Bài viết từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2011]

Trích đoạn: Tôi để ý mỗi khi mình giảng chân tướng về Pháp Luân Công, một người tử tù luôn lặng lẽ gật đầu. Một lần, anh ấy run rẩy nói với tôi trong nước mắt: “Giá mà tôi đắc Đại Pháp sớm hơn… thì hôm nay làm sao tôi có thể kết thúc cuộc đời mình như thế này? Tôi tiếc đã không tìm thấy Đại Pháp sớm hơn!” Tôi nói với anh ấy: “Đừng buồn, Phật Pháp vô biên.”… “Anh có thể gặp tôi, có nghĩa anh có duyên tiền định, vì vậy anh vẫn còn may mắn. Anh hãy nhớ nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, như vậy cuộc đời của anh sẽ thay đổi.” Từ đó trở đi, hàng ngày anh ấy nhẩm chín từ này mỗi khi anh ấy nhớ. Sau đó một thời gian ngắn, một điều kỳ diệu đã xảy ra! Khi anh ấy nhận được thông báo rằng án tù của anh ấy đã thay đổi từ án tử hình thành một vài năm trong trại lao động cải tạo, anh ấy đã quỳ xuống đất và bắt đầu lạy tôi. Tôi kéo anh ấy đứng lên: “Anh không nên làm vậy. Đó là Sư phụ đã cứu anh.” Anh ấy tiếp tục quỳ lạy và nói lớn: “Cảm ơn Sư phụ Pháp Luân Công! Cảm ơn Ngài đã cứu tôi!”
— Từ tác giả

Cả đời tôi vật lộn trong tầng lớp hạ lưu của xã hội, và chính Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai. Khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi phải nói với cả thế giới: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Dưới môi trường khắc nghiệt ở Trung Quốc, tôi đã năm lần bị bắt và giam giữ. Tôi cũng bị kết án ba năm ở một trại lao động cưỡng bức. Sư phụ đã bảo vệ tôi trên từng bước của chặng đường đó.

Năm nay tôi tám mươi tuổi, tôi đã làm việc dưới môi trường khói bụi dày đặc hàng chục năm. Tôi đã suy sụp với đủ loại bệnh tật do tính chất công việc, bao gồm bệnh viêm phổi, bệnh gan, viêm dạ dày và viêm túi mật. Tôi bị thiếu thở nghiêm trọng, bị những cơn đau phổ biến, và tồi tệ hơn là không có cách nào để điều trị. Tôi phải nghỉ hưu sớm.

Tôi đắc Đại Pháp năm 1996, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể của tôi và toàn bộ bệnh tật đều biến mất. Lần đầu tiên, tôi trải nghiệm được cảm giác không có bệnh tật. Sự hạnh phúc của tôi vượt quá mọi từ ngữ. Bác sỹ thường khám cho tôi ngạc nhiên khi thấy tôi: “Ông vẫn sống à?!” Tôi biết đó là nhờ Sư phụ đã vớt mình từ địa ngục lên và tịnh hóa thân thể cho mình, và để tôi được vinh dự trở thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi sâu sắc biết ơn Sư phụ. Tôi không thể đền đáp được những gì Sư phụ đã làm cho mình.

Tôi bắt đầu tích cực hồng Pháp và hình thành nhiều điểm luyện công và nhóm học Pháp. Vào ngày cuối tuần, chúng tôi thuê một chiếc xe buýt lớn để đến các tỉnh, thị trấn và làng mạc ở xa để hồng Pháp. Tôi rất giàu năng lượng. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Ngày 20 tháng 07 năm 1999, cuộc bức hại bắt đầu. Những lời nói dối kinh khủng và các tài liệu phỉ báng Đại Pháp có ở mọi nơi. Nó thật phô thiên cái địa. Cảnh sát bắt người ở mọi nơi, và lục soát nhà của các học viên Đại Pháp. Cuộc sống của tôi là được Đại Pháp ban tặng, vì vậy làm sao tôi có thể giữ im lặng được? Tôi phải đi thỉnh nguyện cho Đại Pháp, cho Sư phụ. Tôi viết thư tới tất cả các cấp quản lý và nói với họ rằng chính phủ đã phạm sai lầm, và Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Do chính quyền tỉnh không gặp tôi, tôi đã tới Bắc Kinh, nơi tôi bị bắt ở ga tầu điện và bị cảnh sát đưa về nhà. Đêm hôm đó, một vài cảnh sát đã tới lục soát nhà tôi. Họ lấy đi tất cả tài liệu, băng đĩa Đại Pháp và thẩm vấn tôi. Họ muốn tôi tiết lộ tên các đồng tu và địa chỉ của họ. Họ thẩm vấn tôi suốt đêm và không thu được gì cả. Họ giam tôi trong một phòng giam nhỏ trong tầng hầm chỉ có một cửa kim loại nhỏ, tôi cảm thấy ngột ngạt và rất khó thở. Tôi trấn tĩnh lại, sau đó ngồi thiền và nhớ lại Pháp. Ngày hôm sau, bảo vệ nói với tôi rằng tôi sẽ bị giam 15 ngày. Tôi hỏi: “Tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi là một người tốt và làm việc tốt. Tôi đã phạm tội gì?” Họ trả lời: “Làm rối pháp luật và trật tự.” Họ ném tôi lên xe cảnh sát và đưa tôi tới trung tâm giam giữ.

Ở trong trại giam, mọi người hỏi tôi làm sao tôi lại phải vào đó. Tôi nói với họ tôi không phạm tội gì cả và rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói cho họ sự thật về Đại Pháp và câu chuyện của mình. Tôi nói với họ nguyên lý của Đại Pháp: Chân-Thiện-Nhẫn, và về quy luật của vũ trụ “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Họ chăm chú lắng nghe tôi. Một tù nhân ở tỉnh An Huy bị bắt vì tội trộm cướp, và anh ấy không thể về nhà sau khi được thả ra bởi anh ấy không có tiền. Tôi đưa cho anh ấy tất cả số tiền mà tôi có, và anh ấy đã rất xúc động. Tôi nói với anh ấy rằng khi tôi được thả, anh ấy có thể dùng đệm của tôi. Anh ấy rất cảm động. Những người tôi nói chuyện đều nói rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt và những người tu luyện Đại Pháp là người tốt. Buồng giam rất nhỏ nhưng lại đông người. Phòng vệ sinh ở trong góc của buồng giam và bốc mùi nồng nặc và làm cho mọi người đều thấy khó chịu. Sau 15 ngày, tôi được thả.

Không lâu sau khi về nhà, chúng tôi nhận được một tờ rơi nói rằng một đồng tu đang bị bức hại và chúng tôi rất lo lắng. Để giải cứu anh ấy, rất khuya đêm hôm đó, chúng tôi đã in tờ rơi và lập tức phân phát nó. Ba ngày sau, một vài cảnh sát tới nhà bắt tôi. Họ chất vấn tôi cả đêm, hỏi tờ rơi đó ở đâu ra và những ai đã tham gia giải cứu đồng tu đó. Tôi nói với họ rằng mình không biết. Người chỉ huy nói rằng anh ta biết tôi và nhóm của tôi đã làm việc đó. Tôi hỏi ông ta: “Tại sao các anh còn hỏi tôi nếu các anh đã biết mọi thứ? Tại sao các anh lại sợ một tờ rơi ghi rõ sự thật? Các anh đang bức hại các đồng tu của chúng tôi một cách tàn nhẫn, các anh đã dựng lên vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn, các anh lừa gạt người dân, và đổ mọi thứ lên Pháp Luân Công. Thật đáng xấu hổ!” Họ không có gì để nói. Họ bắt tôi đứng mỏi chân và không cho tôi đi vệ sinh. Một người gọi là trưởng đồn bỗng đến và dùng hết sức để tát tôi. Tôi gần như ngã xuống đất. Miệng tôi bắt đầu chảy máu. Tôi thấy anh ta muốn đánh tôi tiếp. Tôi chỉ vào mặt anh ta và nói to: “Sao anh dám đánh tôi? Tôi còn lớn tuổi hơn cả cha anh.” Anh ta nhấn mạnh: “Tội phạm thì không phân biệt tuổi tác.” Tôi nói với anh ấy bằng một giọng nghiêm khắc: “Chính các anh đang phạm tội chứ không phải tôi. Đánh người là trái pháp luật, và anh đang cố ý phạm pháp, như thế còn tệ hơn.” Những người bảo vệ đều kinh ngạc. Anh ta yên lặng rồi rời đi. Tôi bị giam trong một trại giam nhỏ không có phòng vệ sinh. Phân và nước tiểu ở mọi góc phòng. Thật bẩn thủi và kinh tởm. Trời rất lạnh và tôi không có đệm. Nhưng tôi đã ngồi thiền cả đêm và nhẩm “Luận ngữ”. Tôi cảm thấy ấm áp và thoải mái. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang hỗ trợ và gia trì cho mình. Nước mắt chảy dài xuống má tôi.

Vào đêm thứ ba, tôi bị chuyển tới một trại giam trong thành phố. Ngay khi tới đó, tôi đã bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Các tù nhân đều rất ngạc nhiên. Người cầm đầu phòng giam bị kết án tử hình ở tuổi bốn mươi. Sau khi nghe sự thật, bản tính lương thiện của anh ấy trỗi dậy. Anh ấy bảo tôi ngủ cạnh anh ấy và nói với những người khác: “Tôi cảnh báo mọi người, không ai được động tới ‘Phật’!” Tôi nói với họ sự thật về Đại Pháp và trả lời các câu hỏi và hiểu lầm về Đại Pháp. Các tù nhân bắt đầu kính trọng tôi. Giám đốc nhà tù đã gọi tôi tới văn phòng một vài ngày sau đó và pha nước mời tôi rồi nói: “Môi trường trại giam trở nên rất hòa ái, tôi nghe nói ông đã dạy họ Pháp Luân Công và làm người tốt.” Sau đó, ông ấy hỏi:“Điều gì đang thật sự diễn ra với Pháp Luân Công, ông có thể cho tôi biết được không?” Tôi giới thiệu với ông ấy về đặc tính của Pháp Luân Công, các yêu cầu tâm tính và sự thật về cuộc bức hại. Tôi bảo ông ấy: “Công lý sẽ chiến thắng, người tốt sẽ được ban thưởng còn tà ác sẽ bị trừng phạt. Hãy đảm bảo đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Công.” Ông ấy trả lời:“Vâng, vâng.” Từ đó trở đi, mỗi khi có phiền phức trong trại giam, ông ấy bảo họ yên lặng và học tôi, học làm người tốt. Ông ấy không ngăn tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi thật sự mừng cho ông ấy.

Tôi để ý mỗi khi mình giảng chân tướng Pháp Luân Công, một người tử tù luôn lặng lẽ gật đầu. Một lần, anh ấy run rẩy nói với tôi trong nước mắt: “Giá mà tôi đắc Đại Pháp sớm hơn… thì hôm nay làm sao tôi có thể kết thúc cuộc đời mình như thế này? Tôi tiếc đã không tìm thấy Đại Pháp sớm hơn!” Tôi nói với anh ấy: “Đừng buồn, Phật Pháp vô biên. Nếu anh thật sự học từ những sai lầm của mình và quyết tâm thay đổi, không bao giờ là quá muộn. Sư phụ chúng tôi dạy rằng: “Chư Thần là từ bi, là có lòng khoan dung rộng lớn nhất, là thật sự có trách nhiệm với các sinh mệnh, hơn nữa không chú trọng vào một hành vi nhất thời của người ta; bởi vì Thần làm cho một sinh mệnh kia giác ngộ từ bản chất, khơi mở Phật tính của một sinh mệnh từ bản chất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago [2004]).Anh có thể gặp tôi, có nghĩa anh có duyên tiền định, vì vậy anh vẫn còn may mắn.” Hãy nhớ nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, như vậy cuộc đời của anh sẽ thay đổi.” Từ đó trở đi, hàng ngày anh ấy nhẩm chín từ này mỗi khi anh ấy nhớ. Sau đó một thời gian ngắn, một điều kỳ diệu đã xảy ra! Khi anh ấy nhận được thông báo rằng án tù của anh ấy đã thay đổi từ án tử hình thành một vài năm trong trại lao động cải tạo, anh ấy đã quỳ xuống đất và bắt đầu lạy tôi. Tôi kéo anh ấy đứng lên: “Anh không nên làm vậy. Đó là Sư phụ đã cứu anh.” Anh ấy tiếp tục quỳ lạy và nói lớn: “Cảm ơn Sư phụ Pháp Luân Công! Cảm ơn Ngài đã cứu tôi!” Mọi người đều cảm động rơi nước mắt bởi lòng biết ơn sâu sắc của anh ấy.

Ngày hôm sau, anh ấy được chuyển tới một trại lao động nhưng miễn cưỡng rời xa tôi. Tôi chắp tay hợp thập và chúc phúc cho anh ấy. Khi anh ấy đi, anh ấy hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tiếng nói của anh ấy vang vọng toàn trại giam. Mọi người đều vươn ra để chào tạm biệt. Thậm chí cả người giám đốc trại giam cũng đứng ở cửa mỉm cười.

Một vài người hỏi tôi:“Ông đúng là một người tốt. Tại sao ông lại ở đây?” Tôi bình tĩnh trả lời:“Tôi không ở đây vì đã làm điều gì sai cả. Tôi ở đây để nói cho các bạn những tin tức tốt lành của Đại Pháp. Nếu tôi không ở đây, làm sao các bạn biết được sự thật về Đại Pháp? Nếu các bạn biết sự thật sớm hơn, các bạn đã không phải ở đây.” Họ yên lặng sau khi nghe điều đó.

Sau ba mươi ngày, phòng cảnh sát tống tiền gia đình tôi 10.000 nhân dân tệ và thả tôi. Tôi cho các tù nhân thiếu quần áo toàn bộ quần áo của mình. Nhiều người nói: “Pháp Luân Công thật sự vĩ đại!” Tôi mừng cho những sinh mệnh biết được sự thật.

Sau khi tôi về nhà được một tháng, có một số điện thoại nặc danh gọi đến tống tiền 10.000 nhân dân tệ. Họ không nói lý do. Tôi không trả lời. Vài ngày sau, cảnh sát tới nhà tôi vào nửa đêm. Họ muốn tôi đến đồn cảnh sát để “nói chuyện”. Tôi từ chối, nhưng họ cương quyết ép tôi đi. Vợ tôi hỏi:“Khi nào ông ấy về?” Họ trả lời đồng thanh:“Về ngay thôi.” Sau khi tôi tới nơi, họ hỏi tôi: “Ông còn muốn tập Pháp Luân Công không?” Tôi trả lời: “Tập Pháp Luân Công thì có gì sai? Để duy trì cơ thể khỏe mạnh, tiết kiệm tiền thuốc, làm người tốt, tăng cường tiêu chuẩn đạo đức và giữ cho xã hội ổn định…” Người trưởng đồn bắt đầu mất kiên nhẫn. Ông ta đột ngột đứng dậy và la lớn: “Im ngay! Ông bị kết án ba năm tù trong trại lao động cải tạo! Lại đây ký tên đi!” Tôi từ chối, và ông ấy nói rằng tôi vẫn phải đi cho dù không ký tên. Tôi không tin ông ấy và yêu cầu gọi điện cho vợ mình. Ông ấy hỏi: “Bà ấy có thể ngủ sau khi biết tin này sao?” Tôi chỉ vào mặt họ:“Các ông đã hứa với bà ấy tôi sẽ được về ngay, và bây giờ lại là ba năm! Làm sao mà tôi có thể không cho bà ấy biết được!” Tôi nói với vợ mình về tình hình. Tôi không nghe thấy bà ấy trả lời, tôi nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất. Tôi chắc rằng bà ấy bị bất tỉnh. Lúc đó đã là đêm khuya và bà ấy chỉ có một mình. Ai có thể giúp bà ấy? Lúc đó, tôi cảm nhận được sâu sắc sự khó khăn gian khổ của tu luyện và sự bất lương của các quan chức cảnh sát.

Khi tôi tới trại lao động, tôi bị từ chối vì lý do sức khỏe. Nhưng vị quan chức cảnh sát đã dàn xếp tình hình và vẫn để tôi lại đó.

Trại lao động giao một người nghiện giám sát tôi hàng ngày. Anh ấy khoảng ba mươi tuổi, đã có vợ và một đứa con. Tôi nói chuyện với anh ấy về Pháp Luân Công hàng ngày, về các tiêu chuẩn đạo đức, về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã giúp bản tính lương thiện của anh ấy trỗi dậy. Một lần tôi nói với anh ấy: “Thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã làm nhiều người không tin vào quy luật của vũ trụ ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.’ Tiêu chuẩn đạo đức đang trượt trên dốc lớn. Con người không có ràng buộc nào và phạm phải mọi tội ác bao gồm giết người, thuê giết người, đồng tính luyến ái, hút hít ma túy. Anh cần biết, nếu con người không làm gì để dừng điều này lại thì trời sẽ làm. Như vậy cực kỳ nguy hiểm. Anh vẫn còn trẻ. Anh nên quan tâm tới bố mẹ đã nuôi nấng anh, nhưng thay vì vậy anh lại đang phải ở đây, lãng phí cuộc đời ở đây. Làm sao anh có thể đền đáp cha mẹ, vợ và con mình? Chúng ta gặp nhau là nhân duyên, ngoài tôi ra không ai nói với anh những điều này cả.” Anh ấy bắt đầu khóc và nói với tôi rằng gia đình không còn quan tâm tới anh ấy nữa. Tôi nói: “Sao có thể như vậy! Trái tim họ đang nhỏ máu. Trên đời này không có cha mẹ nào lại không thương con mình. Từ nay trở đi, anh thật sự phải nói ‘không’ với ma túy và xin gia đình tha thứ.” Anh ấy nói rằng anh ấy không biết đọc cũng không biết viết. Tôi viết giúp anh ấy một lá thư và đọc cho anh ấy. Anh ấy khóc và ký tên lên đó. Hai tuần sau, bố mẹ, vợ và con anh ấy tới thăm. Họ cho anh ấy tiền và bảo anh ấy giữ gìn sức khỏe, cai nghiện và sớm về nhà. Anh ấy vui mừng ngạc nhiên và muốn cảm ơn tôi. Tôi bảo anh ấy không phải cảm ơn mình. Anh ấy quỳ xuống đất và nói: “Cảm ơn Sư phụ Pháp Luân Công đã cứu tôi!” Anh ấy nói rằng khi về nhà, anh ấy cũng sẽ tập Pháp Luân Công.

Vào đêm giao thừa, tôi và một vài đồng tu trong trại giam dự định cùng nhau tập công. Tôi ngồi thiền trên giường, và tôi cảm thấy ánh sáng của một chiếc đèn rọi lên mặt mình. Tôi không dừng lại và tiếp tục thiền. Ngày hôm sau, các đồng tu đều bị lột quần áo và bị bắt đứng úp mặt vào tường. Họ không được ăn, uống và ngủ. Một vài người thậm chí còn ngất. Một vài người không thể đứng bởi chân của họ bị đau do trời lạnh. Tôi cảm nhận được ánh sáng trên mặt mình vào đêm hôm đó, nhưng người bảo vệ nói rằng họ không nhìn thấy tôi đêm đó. Tôi biết đó là Sư phụ đã bảo vệ mình. Tôi không thể ngừng khóc mỗi khi nghĩ về Sư phụ. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Sư phụ vẫn bảo vệ chúng tôi trên từng bước của chặng đường.

Tôi tận dụng mọi cơ hội mình có để học Pháp. Khi chúng tôi làm việc trong trại, tôi sử dụng cơ hội đó để ghi nhớ Pháp. Với sự khích lệ của Pháp và sự ủng hộ của Sư phụ, tôi cảm thấy rằng chúng tôi được bao phủ bởi năng lượng từ bi. Thật thiêng liêng khi được trợ giúp Sư phụ chứng thực Pháp.

Sư phụ giảng:

“Thật sự có thể đề cao lên như thế, thì tất cả các việc chư vị làm với tâm thuần tịnh mới là việc tốt nhất, mới là thần thánh nhất.” (“Nhận thức tiếp nữa”, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã ở tuổi tám mươi. Trong trại lao động cưỡng bực, tôi phải làm việc như mọi người khác và phải làm tới tận đêm. Chúng tôi phải làm việc hơn mười tiếng mỗi ngày. Chúng tôi được cho ăn cơm với củ cải. Hàng sáng, chúng tôi bị buộc phải chạy ra cánh đồng. Do lao động quá sức và không có đủ dinh dưỡng, tôi bắt đầu bị phù và khó thở. Tôi liên tục ho ra máu và thường ngất lúc làm việc. Sự sống của tôi rất mong manh. Tôi nhớ Sư phụ giảng:

“…lựa chọn của một sinh mệnh là do họ quyết [định]” (“Giảng Pháp ở Pháp hội Philadelphia, Hoa Kỳ [2002]”)

Tôi đã hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ dùng cuộc đời của mình để chứng thực Pháp, cho dù tôi bị bức hại nặng nề như thế nào, và không gì có thể làm lay động ý chí của tôi. Tôi xin Sư phụ: “Cho dù trạng thái tu luyện của con như thế nào, xin Sư phụ hãy giúp bảo vệ thân thể của con! Con muốn trợ giúp Sư phụ Chính Pháp, và hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh của mình!”

Các quan chức ở trại lao động sợ rằng tôi sẽ chết ở đó, vì vậy họ đưa tôi tới bệnh viện. Họ chẩn đoán tôi bị bệnh phổi và có một khối u ở gan. Tôi được trả về để điều trị bệnh.

Khi về nhà, mọi triệu chứng của tôi biến mất và tôi biết đó là Sư phụ một lần nữa đã giúp mình. Tôi quay lại chứng thực Pháp. Đã hơn mười năm, tôi chưa phải uống một viên thuốc nào. Tâm tôi rất tĩnh lặng và cơ thể nhẹ nhàng, và mọi người nói tôi giống như một người trẻ tuổi.

Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm ba việc, loại bỏ chấp trước và đi trên con đường tối hậu vinh quang này. Tôi sẽ không để Sư phụ phải thất vọng.

Trên đây là kinh nghiệm của tôi trong việc chứng thực Pháp. Xin từ bi chỉ giúp điểm thiếu sót!

Hợp thập!

Con cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/1/明慧法会–八旬老人几度陷囹圄,不忘救度众生-249028.html
Bản tiếng Anh: https://clearwisdom.net/html/articles/2011/12/15/130141.html

Đăng ngày: 29– 4– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share