Bài viết của một học viên Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06 – 12 – 2011] Tôi muốn nhân cơ hội chia sẻ này để bày tỏ sự tôn kính vô hạn của tôi tới Sư Phụ từ bi vĩ đại của chúng ta. Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các đồng tu!

Khi nhìn lại chặng đường tu luyện của tôi trong thập kỷ qua, tôi không nhớ được nhiều điều đã xảy ra, nhưng tôi nhớ công ơn của Sư Phụ. Lòng từ bi của Sư Phụ vô cùng lớn lao, tôi không thể dùng từ ngữ nào diễn đạt được. Chồng tôi qua đời vào năm 1998 và tôi đã mắc nhiều bệnh. Đối với tôi, cuộc sống không là gì ngoài nỗi đau. Nhờ một người họ hàng của tôi là một học viên Pháp Luân Công, tôi đã đắc Pháp vào tháng 09 năm đó. Sư Phụ và Pháp Luân Công đã cho tôi một cuộc đời thứ hai.

Tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp như thế nào

Tôi vốn đã có bản tính cạnh tranh và ích kỉ từ khi còn rất trẻ. Cho dù tôi làm gì, tôi đều muốn vượt trội hơn những người khác. Và sức khỏe của tôi rất tồi tệ. Vào mùa xuân năm 1998, người chồng vốn khỏe mạnh của tôi đột nhiên qua đời do một căn bệnh cấp tính, tôi đã chết ngất đi khi nghe được tin đó. Khi tôi đến nơi, nhìn những đứa con đã lớn khôn đang khóc quanh tôi, tôi cảm thấy thiếu sức mạnh để tiếp tục.

Trong khi hàng ngày tôi đang nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống của mình, một người họ hàng, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đến thăm tôi và nói: “Tại sao chị không học Đại Pháp?. Tôi nói, “Đại Pháp là gì? Tôi không có tâm trạng để làm bất cứ điều g씑. Cô ấy trả lời: “Chỉ bằng cách học Pháp Luân Đại Pháp do Sư Phụ Lý Hồng Chí truyền giảng, chị mới có thể hiểu được cuộc đời của chị và tất cả những điều đã xảy ra với chị.” Sau đó cô ấy nói cho tôi biết thêm nhiều khía cạnh về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị lay động và tham gia cùng cô ấy vào một nhóm ở địa phương để học Đại Pháp. Tôi không nghĩ nhiều về sức khỏe của tôi hay khả năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp, thực sự tôi chỉ muốn điều gì đó thoải mái cho trái tim đau khổ của mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau tất cả các bệnh của tôi đã biến mất và tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng.

Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999 và lừa dối người dân Trung Quốc với những lời dối trá phỉ báng các học viên. Tôi không hiểu được tình hình tại thời điểm đó, mà chỉ khóc cho sự mất mát môi trường tu luyện của mình. Chính quyền địa phương cử người theo dõi tôi và các học viên khác hàng ngày, nhưng tôi không bao giờ ngừng tập luyện các bài công pháp và học Pháp.

Tôi chứng thực Pháp như thế nào

Năm 2000, một số học viên địa phương đã đến Bắc Kinh để kháng cáo cho cuộc đàn áp bất công Pháp Luân Đại Pháp. Không được tham gia với họ khiến lòng tôi buồn khôn xiết. Mặc dù chúng tôi đã không biết việc giảng thanh chân tướng vào thời điểm đó, tôi chủ động nói với mọi người tôi gặp về Đại Pháp và những tác động tích cực tôi nhận thấy ở bản thân mình. Cuối năm 2000, vài học viên đã bị bắt giữ. Do kết quả cuộc thẩm vấn tàn bạo, họ đã khai tên tôi và hàng chục nhân viên cảnh sát ập đến nhà tôi khi tôi đang đọc sách Pháp Luân Đại Pháp vào một ngày tháng 06. Họ đưa tôi đến đồn cảnh sát và hỏi tôi thông tin về các học viên khác. Tôi nói tôi không biết. Sau đó họ hỏi tôi tại sao tôi tập luyện Pháp Luân Công. Tôi trả lời: “Bởi vì Pháp Luân Công đã giúp tôi lấy lại sức khỏe của tôi. Tại sao các anh can nhiễu tôi? Có điều gì sai khi tôi thực hành Chân-Thiện-Nhẫn? Không ai trong số các anh có thể ngăn tôi ngừng tập luyện Pháp Luân Công.’” Trưởng đồn cảnh sát đã gọi cho bí thư đảng từ chính quyền thị trấn, người chịu trách nhiệm về vấn đề cuộc bức hại Pháp Luân Công địa phương, vì họ không biết phải làm gì. Bí thư Đảng cố gắng ép buộc tôi từ bỏ niềm tin của mình. Tôi nói với anh ta và những người khác: “Tôi có bệnh và tôi không muốn sống sau khi chồng tôi qua đời. Thông qua việc tập Pháp Luân Công, tôi lấy lại sức khỏe của tôi và ý chí để sống. Tôi không thể làm trái lương tâm của mình. Hãy để tôi biểu diễn các bài công pháp cho các anh… ”  Và tôi bắt đầu tập bài đầu tiên. Họ không biết phải nói gì ngoài việc để cho tôi đi.

Năm 2001, Sư Phụ giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington, DC. Mặc dù tôi đã không có cơ hội để đọc bài giảng này (các học viên địa phương chia sẻ cho nhau chỉ một bản sao và phải thay phiên nhau đọc nó), tôi vẫn rất vui mừng. Tôi muốn để cho người thường biết rằng Sư Phụ của tôi là chân chính và những lời phỉ báng của Đảng Cộng sản Trung Quốc không là gì ngoài những lời dối trá. Tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với sự chỉ dẫn và lo lắng của Sư Phụ dành cho các đệ tử của Ngài. Nhưng tôi có thể làm gì để trợ Sư Chính Pháp dưới sự đàn áp như vậy? Tôi quyết định viết bài “Những lời chúc mừng tới Sư Phụ về bài phát biểu thành công tại Pháp hội quốc tế Washington, DC” bằng giấy và gửi nó đến hơn 30 cơ quan và văn phòng chính phủ vào các thời điểm thích hợp. Khi cuộc đàn áp gia tăng, học viên địa phương chúng tôi bị mất liên lạc với học viên ở những nơi khác, và một số người trong chúng tôi đã bị bắt giữ.

Vào mùa hè năm 2002, tôi đến thành phố Thẩm Dương để xử lý một số công việc, tại đây tôi đã gặp một học viên từ một vùng khác trong tỉnh của tôi và liên lạc được với một điểm sản xuất tài liệu giảng thanh chân tướng. Từ đó, tôi thường xuyên đi hơn 50 km đến điểm sản xuất tài liệu này để nhận bản sao Tuần báo Minh Huệ (bản Hán ngữ) và một số tài liệu khác mà chúng tôi có thể dùng để góp phần từng ngày nâng cao nhận thức của mọi người về cuộc đàn áp tàn bạo Pháp Luân Công. Một lần, tôi mang về hơn một trăm biểu ngữ giảng thanh chân tướng, nhưng các học viên địa phương không muốn nhận chúng vì việc dán những biểu ngữ ở nơi công cộng có thể nguy hiểm đối với an toàn cá nhân. Tôi đã ra ngoài và dán những biểu ngữ này chỉ trong vòng một đêm. Ngày hôm sau, tôi nghe mọi người nói: “Ồ, các học viên Pháp Luân Công thật đáng kinh ngạc. Không có gì ở đây ngày hôm qua, nhưng giờ thì nhìn xem, biểu ngữ của họ dán ở khắp mọi nơi, cứ như thể có thiên binh đã giúp họ làm điều này vậy’!”

Một lần tôi đi treo biểu ngữ Đại Pháp và nhìn thấy một vị trí tốt mà mọi người sẽ nhìn thấy nó. Tuy nhiên, không có cột hoặc bức tường nào để tôi có thể treo biểu ngữ, chỉ có một cây cao với rất ít cành và nhánh nhỏ. Ban đêm trời rất tối, tôi có thể làm được gì đây? Sau đó tôi phát chính niệm và cầu Sư Phụ cùng các chính Thần gia trì cho tôi. Không thể tin nổi, tôi đã trèo được lên cây và treo biểu ngữ. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khi tôi nhìn xuống, vì trời rất tối. Khi trèo xuống, tôi rất vui mừng và không nhận ra mình có vài vết trầy xước, bị chảy máu ở bụng và ở chân. Đáng lẽ tôi không nên phát sinh tâm hoan hỷ.

Một lần khác tôi đi phun vẽ chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” theo mẫu nhựa làm sẵn tại nhà của tôi trên các bốt điện thoại. Sau khi phát chính niệm vào lúc nửa đêm, tôi đi ra ngoài và bắt đầu phun vẽ dọc theo con đường chính bên ngoài làng mình. Tại một địa điểm cách khoảng 5 km, tôi đã gắn chặt mẫu vẽ trên trụ, nhưng trước khi tôi bắt đầu phun sơn, một chiếc xe tiến lại gần và cuối cùng dừng lại cách tôi 5m. Mặc dù biết rằng người trong xe rất có thể đã nhìn thấy tôi và thấy những gì tôi đang làm, và báo lại cho cảnh sát, đã quá muộn để tôi có thể chạy trốn. Tôi nằm sấp trên mặt đất, nhắm mắt lại và đọc bài “Uy Đức” trong Hồng Ngâm của Sư Phụ:

“Đại Pháp bất ly thân, Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn;
Thế gian nhân La Hán,
Thần quỷ cụ thập phân.”

Tôi cầu nguyện Sư Phụ hỗ trợ công việc của tôi và mang những người đang cản trở tôi đi. Khoảng 10 phút sau, họ rời đi. Tôi đã dùng hết hai chai sơn phun trong đêm đó.

Sau đó, Tuần báo Minh Huệ bổ sung thêm một số báo nữa vào 3 số ban đầu cho mỗi tháng, vì vậy tôi cần phải đi đến điểm sản xuất tài liệu vào ngày Chủ nhật hàng tuần bằng xe buýt đường dài. Khi xem xét gánh nặng đối với tôi, điều phối viên trong huyện chúng tôi đã phân công lại cho tôi đến nhận tài liệu từ một điểm khác chỉ cách nhà tôi 10 km và tôi có thể đi xe đạp đến đó. Thông thường, tôi đi đến điểm sản xuất tài liệu mới bằng xe đạp, hoặc là vào sáng sớm, hoặc là vào ban đêm vì thực tế là ban ngày tôi rất bận việc đồng áng. Một buổi sáng, tôi bắt đầu lên đường lúc 3 giờ sáng và tầm nhìn trên đường rất hạn chế. Để duy trì sức mạnh của tôi, tôi đã đọc Luận Ngữ và Hồng Ngâm suốt chặng đường. Khi tôi đến làng trời vẫn còn tối và hầu hết mọi người vẫn còn ngủ, ngoại trừ nhà của học viên là thắp đèn. Khi nhìn thấy tôi, học viên này nói, “Thật không tin được! Điều này chắc hẳn phải là do Sư Phụ an bài. Chúng tôi đã dậy từ sáng sớm hôm nay để đi hoàn tất một số công việc. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đi, một học viên để nghị rằng chúng ta nên chờ thêm một lát, chỉ cần cho đến lúc bình minh. Và chị đã ở đây. ‘Đây hẳn là một sự an bài để chúng tôi chờ chị đến, nếu không thì chuyến đi của chị đến đây sẽ vô ích.”

Một buổi sáng tôi đi ra ngoài để treo biểu ngữ. Lúc 2 giờ sáng mùa thu trời còn tối. Tôi nhìn thấy một biểu ngữ mà tôi đã dán vài ngày trước sắp sửa rơi xuống, vì vậy tôi cố gắng đặt nó trở lại nhờ một cây gậy mà tôi tìm thấy trên mặt đất. Bất thình lình, tôi nghe tiếng bước chân đến gần, và tôi nhanh chóng chạy vào một ruộng hoa màu gần đó. Một người đàn ông dừng lại nơi tôi đã đứng. Tôi có thể nghe thấy tiếng ông ta thở. Hàng cây khá thấp, không phải là loại lá chắn có thể ẩn nấp một cách an toàn. Người đàn ông nói chuyện với chính mình, nói, “Mình nhìn thấy một người ở đây. Người đó có thể đi đâu được nhỉ?” Trong lúc ngồi xuống, ông tiếp tục “Kì lạ… Tôi sẽ ngồi và chờ đợi ở đây cho đến khi bạn đi ra”. Tôi phát chính niệm để cho người đàn ông này đi khỏi. Khoảng 40 phút sau đó, ông ta đã đi thật. Tôi về nhà một cách an toàn một lần nữa, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ.

Trên đây chỉ là một vài thí dụ trong vô số các trường hợp mà Sư Phụ đã bảo vệ tôi. Tôi không thể dùng từ nào để diễn tả được lòng biết ơn sâu sắc đối với Sư Phụ

Tôi thành lập điểm sản xuất tài liệu của mình như thế nào

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có lúc có một điểm sản xuất tài liệu giảng thanh chân tướng ngay tại nhà tôi. Vào năm 2007, điều phối viên địa phương đưa ra ý tưởng này và khuyến khích tôi thành lập điểm sản xuất riêng để cung cấp tài liệu giảng chân tướng cho các học viên trong khu vực của tôi. Tôi đã nghi ngờ về khả năng của mình, bởi tôi đã gần 60 tuổi và chỉ học 4 năm ở trường tiểu học nhiều năm trước đây. Liệu tôi có thể nắm bắt cách sử dụng máy tính và in ấn các tài liệu không? Điều phối viên chia sẻ: “Một khi chị có niềm tin kiên định, Sư Phụ có thể làm bất cứ điều gì. Sư Phụ có thể khai mở trí tuệ của chị.”

Tôi cảm thấy phấn khích về ý tưởng này. Chúng tôi đã phải chờ đợi, bị phụ thuộc và phải yêu cầu các học viên ở các thị trấn khác cung cấp tài liệu cho chúng tôi, điều này có nghĩa là tạo thêm công việc cho họ. Nếu những người khác có thể làm được việc này, tôi cũng có thể làm được. Tuổi tác không quan trọng trong việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu đây là một phần trong kế hoạch Chính Pháp của Sư Phụ, tôi không nên làm Sư Phụ thất vọng.

Trong một vài ngày, điều phối viên sắp xếp cho tôi các thiết bị cần thiết và một đồng tu hỗ trợ tôi về mặt kỹ thuật. Tôi rất xúc động bởi thực tế rằng, chỉ cần một ai đó có trái tim kiên định, Sư Phụ luôn luôn bên cạnh và giúp chúng ta. Mặc dù là một người phụ nữ nông dân già nua, chẳng bao lâu tôi đã có thể sản xuất tài liệu. Học viên hỗ trợ kỹ thuật đã ngạc nhiên khi thấy tôi chỉ cần một vài ngày để làm chủ quá trình mà những người khác thường mất nhiều thời gian hơn, nhưng anh ấy không nói cho tôi lúc đó để tránh việc tôi phát sinh tâm hoan hỷ. Tôi cảm nhận chắc chắn rằng Sư Phụ đã ban cho tôi trí thông minh để thực hiện nhiệm vụ.

Trong vài năm gần đây, tôi đã truy cập nhiều thông tin quan trọng cho các học viên Đại Pháp từ trang web Minh Huệ (Hán ngữ) và chuyển nó cho các học viên địa phương. Thay vì dựa dẫm vào các học viên có khả năng kỹ thuật, tôi đã cố gắng giải quyết hầu hết các vấn đề của bản thân mình. Cùng lúc đó, tôi đã làm 30 mẫu ruộng của gia đình mà không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Chỉ riêng công việc đồng áng đã chiếm hết thời gian mỗi ngày cho một người ở lứa tuổi của tôi, nhưng tôi có thể quản lý tốt trong khi cung cấp các tài liệu Đại Pháp cho các đồng tu đúng thời hạn.

Không có từ ngữ nào đủ để bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Sư Phụ và sự từ bi cứu độ chúng sinh của Ngài. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn và không để Sư Phụ thất vọng. Tôi muốn nói thêm một lần nữa: “Sư Phụ, con tạ ơn Ngài. Con nguyện đi theo và làm theo thời dạy của Ngài, làm tốt ba việc, tu luyện bản thân thật sự để có thể cứu độ chúng sinh và thực hiện lời thệ ước của mình.”

Một lần nữa con xin tạ ơn Sư Phụ từ bi vĩ đại!

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/6/明慧法会–六旬农民大法弟子建资料点-249449.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/1/130434.html#.T44uDtnM9Ha

Đăng ngày 23-4-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share