Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-11-2023] Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi tôi được 9 tuổi, tới nay đã tu luyện được hơn 20 năm rồi. Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, tôi đã cùng với bà ấy luyện công và học Pháp ở độ tuổi thanh thiếu niên. Một buổi sáng hôm nọ trong khi đang luyện công cùng mẹ, tôi đã bị cha đánh đập bởi vì ông ấy bị đầu độc sâu sắc bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi sợ hãi và ngừng tu luyện kể từ đó trở đi. Tuy nhiên, duyên phận với Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tim tôi.

Chịu giày vò vì bệnh tật

Khi trưởng thành, tôi đã kết hôn và có hai người con. Tôi làm việc cả ngày lẫn đêm để mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình mình. Dần dần, tôi đạt được thành công trong sự nghiệp nhưng lại bị mê mất trong cõi người thường. Tôi đã theo đuổi danh lợi và sắc tình, giao du tụ tập với bạn bè mỗi khi có thời gian. Sức khỏe của tôi suy giảm không phanh. Trong những năm ấy, mẹ tôi đã khích lệ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng tôi lại dùng đủ loại lý do để tránh né việc ấy.

Tôi ăn không ngon, chịu đau đớn khủng khiếp và nôn khan hai lần một ngày mỗi khi đánh răng. Tôi cảm thấy buồn nôn khi ăn thứ gì đó không hợp khẩu vị, do đó luôn né tránh đồ ăn nhiều chất béo, đồ ăn chiên rán hoặc đồ ăn ngâm giấm mà khiến dạ dày của tôi khó chịu. Tôi cũng tránh các thực phẩm không tốt cho gan bởi vì tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh viêm gan B vào năm thứ hai đại học. Khuôn mặt tôi xám xịt và thiếu sức sống.

Một hôm, tôi cùng một người bạn đến bệnh viện để khám và mang về nhà những thứ thuốc đã được bác sỹ kê đơn. Tuy nhiên, tôi đã dừng uống chúng vào ngày thứ mười vì chúng khiến tôi căng thẳng. Tại thời điểm đó, tôi cảm thấy khó chịu đến mức sẽ không ngần ngại chi trả hàng trăm nghìn nhân dân tệ để được vô bệnh.

Tôi tự mình đến gặp một bác sỹ tại một bệnh viện gan nổi tiếng nhất ở Thiên Tân. Tôi được nhập viện trong ba ngày, phải làm hàng loạt xét nghiệm và chịu nhiều đau đớn sau khi trải qua một đợt sinh thiết chức năng gan. Bác sỹ nói rằng tôi phải dùng thuốc suốt đời và đi tái khám mỗi ba tháng một lần. Hơn nữa, tôi phải uống thuốc hàng ngày và đi khám bệnh sau mỗi ba tháng. Việc này không chỉ tốn kém mà còn rất đau đớn.

Một năm sau, tôi cảm thấy đau ở vùng gan của mình. Thời điểm đó tôi cũng đã uống hết thuốc rồi. Vào ngày hôm đó, mẹ tôi lại tình cờ ở nhà tôi. Tôi đã kể với bà ấy rằng tôi phải rời nhà đến Thiên Tân để lấy thuốc.

Mẹ tôi nói: “Con đã uống thuốc hàng ngày và vẫn cảm thấy khó chịu. Bệnh tật của con sẽ không được chữa khỏi cho dù con có tiêu tốn bao nhiêu tiền đi nữa. Tại sao con không học Pháp và luyện công? Đại Pháp là siêu thường và con ở đây là vì Pháp mà.”

Dù thành đạt trong kinh doanh, tôi lại không hạnh phúc và đôi khi luôn cảm thấy một sự trống vắng. Tôi muốn biết được ý nghĩa của cuộc đời và tại sao người ta đến thế gian này. Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về những lời nói của mẹ. Tôi biết rằng mình đã được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp và Sư phụ từ bi vẫn luôn luôn bảo hộ tôi.

Tu luyện Đại Pháp và phục hồi khỏi căn bệnh dai dẳng

Một hôm, tôi lái xe rất nhanh và đã tông vào một chiếc xe ô tô khác. Những người chứng kiến vụ tai nạn bị sốc khi cả hai tài xế đều không bị thương. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Sau vụ tai nạn, tôi quyết định bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mẹ. Vào ngày thứ bảy, chứng nôn khan gây nhức nhối vốn giày vò tôi từ thuở bé đã biến mất. Tôi không hề mong đợi nó sẽ biến mất chỉ trong một vài ngày. Tôi đã trực tiếp thể nghiệm được sức mạnh siêu thường của Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ.

Đã một năm trôi qua kể từ khi tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp. Vào ngày tôi quyết định ngưng uống thuốc, tôi cảm thấy vô cùng thư thái cả về thể chất lẫn tinh thần, như thể một tầng vật chất nặng trĩu bao trùm trên đầu tôi đột nhiên được gỡ bỏ đi. Tôi kể với mẹ và hai người dì của tôi, cũng là học viên, về những thay đổi của mình. Họ đều vui mừng cho tôi.

Trở thành một người tu luyện là niềm hạnh phúc to lớn nhất của tôi. Tôi đã trở thành một con người mới sau khi bắt đầu tu luyện. Tôi yêu cầu bản thân chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp để đề cao tâm tính của mình, không còn tranh cãi với vợ và đã học cách nhường nhịn cô ấy trong những vấn đề mà chúng tôi bất đồng quan điểm với nhau.

Thay đổi lớn lao nhất chính là sức khỏe của tôi. Tôi bị viêm tuyến tiền liệt và luôn mất rất lâu mới đi tiểu được. Tôi đã gặp bác sỹ để khám nhưng không có tác dụng. Căn bệnh đã biến mất sau khi tu luyện. Hiện tại, tôi còn có thể ăn được mọi loại thức ăn mà không lo lắng ảnh hưởng đến gan nữa. Tất cả mọi vấn đề về sức khỏe đã biến mất. Khuôn mặt tôi trở nên hồng hào. Tôi đã thực sự ở trong trạng thái vô bệnh và có thể đi bộ một cách nhẹ nhàng. Đây là điều mà trước đây tôi không bao giờ có thể nghĩ đến.

Tôi bắt đầu hiểu tại sao mẹ và hai người dì của tôi không bao giờ từ bỏ tu luyện ngay cả khi họ bị bức hại tàn bạo bởi chính quyền cộng sản. Không một sự tra tấn hay giam giữ nào làm suy yếu được tâm kiên định tu luyện Đại Pháp của họ.

Kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở nên trung thực hơn và biết cân nhắc đến khách hàng. Nhiều khách hàng sẵn lòng làm việc với tôi và giới thiệu tôi cho nhiều người hơn nữa. Hiện tại, công việc kinh doanh của tôi vì vậy mà ngày càng phát đạt hơn.

Một hôm, nhân viên của tôi nói với tôi rằng vợ cậu ấy bị thương nặng sau khi té xe đạp. Cô ấy đi lại khó khăn và cứ khóc suốt. Tôi đã trấn an cậu ấy và chia sẻ rằng vợ cậu ấy sẽ ổn nếu cô ấy lặng lẽ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cậu ấy nóng lòng muốn kể với vợ của mình tin tốt này.

Hai ngày sau, nhân viên này nói rằng vợ cậu ấy đã khỏe mạnh hơn và ngày càng tràn trề sinh lực. Vợ chồng cậu ấy vô cùng vui mừng. Tôi đã nói cho cậu ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trước đó và cậu ấy đã hiểu rằng đó là sự thật. Tôi cũng giúp đôi vợ chồng này thoái Đội Thiếu niên Tiền phòng. Tôi vui mừng cho họ và cảm ơn Sư phụ vì sự giúp đỡ của Ngài.

Tôi thật quá may mắn khi có thể bước trên con đường tu luyện này và trở về chân ngã tiên thiên của mình. Chỉ bằng cách làm ba việc thật tốt và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách tinh tấn thì tôi mới có thể xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/14/467785.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/11/213291.html

Đăng ngày 13-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share