[MINH HUỆ 30-01-2024] Hai năm trước, công ty tôi thực hiện tái cơ cấu, giám đốc bộ phận của tôi bị thuyên chuyển, do vậy sếp cất nhắc tôi thay thế vị trí đó. Sau đó sếp còn nói sẽ tìm một trợ lý giám đốc cho tôi rồi hỏi về việc để anh Joe (hóa danh) đảm nhận vị trí đó có được không. Trong lòng tôi cảm thấy không vui nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Được ạ”. Thực ra điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi cảm thấy sếp không tin tưởng mình.

Khi anh Joe mới vào công ty, anh ấy làm cùng bộ phận với tôi, nhưng sau đó được chuyển sang bộ phận khác. Anh Joe rất có năng lực và được sếp đánh giá cao.

Bộ phận của chúng tôi có tổng cộng bốn mô-đun. Sếp nói tôi phụ trách mô-đun A và để anh Joe phụ trách ba mô-đun B, C, D còn lại. Tôi hỏi về việc nên quản lý các mô-đun như thế nào, liệu chúng tôi có nên tự quản lý các mô-đun một cách độc lập và tách nhân sự ra không. Sếp nói rằng hai chúng tôi có thể quản lý thế nào cũng được, nhưng nhân viên thì không thể tách rời. Nhân sự của mô-đun A và B về cơ bản là có thể cùng một chỗ vì công việc của họ có nhiều điểm tương đồng. Trước đây công ty đã từng trao đổi với tôi về việc liệu tôi có thể phụ trách mô-đun A và B, còn anh Joe phụ trách mô-đun C và D hay không. Nghe vậy tâm tôi bắt đầu xáo động, bất bình, và vô cùng tủi nhục. Thậm chí tôi còn cảm thấy hối hận vì đã đồng ý làm quản lý bộ phận này. Nhưng rồi tôi nghĩ mình là một người tu luyện, không nên hành xử như vậy, và hạ quyết tâm chấp nhận cách sắp đặt này.

Trước khi làm công việc hiện tại, tôi từng là giám đốc bộ phận của một công ty khác. Sau này do bị bức hại nên tôi mới rời công ty đó và chuyển đến công ty hiện giờ. Tôi từng làm quản lý trong một thời gian dài và có phần độc đoán. Tôi tự coi mình là người rất tốt và không có tâm danh lợi. Khi bắt đầu lại mọi thứ từ đầu, tôi thấy thật không hề dễ dàng.

Anh Joe hoạt bát hơn tôi, anh ấy thích giao lưu với mọi người và được nhiều người quý mến. Mỗi lần sếp đến văn phòng, ông ấy luôn hỏi: “Joe có ở đây không?” Nếu anh Joe không ở đó, ông ấy sẽ bỏ đi như thể tôi không tồn tại. Sau khi anh Joe chuyển đến bộ phận của chúng tôi, sếp thường đến gặp anh để hỏi cái này kết cấu thế nào, cái kia tiết điểm ra sao. Thậm chí khi tôi xin ý kiến sếp, sếp còn nói hãy để anh Joe quyết định. Sau đó, anh Joe đưa ra phương án cho tôi thực hiện. Lúc đó tôi cảm thấy thật sự khó chịu, cho rằng mọi công lao đều thuộc về Joe trong khi tôi mới là người làm. Tôi cảm thấy rất bất bình, đầy tức giận và phẫn uất. Có lúc tôi còn muốn từ bỏ và nói với sếp: “Hãy để anh Joe làm trưởng bộ phận, bằng không thì nên rõ ràng thì tốt hơn”. Sếp tôi trả lời: “Không được, không thể làm như vậy được. Nếu cậu không hài lòng với Joe thì chắc chắn là do cậu!“

Lời nói của sếp như một gậy bổng hát cảnh tỉnh tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái gì đó đã làm tôi rối trí. Chính là tâm tật đố. Tôi cần phải tu bỏ nó ngay!

Tôi bắt đầu không tranh cãi nữa. Bất cứ khi nào nỗi tức giận, oán hận hoặc bất bình xuất hiện, tôi đều kìm nén chúng. Tôi đã đề cao được một chút, nhưng thực sự không dễ để hoàn toàn loại bỏ cái tâm này.

Có lần anh Joe bàn bạc công việc với sếp, bàn xong anh ấy trực tiếp gửi cho tôi bản thiết kế để chỉnh sửa nhưng hạng mục này đã được xây dựng xong rồi. Lúc đó sự tức giận và oán hận lại dồn lên đỉnh đầu tôi. Tôi cố gắng cưỡng chế chúng, nghĩ rằng mình là một người tu luyện, mình cần phải nhẫn nhịn và biết nghĩ cho người khác. Vậy nên tôi đã nhẫn nại sửa lại bản thiết kế.

Sửa xong, tôi đưa cho anh ấy xem xem có đúng với ý sếp hay không. Vậy mà anh ấy nhanh chóng trả lại bản thiết kế cho tôi, với những dấu đỏ choe choét khắp nơi, đều là những vị trí cần sửa. Tôi tức giận đến mức không thể kiềm chế được nữa. Tôi mất bình tĩnh với Joe: “Sao anh không viết rõ trên bản vẽ?” Trong tâm tôi nghĩ tất cả những chỗ đánh dấu toàn là những chi tiết vụn vặt không đáng kể.

Anh Joe đã kiên trì làm việc đó, tôi cảm thấy anh ấy đang hành xử như thể anh ấy vượt trội hơn những người khác. Tôi tuy là cấp trên nhưng lại đang phải làm việc cho anh ấy và tôi cảm thấy điều này thật không công bằng. May mắn thay, chính niệm của người tu luyện đã chiếm ưu thế. Tôi cố kìm nén lại, tiếp tục sửa bản thiết kế rồi gửi cho anh Joe xem.

Tôi nhận ra sở dĩ bản thân tức giận như vậy là vì tôi cho rằng mình có chức vụ cao hơn, học vấn cao hơn và chuyên môn cao hơn anh Joe. Tôi đã coi mình như bề trên và tâm kiêu ngạo khiến tôi tức giận. Thông qua không ngừng học Pháp, tôi có thể dần dần trấn áp tâm bất bình của mình.

Tật đố là một chấp trước rất cứng đầu và thỉnh thoảng nó vẫn xuất hiện. Chẳng hạn, khi một nhân viên cấp dưới được cấp một phòng riêng trong ký túc xá trong khi tôi vẫn phải ở chung với những người khác, tâm tôi lại xao động. Tôi đã tận dụng mọi cơ hội để phát hiện và tu bỏ tâm tật đố này. Tôi cảm thấy quá trình tu luyện mấy năm vừa qua đều là để tu cái tâm này, hầu như các chấp trước đều có bóng dáng của tâm tật đố.

Mặc dù tôi vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ được tâm tật đố nhưng về cơ bản tôi có thể kiểm soát được bản thân mình. Giờ đây tôi rất thân thiết với anh Joe. Khi anh ấy không làm tốt công việc của mình, tôi sẽ âm thầm bổ sung. Còn nếu anh ấy làm tốt công việc rồi, tôi sẽ lặng lẽ lùi bước. Sếp tôi nói rằng ông ấy chưa bao giờ thấy mối quan hệ giữa quản lý và cấp phó hài hòa như vậy. Hiện giờ anh Joe đã được thăng chức lên vị trí giám đốc một bộ phận khác. Tôi chân thành chúc mừng anh ấy. Tôi thực sự cảm nhận được sự nhẹ nhõm và niềm vui trong tâm sau khi tống khứ được tâm tật đố.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/30/471648.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/1/216420.html

Đăng ngày 20-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share