sư Phụ giảng,

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư Phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Thật vậy, chính là Sư Phụ đã giải quyết mọi chuyện.

Sự việc trên đã cho thấy sự thiếu kiên nhẫn của tôi, và điều này đã khiến cho ma tính của tôi được hiển lộ. Phía phụ diện gần như đã hủy hoại sứ mệnh thiêng liêng trong việc cứu độ chúng sinh của tôi. Sư Phụ đã giảng,

“Tôi vẫn thường giảng rằng một người nếu hoàn toàn muốn tốt cho người khác, chứ không có bất kể chút nào mục đích hoặc nhận thức của mình, thì lời nói ra sẽ khiến người nghe rơi lệ. Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể! Trong tâm người ta không phục mà chỉ là phục tùng ở bề ngoài, như vậy khi nhìn không thấy thì vẫn hành sự theo ý nguyện của chính mình.” (“Thanh tỉnh“, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Giờ đây tôi đã có một hiểu biết sâu sắc về những lời giảng trên. Những lời giảng đó chỉ ra cho chúng ta những tâm thái mà chúng ta nên có khi giảng chân tướng. Ví dụ, chúng ta không nên cố gắng hoàn thành nó như một công việc, tập trung vào việc ngày càng có thêm nhiều người được đắc cứu và cố gắng đề cao tâm tính của chúng ta .v.v.Thay vào đó, chúng ta nên từ bi, nói bằng một giọng thân thiện và chỉ nói với mọi người chân tướng mà họ có thể chấp nhận. Đây chính là cách mà chúng ta nên cứu họ. Nếu chúng ta muốn cứu nhiều người hơn nữa, chúng ta nên học Pháp và đề cao tâm tính của chúng ta. Đây chính là thực tu và việc này là cần thiết cho việc cứu người.

Trong quá trình giảng chân tướng, những quan niệm người thường của tôi thường xuất hiện như một nhân tố phụ diện. Trong những năm đầu, tôi coi thường những người theo đạo Cơ đốc và điều này khiến họ phản ứng tiêu cực với những điều mà tôi nói. Kết quả là tôi đã trở nên cáu giận và hành xử giống như một người thường. Sư Phụ đã dạy chúng ta rằng muốn cứu một ai đó chúng ta phải dựa trên chấp trước của người đó. Tất cả những quan niệm của con người sẽ ngăn cản chúng ta tiến về phía trước. Chúng ta chỉ cần bảo mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó để xóa đi ấn thú và đọc nhẩm một cách chân thành “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Sau đó, khi tôi gặp những người theo đạo Cơ-đốc, tôi nói với họ, “Đức tin đối với Thần là tốt. Chúa Giê-Su là một chính Thần. Tuy nhiên, những giáo lý của Ngài đã bị loài người hủy hoại. Trong Kinh thánh của các bạn cũng đã nói rằng ‘Hỡi dân ta hãy xóa bỏ dấu ấn của con thú. Bởi vì những người với dấu ấn thú này sẽ bị trừng phạt và đốt cháy trong địa ngục.’” Sau đó tôi giải thích cho họ dấu ấn thú là gì. Tôi cũng nói với họ rằng họ có quyền tự do tín ngưỡng vào bất cứ điều gì mà họ muốn tin. Tuy nhiên, Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý cơ bản nhất trong vũ trụ này và nó kiểm soát mọi sự vật. Nếu họ làm trái với nguyên lý này, thì việc cầu Chúa cũng không có tác dụng gì. Một số người theo đạo Cơ-đốc đã thức tỉnh. Họ đã theo đạo Cơ-đốc trong nhiều năm nhưng bệnh tật của họ vẫn còn. Họ đang bị cản trở và tôi nói với họ rằng họ cần phải thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó.

Cách chúng ta hành xử và tu luyện bản thân trong cuộc sống thường ngày sẽ có ảnh hưởng tới việc duy trì một cuộc sống gia đình bình ổn. Điều này rất quan trọng bởi vì nó có thể tạo ra một môi trường hòa ái cho sự tu luyện hay nhiều xung đột mà sẽ có ảnh hưởng bất lợi cho sự tu luyện của chúng ta. Trước đây, tôi thường dùng nhân tâm khi giải quyết những vấn đề về gia đình, việc này đã dẫn tới những cuộc xung đột giữa các con trai và các con dâu của tôi. Tôi có rất nhiều mối bận tâm trong quá trình tu luyện của mình. Gia đình tôi rất lớn, bao gồm hai con trai, các con dâu và hai đứa cháu. Hai người con dâu có tính cách rất mạnh mẽ và thường hay tranh đấu với nhau và việc này đã tạo ra rất nhiều mâu thuẫn đến mức mà chúng không nói chuyện với nhau nữa. Chúng thường liên lạc qua tôi. Khi đến dịp năm mới hay những kỳ nghỉ, chúng chỉ tổ chức một mình. Chồng tôi và tôi không biết phải làm gì.

Mặc dù đó là mâu thuẫn giữa các con dâu tôi, tôi biết không có gì là ngẫu nhiên và cần phải có một số thay đổi trong sự tu luyện của tôi. Khi hướng nội, tôi thấy rằng mình đã nói chuyện với một người con dâu về những thiếu sót của người kia và điều này đã dẫn tới việc chúng coi thường lẫn nhau. Tôi cũng đã không giải quyết vấn đề một cách công bằng khiến chúng thường tranh đấu với nhau thay vì hợp tác với nhau.Trên thực tế, tôi mới là người cần phải thay đổi.

Tôi đã mời gia đình các con trai của tôi tới dự bữa tối nhân dịp sinh nhật tôi và tôi không cho chúng mang bất cứ món quà nào tới. Trên bàn ăn tối tôi nói với chúng, “Mâu thuẫn mà các con gặp phải là do mẹ gây ra. Mẹ đã không tuân theo những gì mà Sư Phụ giảng và đã gây ra một sự hiểu lầm giữa các con. Từ bây giờ, chúng ta nên tập trung vào những thiếu sót của chính chúng ta và điểm mạnh của người khác. Là anh em, các con nên thấu hiểu và chăm sóc lẫn nhau, để đến khi xảy ra vấn đề các con có thể nhờ nhau trợ giúp.Mẹ không làm một người trung gian nữa đâu. Chúng ta nên trở thành một gia đình hòa hợp. Gia đình của một học viên nên được khen ngợi và không để mọi người chê cười. Mẹ sẽ là người đầu tiên thực hiện những điều mà mẹ nói.” Các con dâu của tôi nói, “Mẹ! Đừng lo. Chúng con đã làm không tốt nhưng chúng con sẽ thay đổi.” Mâu thuẫn của chúng đã biến mất và từ đó chúng trở nên thân thiện với nhau. Chồng tôi và tôi đã có thể tập trung vào việc học Pháp và tập công mà không còn bận tâm nữa. Đây chính là kết quả của thực tu.

Trong bài “Vứt bỏ tâm người thường và kiên trì thực tu” trong Tinh tấn yếu chỉ có giảng,

“Tu luyện là thù thắng và nghiêm túc, có thể vứt bỏ tâm người thường về đặc thù của chư vị hay không, đối với chư vị mà nói là một đại quan rất khó qua nhưng ắt phải vượt qua.”

Tôi nghĩ quá trình tu luyện bao gồm việc buông bỏ tất cả các nhân tâm. Trong hàng nghìn năm chúng ta vẫn đang ôm giữ các nhân tâm. Chính phần con người của chúng ta đang giữ chúng ta ở trong Tam Giới. Trong tu luyện, niệm đầu tiên của chúng ta là quan trọng nhất bởi vì nó phản ánh thế giới nội tâm của chúng ta. Một người tu luyện thì nên đối chiếu với Pháp để xem liệu niệm đầu tiên của anh ấy hay cô ấy có phù hợp với Pháp hay không và ngay lập tức chính lại nó khi cần thiết. Một người thường sẽ đánh giá suy nghĩ của anh ta dựa trên những tiêu chuẩn của con người. Do vậy, anh ta sẽ tiếp tục ôm giữ những quan niệm của con người. Một số người tu lầm đường lạc lối sẽ lấy những lời của Sư Phụ để bao che cho những cách của người thường mà họ đang ôm giữ.

 “… mà số người theo là lớn, thì nhất định phải tu luyện phù hợp với xã hội người thường với mức độ tối đa…” (“Đại Pháp viên dung” trong Tinh tấn yếu chỉ II)

Trên trang web Minh Huệ có đăng bài chia sẻ với tựa đề, “Mua pháo hoa về đốt.” Khi tôi đọc nó, niệm đầu tiên cúa tôi là chờ phương tiện truyền thông công bố về cái chết của Giang Trạch Dân. Nhưng chẳng có công bố nào cả và chúng ta không muốn những người xấu nói rằng chúng ta đang loan tin đồn. Chỉ một số đồng tu đồng ý với ý kiến này. Sau khi chia sẻ nhiều hơn, tôi đã nhận ra rằng việc này đều là logic của người thường và không phù hợp với Pháp. Sư Phụ muốn chúng ta ngay lập tức giải thể tà ác bởi vì Chính Pháp không đợi một ai! Do vậy, trước khi tổ chức một nhóm lớn, chồng tôi và tôi đã đi trước và mua pháo hoa về đốt. Chúng tôi làm việc này ba lần và tác dụng thật tuyệt vời. Tâm tính của tôi đã được đề cao, tôi đã đạt được trí huệ lớn hơn và có hứng khởi để viết được nhiều bài viết hơn.

Nhận thức của tôi có hạn. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/25/明慧法会–天上的神仙哪能这样慌里慌张-248932.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/27/130353.html#.T3zvbeUqGc5

Đăng ngày 30-04-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share