Bài viết của Hiểu Tân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-12-2023] Tôi muốn chia sẻ câu chuyện thần kỳ của mình để chứng thực quyền năng đáng kinh ngạc của Pháp Luân Đại Pháp, một môn khoa học siêu thường hơn bất kỳ môn khoa học nào trên thế giới này.
Vào một ngày chủ nhật khi tôi học lớp hai, có bốn người bạn đến chơi với tôi. Chúng tôi chạy quanh, nhảy cả lên giường và có một thời gian rất tuyệt. Nhưng chẳng hiểu sao tôi bị ngã khỏi giường và đập cánh tay phải xuống sàn. Cơn đau kịch liệt và tôi đã khóc rất nhiều; các bạn tôi đều hoảng sợ, cả nhóm giải tán và trở về nhà.
Khi dì tôi đến thăm, dì và mẹ đến xem chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tôi òa khóc và hét toáng lên: “Đau quá, đau quá”. Dì và mẹ vội đưa tôi đến bệnh viện. Bác sỹ nói với chúng tôi rằng kết quả chụp X-quang cho thấy cánh tay phải của tôi bị gãy. Bác sỹ cũng cho biết: “Các xét nghiệm chuyên sâu cho thấy xương bị gãy là do một căn bệnh gọi là đa u tủy, có thể dẫn đến những khối u ung thư xương. Cần phải điều trị và phải nhập viện ngay lập tức.”
Sắc mặt mẹ tôi tái nhợt. “Bác sỹ làm sao để điều trị căn bệnh như vậy?“
Bác sỹ trả lời: “Cần phải cắt bỏ khối u trong tủy xương trước rồi lấy một mảnh xương từ đùi ghép vào cánh tay”. Tôi đứng dậy và trả lời: “Cháu không phải là thực vật! Bác sỹ không thể cắt đi một phần thân thể cháu và di chuyển chúng đi chỗ này chỗ kia được!” Bác sỹ nhìn tôi nhưng không nói gì.
Dì tôi hỏi: “Chi phí là bao nhiêu và tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
Bác sỹ giải thích: “Đây là một ca phẫu thuật phức tạp và tiêu tốn khoảng 50.000 nhân dân tệ. Tỷ lệ thành công cũng khác nhau tùy theo từng bệnh nhân”.
Dì tôi đề nghị cố định cánh tay bị gãy bằng nẹp trước và đợi cho đến khi bố tôi đi công tác về rồi mới đưa ra quyết định tiếp theo. Bác sỹ nói làm như vậy là vô nghĩa vì khối u vẫn còn đó. Nhưng dì tôi cứ khăng khăng và bác sỹ cũng hiểu rõ con người dì, nên tôi phải đeo một cặp nẹp và băng chéo cánh tay.
Mẹ tôi bị choáng và khó có thể bước đi nên dì tôi một tay bế tôi, tay kia dìu mẹ tôi. Dì ấy quay sang tôi và ân cần nói:
“Con ơi, dì thấy lúc này con có hai lựa chọn. Một là về nhà với mẹ và đợi bố về. Sau đó, cả nhà sẽ cùng nhau đến bệnh viện để phẫu thuật theo đề nghị của bác sỹ trước đó. Lựa chọn còn lại là hôm nay cùng dì về nhà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Con có thể đưa ra lựa chọn của mình.”
Tôi không ngần ngại nói: “Cháu sẽ đi cùng dì để tu luyện”. Khi chúng tôi đến nhà dì thì đã rất muộn. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) vào ngày hôm sau. Chúng tôi học xong bài giảng thứ nhất, nhưng phải đến gần trưa mới có thể học hết bài thứ hai, nên chúng tôi nghỉ giải lao để ăn trưa.
Mẹ tôi gọi điện sau bữa trưa và nói rằng bố tôi hiện đang ở nhà. Bố lo ngại về việc liệu vết gãy có được căn chỉnh tốt không; Tuy nhiên, bố chưa biết về khối u xương. Bố nhất quyết bảo chúng tôi quay lại bệnh viện để kiểm tra lần nữa.
Khi bác sỹ nhìn thấy bố tôi, ông nói: “Ồ, thật tốt là anh đã trở về. Hãy đi đăng ký nhập viện đi”. Bố tôi bối rối: “Tại sao chúng ta không thể chụp X-quang trước?” Bác sỹ trả lời: “Làm vậy có ý nghĩa gì đâu? Cháu bé sẽ phải loại bỏ khối u bằng cách này hay cách khác, nhưng nếu anh muốn chụp X-quang lần nữa, chúng ta có thể chụp lại.”
Sau khi bác sỹ kiểm tra chụp lại X-quang rất cẩn thận, ông ấy thốt lên: “Các xương được nối hoàn hảo và vùng bị gãy đã mọc trở lại. Khối u… hả, khối u ở đâu rồi? Khối u đã đi đâu? Tại sao trên phim không thấy khối u nào cả!?”
Ông ấy trông có vẻ bối rối khi đi tới đi lui so sánh phim chụp X-quang hiện tại với phim chụp ngày hôm trước. Ông lắc đầu và lẩm bẩm: “Thật không thể tin được! Không thể tin được!” Các bác sỹ phẫu thuật chỉnh hình từ toàn bộ khoa đã đến xem và nhận xét: “Thật kỳ lạ! Gãy xương sau một đêm đã lành! Khối u xương sau một ngày đã biến mất?! Tôi đúng là chưa từng thấy!”
Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) trong Chuyển Pháp Luân sáng hôm đó:
Do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra.
Có thể mọi người đã từng nghe câu này trong Phật giáo: ‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi chợt nhận ra rằng khi tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đêm hôm trước, Sư phụ đã giúp tôi rồi! Thật tuyệt vời khi có Sư phụ! Mẹ tôi biết ơn đến nỗi những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt bà. Kể từ thời điểm đó, Đại Pháp đã đồng hành cùng tôi suốt thời tiểu học, cấp hai, cấp ba cũng như đại học; với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi cũng có được một môi trường tu luyện tương đối bình yên.
Tạ ơn Sư phụ Lý đã tái tạo cuộc đời con!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/31/468992.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/19/214370.html
Đăng ngày 23-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.