Bài viết từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet lần thứ tám của các học viên ở Trung Quốc
Bài viết của một học viên ở tỉnh An Huy
[MINH HUỆ – 30-11-2011] Tôi xin bắt đầu bằng việc bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Sư phụ. Tôi bắt đầu luyện công vào năm 1997, và từ đó tôi đã có được nhiều trí huệ. Mặc dù tôi chỉ học tiểu học hai năm, tôi vẫn có thể tiến bộ từ việc không biết cho tới việc có thể sử dụng máy tính để chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng, bao gồm đĩa DVD. Tôi muốn chia sẻ cách tôi bắt đầu tu tập, học Pháp, hồng Pháp và giúp các học viên quay lại tu luyện để hình thành một chỉnh thể mà cứu thêm nhiều chúng sinh.
1. Khi tôi bắt đầu tu luyện, cơ thể tôi được tịnh hóa
Một người bạn tốt đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi vào tháng 09 năm 1997. Do vậy, tôi mua cuốn Chuyển Pháp Luân và một vài sách Đại Pháp khác. Sau khi đọc sách, tôi bắt đầu tu luyện, và tự rèn luyện bản thân để trở thành người tốt hơn. Lúc đầu, tôi gặp khó khăn ngay cả khi ngồi ở thế đơn bàn trong lúc thiền. Sau khoảng một tháng, khi tôi thấy nhiều người lớn tuổi hơn có thể vắt chéo cả hai chân ở thế song bàn, tôi đã trở nên quyết tâm và buộc mình kéo chân lên. Chân tôi lúc đó rất đau và có cảm tưởng như đang gẫy. Vì vậy, tôi bắt đầu nhẩm lại lời giảng của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân: “Nan nhẫn năng nhẫn, Nan hành năng hành.” Một lúc sau, tôi cảm thấy chân mình lưu thông như thể có một chiếc máy nén ở dưới chân đang đẩy khí ra khỏi cơ thể mình.
Một tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã giúp tôi tịnh hóa thân thể và mọi bệnh tật trước đây của tôi đều biến mất, từ đau răng, bị sốt cho tới nhức xương toàn thân. Sau đó, tôi bị chảy máu mũi, miệng và da. Tôi biết đó là tiêu nghiệp nên không lo sợ. Tôi tiếp tục tập năm bài công Pháp và mọi thứ lại trở lại bình thường vào ngày thứ năm.
Tôi biết Sư phụ đã giúp mình tiêu trừ nhiều nghiệp lực và gánh chịu rất nhiều cho mình. Trước đây, tôi bị đau tim, viêm gan, viêm dạ dày và sỏi thận. Mặc dù lúc đó tôi mới khoảng 40 tuổi, những bệnh này đã làm tôi khổ sở và mặt tôi trông tím tái. Tất cả những bệnh này đã biến mất kể từ đó và thậm chí bệnh viêm gan cũng chuyển biến từ dương tính sang âm tính. Đây đúng là một điều kỳ diệu, bởi tôi không biết bất cứ phương thuốc nào có thể giúp chuyển bệnh viêm gan B từ dương tính sang âm tính. Giờ đây, tôi đã ngoài 60 tuổi và sức khỏe của tôi tốt hơn nhiều so với trước khi bắt đầu luyện tập. Nhiều người nói trông tôi đầy năng lượng như thể tôi vẫn 40 tuổi.
Từ tháng 09 năm 1997 tới tháng 04 năm 1999, tôi luyện công hai tiếng vào buổi sáng và học Pháp hàng ngày vào buổi chiều. Tôi cũng ra ngoài vào Chủ nhật để hồng Pháp cho nhiều người hơn. Tôi dán thông tin về Pháp Luân Công ở các khu vực đông người và biểu diễn bài công pháp cùng các học viên khác. Chúng tôi dạy các bài công pháp cho bất cứ ai đi qua và tỏ ra quan tâm. Tôi cũng sưu tập các băng hình về sự phổ biến của Pháp Luân Công ở Trường Xuân, Đại Liên, Thẩm Dương, Bắc Kinh và nhờ đài truyền hình phát chúng trong một chương trình kéo dài hơn sáu buổi tối. Ngày càng có nhiều người học Pháp Luân Công và ở điểm luyện công của tôi có hơn hai trăm người theo tập.
2. Cuộc bức hại
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 07 năm 1999, nhiều học viên đã bối rối không biết nên làm gì, nhưng chúng tôi biết là không có gì sai khi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Trong các năm từ 2000 đến 2001, chúng tôi không truy cập được vào các bài giảng của Sư phụ và tất cả những gì chúng tôi nghe được là những lời tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ. Cuối năm 2001, một học viên từ vùng khác tới và nói với chúng tôi những việc họ đang làm để chứng thực Pháp. Anh ấy cũng mang cho chúng tôi một vài tờ rơi giảng chân tướng và các bài kinh văn mới của Sư phụ. Chúng tôi rất vui và phân phát các bản sao của những tờ rơi này ở năm thành phố nơi mà cuộc bức hại đang diễn ra tồi tệ nhất. Chúng tôi không nghĩ nhiều về điều đó và chỉ đơn giản hy vọng mọi người sẽ thức tỉnh khỏi sự đầu độc của bộ máy tuyên truyền của ĐCSTQ.
3. Chính niệm chính hành
Sau khi Sư phụ đăng bài thơ “Khoái giảng” vào tháng 08 năm 2002, chúng tôi bắt đầu nói cho nhiều người hơn sự thật về Pháp Luân Công. Hai học viên đã bị tố giác với cảnh sát, và các sĩ quan công an tìm thấy tài liệu giảng chân tướng trong một cuộc lục soát. Khi công an hỏi họ về nguồn gốc của những tài liệu này, lúc đầu hai học viên đã không trả lời. Nhưng sau khi họ bị tra tấn, họ đã nói rằng tôi đã đưa họ tài liệu. Cảnh sát bắt giữ tôi chiều hôm đó, và giam giữ tôi ở trại giam địa phương.
Các sĩ quan cảnh sát từ Phòng An ninh Chính trị thẩm vấn tôi nhiều lần và đã không cho tôi ngủ. Tôi nói rằng họ đang đàn áp những người tốt vô tội và hành động xấu của họ sẽ phải nhận quả báo. Những người này đã báo cho lãnh đạo cơ quan tôi rằng họ không thể “chuyển hóa” tôi, ngược lại, tôi còn cố giới thiệu Pháp Luân Công cho họ. Lãnh đạo cơ quan tôi đều biết tôi là người tốt và đã bảo lãnh cho tôi một vài ngày.
Theo những yêu cầu từ cấp trên, cơ quan tôi lập một đội để cố gắng “chuyển hóa” tôi nhằm khiến tôi từ bỏ tu luyện. Các đồng nghiệp biết rằng sau khi tôi tập Pháp Luân Công, sức khỏe của tôi được cải thiện và đã tiết kiệm cho ông chủ được nhiều tiền. Họ cũng biết rằng tôi luôn luôn nghĩ cho người khác. Sau đó, cảnh sát quyết định gửi tôi tới một trại cưỡng bức lao động trong vòng một năm. Tôi cầu xin Sư phụ giúp mình tránh khỏi sự bức hại của cựu thế lực. Cuối cùng, các quan chức trại lao động cưỡng bức quyết định chỉ bắt tôi lao động bên ngoài trại giam thay vì giam giữ tôi ở đó.
4. Đưa các học viên quay lại với Đại Pháp
Nhiều học viên sợ hãi khi cuộc bức hại bắt đầu. Tôi tìm thấy một vài học viên như vậy cũng như những người chưa bước ra, và thành lập một nhóm học Pháp ở nhà tôi. Một vài người trong chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng cùng nhau và đề nghị mọi người thoái ĐCSTQ. Lúc đầu, chúng tôi có bảy người và sau đó có thêm năm người tham gia cùng chúng tôi.
Khi tôi giúp các học viên, tôi thật sự hiểu ra tầm quan trọng của việc kiên nhẫn. Việc tôi hồng Pháp cho mọi người hay giúp các học viên quay lại con đường chân chính đều đúng. Sư phụ giảng:
“Nếu như cá nhân đó cuối cùng không tu thành, thì sẽ không có gì cả, sẽ không có thiên thể tương lai, không có vị trí của họ, hết thảy những gì họ đại biểu sẽ không còn nữa, sẽ giống đồng dạng như người thường.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội kỷ niệm Minh Huệ Net mười năm”)
Sau đó tôi hiểu ra rằng một người thường, những người biết sự thật vẫn có thể tu luyện khi Pháp chính nhân gian. Nhưng nếu một học viên không làm tốt trong giai đoạn này, người đó sẽ không còn có cơ hội tu luyện nữa.
Năm 2006, một học viên lớn tuổi đột nhiên đi theo một tôn giáo. Bởi vì con trai bà được thăng chức trong quân ngũ, lãnh đạo nói nếu mẹ của cậu ấy tiếp tục tập Pháp Luân Công, không những cậu ấy sẽ không được thăng chức mà còn bị sa thải. Kết quả là, toàn bộ gia đình người học viên đó gây sức ép để bà từ bỏ Pháp Luân Công. Trong nhà bà treo một bức tranh rộng khoảng một mét của Mao. Tôi biết đó là thành phần tà ác đang điều khiển họ, và tôi đã tới nhà bà ấy ba lần. Nhưng bà ấy không đồng ý gỡ bức tranh xuống. Thêm vào đó, bà ấy không còn liên lạc với các đồng tu khác. Bà ấy theo tôn giáo đó khoảng hai năm, và một hôm bà ấy bị gẫy chân trên đường tới điện thờ. Bà ấy cũng bị bệnh tiểu đường. Khi tôi tới thăm bà ấy lần thứ tư, gia đình bà ấy cuối cùng cũng đồng ý gỡ bức tranh đó xuống. Tôi cũng giúp con gái và con rể bà ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đưa cho bà các kinh văn mới của Sư phụ, và tôi học Pháp, luyện công và giảng chân tướng cùng bà. Bà quay lại tu luyện cách đây ba năm và con gái bà cũng bắt đầu tu luyện. Mặc dù học viên này đã hơn 70 tuổi, bà vẫn thường phân phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người và thỉnh thoảng phải đi bộ vài tiếng vào buổi tối. Bà ấy học từ ba tới năm bài giảng Pháp mỗi ngày và cũng giảng chân tướng trực diện cho mọi người.
5. Hình thành một chỉnh thể
Trong các cuộc thảo luận, chúng tôi thường chia sẻ thể ngộ của mình về làm ba việc. Vào đêm giao thừa và chiều tối hôm sau, một học viên tới khu nhà của cảnh sát và các quan chức tỉnh để phát tài liệu giảng chân tướng. Ngay khi cô ấy để tài liệu ở cửa một nhà, các tia sáng vàng kim lập tức phát ra giữa các ngón tay của cô. Cô ấy rất ngạc nhiên vì điều đó. Khi cô ấy chuẩn bị rời đi và ngoảnh lại nhìn, các tài liệu vẫn lấp lánh sắc vàng kim. Cô ấy nói hiện tượng này đã xuất hiện một vài lần, thường là những lúc cô ấy từ bỏ bản ngã và lo lắng cho việc cứu độ chúng sinh. Cô ấy nhận ra đó là Sư phụ đang khích lệ mình. Sau đó, các đồng tu khác cũng nhìn thấy tài liệu phát sáng. Tôi thường chuẩn bị tài liệu ở nhà, trong khi các đồng tu khác ra ngoài phân phát chúng và giảng chân tướng trực diện.
Nhiều người ở miền núi thích nuôi chó, điều đó gây một vài điều bất tiện cho chúng tôi trong việc phân phát tài liệu. Một đồng tu nói rằng cô ấy không sợ chó sủa. Thay vì đó, cô ấy thường nói nhỏ với con chó: “Ta ở đây là để cứu chủ của ngươi. Hãy hợp tác với ta để cả ngươi và chủ của ngươi có thể được cứu.” Khi đó, con chó liền ngừng sủa. Khi cô ấy đi từ nhà này sang nhà tiếp theo, một con chó nhảy ra trước cô và dẫn đường, như thể nó đã nói chuyện với con chó kia. Con chó kia cũng không sủa. Điều này xảy ra vài lần. Khi cô ấy rời làng, những con chó đi theo cô như thể bảo vệ cho cô, và cô phải bảo chúng quay về. Ba con trong số đó về, nhưng con chó đầu tiên vẫn ở lại và đồng tu này nói với nó: “Cảm ơn ngươi rất nhiều vì đã giúp ta. Ta phải đi tới vài làng khác bây giờ.” Con chó liền rời đi. Sư phụ giảng:
“do đó đều có các sinh mệnh cao tầng chuyển sinh thành động vật, cũng như thực vật. Rất nhiều sinh mệnh ở nơi nhân loại đều không đơn giản, đều không phải sinh mệnh bình thường.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)
Có một phụ nữ 81 tuổi tham gia điểm luyện công của tôi. Bà ấy chưa từng đến trường dù chỉ một ngày, nhưng giờ đây lại có thể đọc được Chuyển Pháp Luân. Bà ấy đọc từ một tới ba bài giảng mỗi ngày. Khi bà học thuộc Chuyển Pháp Luân, bà ấy thấy những chữ trong sách phát sáng. Hơn mười năm qua, bà ấy đã đi tới nhiều nơi để phân phát tài liệu, từ các đường phố lớn tới những con ngõ nhỏ. Trong các tòa nhà cao tầng, bà thường leo lên tầng cao nhất và đi bộ xuống trong lúc phát tài liệu. Một lần khi bà đặt tài liệu ở mọt cửa nhà, chủ nhà bỗng nhiên mở cửa. Người học viên đó mỉm cười trong khi đưa cho người chủ nhà cuốn sách nhỏ và nói: “Thứ này sẽ đem lại bình an cho bà.” Người chủ nhà mỉm cười và nói: “Cảm ơn.” Một hôm, bà ấy đi qua đường, một chiếc xe máy cán lên chân bà và bà ngã xuống đất. Người lái xe rất sợ hãi và đề nghị bà tới bệnh viện. Bà bò dậy từ mặt đất và nói: “Tôi không sao bởi tôi là một học viên Pháp Luân Công. Anh có thể đi.” Người ngồi sau xe, trái lại, không thể đứng dậy. Học viên đó nói: “Nếu tôi không tập Pháp Luân Công và Sư phụ không bảo hộ tôi, tôi có thể gặp nguy hiểm bởi tuổi đã cao.” Mặc dù 81 tuổi, bà ấy không có nếp nhăn trên gương mặt, da dẻ hồng hào và bà ấy vẫn còn đủ răng.
Khi một học viên đang phát tài liệu giảng chân tướng vào năm 2008, bà ấy đã bị tố giác và một vài chiếc xe cảnh sát đã tới để áp giải bà. Cảnh sát đưa bà tới trại giam và hỏi về nguồn gốc số tài liệu đó, nhưng bà từ chối trả lời. Nhân viên Cục An ninh nội địa đe dọa đưa bà vào trại lao động cải tạo, nhưng bà không bận tâm. Khi các nhân viên hỏi bà tại sao lại luyện Pháp Luân Công, bà nói cho họ rất nhiều điều mà họ không biết. Các học viên địa phương chúng tôi phát chính niệm hàng ngày để giải cứu bà. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, bà ấy đã được thả sau một tháng. Thậm chí trong khi ở trong trại giam, sáu người đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sau khi bà giảng chân tướng cho họ. Một ngày sau khi bà về nhà, chúng tôi tới thăm bà. Nhiều mật thám ở quanh nhà bà, nhưng họ không thấy chúng tôi. Tôi luôn nghĩ rằng chúng ta nên giúp đỡ các đồng tu khi họ cần chúng ta nhất. Không lâu sau đó, học viên này lại có thể bước ra và tiếp tục làm ba việc.
6. Làm thêm các hạng mục Đại Pháp để cứu người
Sau khi bắt đầu giúp mọi người thoái ĐCSTQ vào năm 2005, tôi đã tới thăm nhiều người và nói cho họ sự thật về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi thu thập danh sách tên những người đồng ý thoái, và chuyển nó cho một học viên ở thành phố trung tâm để đăng chúng lên mạng. Việc này không được thuận tiện bởi riêng giá vé tàu đã lên tới 100 nhân dân tệ. Sau khi mua máy tính và một chiếc máy in năm 2005, tôi đã mời học viên đó tới và chỉ cho tôi cách vận hành nó. Sư phụ đã ban cho tôi thêm nhiều trí huệ. Bằng cách này, một điểm sản xuất tư liệu tại nhà đã được thành lập, nơi chúng tôi chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng và đĩa DVD, và gửi danh sách những người thoái ĐCSTQ lên mạng.
Các tài liệu giảng chân tướng mà tôi chuẩn bị có chủ đề đa dạng. Chúng phơi bày cuộc bức hại tàn ác, nói về việc cải thiện sức khỏe sau khi một người tập luyện Đại Pháp, giải thích tại sao thoái ĐCSTQ đem lại cho mọi người sự bình an và an toàn, cũng như các trường hợp bị nhận quả báo sau khi bức hại Đại Pháp. Trong những năm qua, tôi đã gửi những tài liệu này tới Ủy Ban Chính trị và Tư pháp, phòng 610, và Cục An ninh nội địa.
Tôi thường ra ngoài giảng chân tướng mỗi khi có cơ hội. Khi tôi mua các vật dụng hàng ngày và quần áo, tôi thường mua ở nhiều cửa hàng để nhiều người hơn có thể nghe sự thật. Khi mọi người tới thăm tôi, tôi thường nói cho họ sự thật, như vậy không ai bị bỏ sót lại phía sau.
Chúng tôi thường học Pháp chung một lần một tuần. Sau đó, chúng tôi bị cảnh sát quấy nhiễu và phải chuyển sang một địa điểm khác. Giờ đây, chúng tôi học Pháp hai tuần một lần. Mặc dù vậy, nhiều học viên khác vẫn tự học Pháp hàng ngày. Chúng tôi biết rằng nếu không có sự chỉ đạo của Pháp, chúng tôi không thể tu luyện bản thân tốt, chứ chưa nói tới việc cứu người khác.
7. Cảnh tượng chân thực
Một lần khi đang nằm trên giường, tôi cảm thấy người mình đang nâng lên và thấy tôi đang bay lên trên trời. Tôi thấy nhiều vị Phật và thần, và họ đều ngồi trên đài hoa sen và lơ lửng. Tôi dừng lại ở giữa và nhìn xuống. Những ngôi nhà ở đó rất đẹp. Tôi nghĩ về việc đi xuống và do đó trở về.
Vài ngày sau, tôi lại bay ra ngoài. Lần này, tôi tới một nơi và thấy nhiều người đang luyện công. Tôi tới gần hơn và nhận ra họ đang tập Pháp Luân Công. Họ đứng thành các hàng và đang tập bài công pháp đầu tiên. Động tác của họ chính xác và đồng đều.
Sau đó, tôi cũng bay ra ngoài nhiều lần. Thỉnh thoảng tôi hát Pháp Luân Đại Pháp hảo khi đang bay, và tôi có thể di chuyển nhanh hơn nữa. Lần này, tôi thấy những đóa hoa khổng lồ có đường kính khoảng một mét đủ màu sắc. Tôi cũng thầy một vài tiên nữ đang chơi đàn. Thật đáng kinh ngạc. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình làm tốt hơn và hoàn thành thệ ước.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/15/130142.html
Bản tiếng Trung https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/30/明慧法会–找回同修多学法–形成整体多救人-249039.html
Đăng ngày: 26-04-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.