Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-02-2024] Năm nay tôi 60 tuổi, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã tin vào sự tồn tại của Thần Phật. Chẳng hạn, tôi từng luôn thắc mắc, nếu không có sự tồn tại của Thần Phật, thì làm sao cuốn Tây Du Ký có thể viết ra được. Khi đến độ tuổi đôi mươi, tôi bắt đầu nghĩ đến việc xuất gia. Mong muốn này càng trở nên mạnh mẽ hơn khi tôi bắt đầu công việc kinh doanh riêng của mình.
1. Mất phương hướng
Mẹ sinh ra tôi khi bà đã gần 50 tuổi. Tôi mồ côi cha từ khi còn nhỏ, các anh chị của tôi đều lớn tuổi hơn tôi rất nhiều và sinh sống làm việc ở thành phố khác. Tôi đặt ra yêu cầu rất cao cho bản thân, bất kể là trong học tập, làm việc, hay kinh doanh. Tôi cố gắng vượt qua người khác và điều này khiến cuộc sống của tôi rất mệt mỏi. Sau khi bắt đầu kinh doanh riêng, cuộc sống của tôi càng trở nên khó khăn hơn do phải cạnh tranh với những người khác trong ngành. Tôi thường phải chiêu đãi tiệc tùng giới lãnh đạo của các cơ quan chính phủ, cũng như mua quà tặng họ trong những dịp lễ tết.
Mặc dù rất chán ghét những hoạt động này, nhưng nếu không làm thì công việc kinh doanh của tôi sẽ phát sinh rắc rối. May mắn thay, công việc kinh doanh non trẻ của tôi rất thuận lợi, tôi muốn làm gì cơ bản đều thành. Cuối cùng, tôi thậm chí còn mua được cửa hàng cho riêng mình. Tôi cảm thấy như mình được một vị bề trên giúp đỡ, nên tôi muốn làm điều gì đó tử tế để đền đáp xã hội. Tôi bắt đầu quyên góp quỹ để hỗ trợ các sinh viên nghèo. Sau đó, khi tôi cần danh sách họ tên của các sinh viên được hỗ trợ, nhân viên phụ trách đã từ chối yêu cầu của tôi. Tôi nghi ngờ động cơ của họ là lừa dối nên không ủng hộ nữa. Những vấn đề xã hội như thế càng thôi thúc tôi muốn xuất gia.
Trước đây, tôi từng nói với những người bạn thân rằng tôi sẽ làm việc chăm chỉ để khẳng định sự tồn tại của mình, đến khi có tuổi tôi sẽ xuất gia. Tôi tin vào luân hồi và không muốn chuyển sinh vào thế giới này thêm lần nào nữa. Ngay cả cho tôi làm tổng thống tôi cũng không màng. Tôi chỉ muốn tu thành Phật. Tôi tin có lục đạo luân hồi, tôi học khí công và nhìn thấy một số điều ở không gian khác qua thiên mục. Sau đó tôi học Phật giáo và thường phải dự khóa tu ở các chùa trong một quãng thời gian. Ở đâu tôi cũng thấy hòa thượng ở đó không phải chân tu, điều này khiến tôi khổ não và mất phương hướng.
2. Đắc Pháp
Có lẽ một niệm mong được tu thành Phật của tôi đã khiến tôi gia nhập cộng đồng học Đại Pháp quý giá như vậy và tạo điều kiện cho tôi đắc Pháp tu luyện.
Tháng 2 năm 2003, tôi mới chính thức trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tại sao tôi lại mất nhiều thời gian đến vậy dù đã đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân vào năm 1996? Ngày tôi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân, các bạn cùng lớp chiêu đãi tôi và mời tôi uống rượu. Khi tôi từ chối, họ cười nhạo tôi: “Bạn làm kinh doanh mà không uống rượu là sao?” Sau đó, tôi thực sự đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp vì không thể tránh được việc uống rượu.
Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Đại Pháp và các học viên. Bất cứ khi nào tôi nghe thấy ai đó phỉ báng Pháp Luân Công, tôi sẽ lập tức bác bỏ những phát ngôn sai trái của họ. Đến năm 2002, mong muốn tu luyện của tôi trở nên mãnh liệt đến mức tôi đã lập một bàn thờ Phật ở nhà, mỗi khi đi làm về, việc đầu tiên tôi làm là bái lạy 108 lần, ngày nào cũng vậy. Cho đến một hôm, khi tôi đang mắc cảm lạnh nằm nhà thì người mẹ chồng mù chữ của tôi mang đến cho tôi một cuốn Tuần báo Minh Huệ . Ngay khi tôi bắt đầu đọc cuốn tuần báo, triệu chứng cảm lạnh của tôi đã biến mất. Khi tôi đặt cuốn tạp chí xuống, các triệu chứng lại quay trở lại. Cảm thấy kinh ngạc, tôi liền cầm cuốn Tuần báo Minh Huệ lên và các triệu chứng lại biến mất. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: “Mình phải học Pháp Luân Công.”
Tôi vẫn thực hành nghi thức bái lạy mỗi ngày. Một hôm, khi đang bái lạy, một số suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi. “Thứ nhất, mình vẫn có thể kinh doanh mà không cần uống rượu. Thứ hai, mình chỉ cần là một người tốt và biết nghĩ cho người khác là được, không nhất thiết phải bái lạy mỗi ngày.” Từ đó trở đi, tôi không bao giờ bái lạy nữa.
Mặc dù đã có cuốn Chuyển Pháp Luân từ nhiều năm trước nhưng tôi rất hiếm khi đọc. Tháng 2 năm 2003, vào khoảng mùng ba, mùng bốn Tết, tôi đến công ty để kiểm tra vấn đề an toàn. Nhưng sau khi đến văn phòng, tôi đi thẳng đến tủ sách, lấy cuốn Chuyển Pháp Luân và mang về nhà. Lúc đó, ngay cả tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Vốn dĩ tôi không có ý định chạm vào cuốn sách, vậy mà tại sao tôi lại cầm nó lên rồi đi thẳng về nhà? Tôi đã dành kỳ nghỉ Tết để đọc lại Chuyển Pháp Luân, lần này tôi đã hiểu rõ được nội dung cuốn sách. Khi tôi nhận ra cuốn sách quý giá này nắm giữ con đường tu luyện mà tôi hằng tìm kiếm bấy lâu, cảm xúc của tôi thật khó tả.
Sau này, khi những người bạn thân hỏi tôi về ý định xuất gia, tôi nói với họ: “Tôi không cần xuất gia nữa. Tôi đang tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã đắc được chân Pháp rồi. Không cần xuất gia vẫn có thể tu thành. Tôi chỉ cần tuân theo những yêu cầu của Sư phụ, chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp mà làm, trở thành một người tốt là được.” Bạn bè của tôi đều có ấn tượng tốt về Đại Pháp. Khi những người khác tố cáo Đại Pháp, họ đã lên tiếng bảo vệ Đại Pháp, khuyên nhủ người thường giữ lại tờ rơi giảng chân tướng thay vì vứt chúng đi. Kết quả là bạn bè của tôi đều được nhận phúc báo về sức khỏe và sự nghiệp.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã trở thành ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của tôi, và tôi bắt đầu tuân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi từ bỏ việc bán những sản phẩm có hại, cho dù chúng có thể giúp tôi thu được lợi nhuận lớn. Công ty của tôi đã hoạt động được nhiều năm và có một lượng hàng tồn kho lớn. Hàng năm tôi vẫn đóng thuế đầy đủ cho số hàng hóa này, nếu không tu luyện, tôi sẽ không làm như vậy. Hành động của tôi đã khiến các nhân viên ở cơ quan thuế khâm phục, bởi người thường không bao giờ nộp loại thuế này. Tôi đã từng cảm thấy tức giận và bất bình về những vấn đề như vậy, nhưng giờ đây tôi cảm thấy chúng không có gì đáng để nhắc tới.
Nói đến việc uống rượu, tôi đã phải đối mặt với một khảo nghiệm thực sự. Có lần tôi mời một phòng ban đi ăn. Một người đàn ông cố gắng thuyết phục tôi uống rượu. Khi tôi từ chối, anh ấy quỳ một chân xuống và tiếp tục thuyết phục tôi. Tôi thầm cầu khẩn: “Xin Sư phụ giúp con, con không uống được rượu” rồi nhẹ nhàng từ chối lời mời của đối tác. Sau sự việc này, đối tác càng khâm phục tôi hơn và bảo rằng tôi có thể làm được những gì mình nói.
Tôi cố gắng học ba bài giảng mỗi ngày. Tôi cảm nhận rất rõ rằng, khi học Pháp nhiều, tôi ít gặp rắc rối hơn trong công việc, còn khi học Pháp ít, rắc rối dường như cứ trút xuống dồn dập. Tôi từng tật đố với các đồng tu có thể ngồi song bàn. Một đồng tu khuyên tôi rằng học Pháp nhiều hơn sẽ giúp tôi đạt được tư thế đả tọa này. Vậy là tôi bắt đầu dành vài hôm ở một nơi yên tĩnh để học Pháp. Lúc đầu, đầu gối của tôi kênh lên ngay cả khi tôi ở tư thế đơn bàn, nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã có thể ngồi song bàn trong một giờ trước khi cơn đau ập đến.
Tôi cố gắng giảng chân tướng về cuộc bức hại Đại Pháp bất cứ khi nào tôi nói chuyện với mọi người. Trong một tiệc cưới, tôi ngồi cùng bàn với giám đốc một đài truyền hình địa phương và đã thuyết phục được cô ấy thoái ĐCSTQ. Tôi cũng gửi cuốn Cửu Bình cho các giám đốc và giám sát viên ở cục thuế quốc gia. Nhân dịp Tết cố truyền, tôi gửi lịch giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cùng những món quà năm mới đến các cơ quan chính phủ, với hy vọng rằng điều này sẽ cứu được nhiều người hơn.
3. Lòng biết ơn
Trong suốt những năm tu luyện, tôi luôn cảm nhận được sự chỉ dẫn của Sư phụ và được thể nghiệm những điều kỳ diệu. Bất cứ khi nào tôi không dậy sớm luyện công, tôi sẽ mơ thấy đầu lợn, sâu lười hoặc những cảnh tượng khác khiến tôi phải thức dậy luyện công. Trong nhà tôi cũng xảy ra nhiều điều kỳ diệu. Có lần tôi nhờ chồng lắp một cái móc treo quần áo sau cánh cửa. Mấy hôm sau, sau cánh cửa xuất hiện một cái móc treo trong khi chồng tôi cam đoan với tôi rằng anh ấy chưa có thời gian đi mua.
Đôi khi người nhà tôi không tin vào chuyện thần kỳ, Sư phụ cũng điểm ngộ cho họ. Con gái tôi có một chiếc quần chỗ thắt lưng được đính cườm rất cầu kỳ. Có lần khi giặt chiếc quần này, tôi thấy có nhiều hạt cườm nằm rải rác dưới đáy máy giặt. Mặc dù nhặt được hơn chục hạt nhưng tôi thấy thắt lưng quần của cháu trông vẫn rất ổn. Tôi không thể tìm thấy sợi chỉ thừa hay khoảng trống nào khác với ban đầu. Khi tôi gọi con gái đến xem, cháu rất ngạc nhiên và cuối cùng bày tỏ niềm tin vào sức mạnh của Đại Pháp.
Một lần khác, tôi và con gái đang trò chuyện lúc 10 giờ tối, khi tôi định nói đùa về chồng mình thì mặt kính trên bàn trà của chúng tôi đột nhiên phát ra âm thanh rất lớn, như thể có vật nặng nào đó đập vào bề mặt. Khi con gái tôi đứng dậy để tìm nguyên do, tôi nói với con: “Đừng tìm nữa, mẹ biết là tại sao rồi. Mẹ không nên cười nhạo bố con. Sự việc vừa rồi là lời cảnh tỉnh cho mẹ.”
Đôi khi, trong khi giảng chân tướng, tôi nói đến đâu đều có thể hiểu được điểm ngộ của Sư phụ đến đó, có thể nói những lời đánh trúng vào tâm họ, nhanh chóng thuyết phục họ hiểu ra sự thật đằng sau cuộc bức hại. Trong những năm qua, tôi đã trải qua các quan nghiệp bệnh, bị cảnh sát theo dõi liên tục trong hơn hai tháng và từng phải dời đi nơi khác trong hơn 100 ngày. Bởi vì nhân tâm nặng khiến tà ác dùi vào sơ hở, tôi bị bắt cóc và bị đưa đến đồn công an và trại tạm giam. Ở mọi bước đi cho tới hôm nay, tôi đều có thể cảm nhận được sự gia trì và điểm hóa của Sư phụ, tất cả đều là nhờ sự bảo hộ của Sư tôn tôi mới có thể từng bước đi tới.
Tôi đã giảng chân tướng trực tiếp hàng ngày trong hơn 10 năm qua. Đây thực sự là một quá trình tu luyện đối với tôi. Từ việc chỉ có thể giảng cho một người, dần dần, tôi đã học được cách giảng cho nhiều người cùng lúc. Tôi đã chuyển từ lối nói nhanh và căng thẳng sang cách nói chuyện chậm rãi và tự nhiên. Giờ đây tôi có thể thuyết phục được hầu hết mọi người, bất kể tuổi tác, lắng nghe chân tướng. Đối với những người bị ĐCSTQ đầu độc sâu sắc, tôi cố gắng để họ cảm nhận được lòng tốt của các học viên Đại Pháp, với hy vọng rằng họ có thể biết được sự thật khi gặp các học viên khác trong tương lai.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ con trong suốt những năm qua. Đệ tử vẫn còn nhiều chấp trước con người chưa loại bỏ, như tâm an dật, tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm lợi ích, và nhiều tâm khác, nhưng xin Sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ tu luyện tốt, nghiêm túc đối đãi với các vấn đề tu luyện của bản thân, chính niệm chính hành, làm tốt ba việc sớm theo Sư phụ trở về nhà.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/2/7/471191.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/3/216444.html
Đăng ngày 20-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.