Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Illinois, Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 21-08-2023] Tôi muốn chia sẻ với mọi người một trải nghiệm đã làm thay đổi cuộc sống của tôi.
Tôi là một bác sỹ tổng quát. Trước khi trải qua sự việc này, tôi đã hành nghề y 31 năm rồi. Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Pháp Luân Đại Pháp là vào tháng 10 năm 2020. Lúc đó vợ tôi đang tìm kiếm thông tin trên trang web The Epoch Timesvà đã phát hiện ra “món quà dành cho thế giới này“. Cô ấy chia sẻ phát hiện này với tôi và chúng tôi đã gặp mặt một nhóm học viên Đại Pháp vào cuối tuần kế tiếp. Chúng tôi vẫn một mạch tu luyện kể từ đó.
Tôi hành nghề y xuất phát từ góc độ sức khỏe. Tôi vận dụng các quy luật tự nhiên và lần tìm ngược lại ngọn nguồn để giúp bệnh nhân hồi phục. Tôi thực hành y học nắn xương và các phương thức trị liệu truyền thống. Tôi có một sự nghiệp rộng mở trong ngành y học nắn xương cổ truyền. Tôi đã có học vị y học và chứng nhận y học tổng quát. Bên cạnh đó, tôi cũng có hiểu biết về những điều kỳ diệu của tự nhiên… Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp như một làn gió tươi mới, đồng bộ với những trải nghiệm trong cuộc sống của tôi, giúp tôi hiểu được nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn, cũng như tầm quan trọng của nguyên tắc này đối với quá trình tu luyện của chúng tôi.
Tháng 12 năm 2021, trước kỳ nghỉ Giáng sinh, tôi đối mặt một quan nghiệp bệnh lớn, điều mà tôi chưa từng trải qua trong 56 năm cuộc đời. Trước đó, ngoài bị nghẹt mũi nhẹ, tôi chưa bao giờ bị ốm và chưa bao giờ phải nghỉ làm một ngày nào cả. Tôi thấy những trải nghiệm mà tôi miêu tả dưới đây lần này là một thử thách đối với tâm tính, sự nhẫn nại và năng lực chịu đựng nỗi sợ hãi của tôi. Tôi cũng hiểu rõ là Sư phụ đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực thông qua khảo nghiệm này.
Không lâu trước kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, tôi được yêu cầu điều trị cho một bệnh nhân mới, ông ấy là cha của một bệnh nhân của tôi. Ông ấy được chẩn đoán mắc COVID-19 trước đó ba tuần và đang được điều trị tại bệnh viện, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng. Gia đình ông ấy muốn ông xuất viện vì họ cho rằng bệnh viện không điều trị thỏa đáng cho ông ấy và sẽ khiến ông ấy tử vong. Họ muốn tôi chữa cho ông bằng những phương pháp điều trị thay thế – điều mà bệnh viện từ chối thực hiện. Họ yêu cầu tôi đưa ông ấy xuất viện. Thành thật mà nói, lúc đó tôi không biết bản thân sẽ gặp phải tình cảnh gì, nhưng vẫn đồng ý.
Chúng tôi đã tìm cách đưa người bệnh đó ra khỏi bệnh viện và đưa ông ấy vào trung tâm phục hồi chức năng phổi cấp tính ở gần văn phòng của tôi. Trong năm ngày tiếp theo, tôi làm việc 14 tiếng mỗi ngày mà không biết mệt: Ban ngày tôi điều trị cho các bệnh nhân khác tại phòng khám, sau đó đi tới trung tâm phục hồi để điều trị cho bệnh nhân này. Tôi chấp trước mạnh mẽ vào việc cứu mạng người đàn ông này, nhưng lại cảm thấy lực bất tòng tâm. Tôi dành năm ngày tiếp theo để nỗ lực chữa trị cho ông ấy. Lúc đầu bệnh tình ông ấy có vẻ tốt lên, nhưng rồi lại nhanh chóng diễn biến xấu đi. Vào ngày cuối cùng, cũng chính là ngày trước khi tôi chuẩn bị nghỉ Giáng sinh, ông ấy được đưa trở lại bệnh viện để cấp cứu. Tôi cảm thấy thất bại ê chề và bất lực. Hai tháng sau, ông ấy qua đời.
Trong năm ngày chăm sóc cho bệnh nhân này, tôi đã uống rất nhiều cà phê để duy trì thời gian làm việc 14 tiếng mỗi ngày.
Ngày 22 tháng 12, tôi biết bệnh nhân này đã nhập viện trở lại nên tôi đã nghỉ phép vào sáng hôm đó. Lúc tôi đến nơi, vợ tôi ngay lập tức nhìn ra sự mệt mỏi rã rời của tôi. Tôi ngủ suốt cả ngày hôm sau và khi thức dậy thì thấy mình sức cùng lực kiệt, cơ thể đau nhức dữ dội – đây là điều mà tôi chưa từng trải qua trong đời. Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản là chỉ cần ngủ một giấc thì hôm sau sẽ ổn, vì trước đây tôi vẫn làm như vậy. Nhưng kết quả là, các triệu chứng đó kéo dài hơn mười ngày!
Tôi chưa bao giờ uống thuốc và đồ ăn của tôi luôn là thực phẩm hữu cơ, mà còn phải là thực phẩm sạch được trồng tại địa phương. Vợ tôi chăm sóc cho tôi từng ly từng tí, nhưng theo thời gian, cô ấy nhận thấy sự mất nhuệ khí và nỗi sợ tình trạng này kéo dài không dứt. Tôi biết đây là COVID-19, nhưng từ chối xét nghiệm. Tôi đã điều trị cho nhiều bệnh nhân, trong đó một số bị bệnh nặng, nhưng đều cố gắng hướng dẫn họ vượt qua mà không cần nhập viện và tất cả họ đều còn sống.
Tôi biết mình nên chú ý những gì, nhưng vừa nghĩ là trong phổi có khả năng bị huyết khối, viêm phổi hoặc thậm chí tử vong, thì nỗi sợ hãi trong tôi lên tới đỉnh điểm. Tôi ép bản thân phải luyện công và ra ngoài đi dạo. Tôi đau đớn kịch liệt và nỗi sợ không ngừng đeo bám tôi, vậy nên tôi quyết định kê đơn thuốc Ivermectin cho mình. Vợ tôi cũng lo lắng cho bệnh tình của tôi, bởi từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy tôi như vậy cả.
Tôi quyết tâm vượt qua khảo nghiệm này. Mặc dù thời điểm đó lý giải tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi còn hữu hạn, nhưng tôi biết đây là Sư phụ đang khảo nghiệm tôi. Thuốc để trên bệ phòng tắm, ngày nào tôi cũng nhìn thấy chúng nhưng không uống. Cuối cùng, tôi chỉ uống tổng cộng ba viên aspirin và một ít ibuprofen.
Đêm nào tôi cũng không thể ngủ được vì cơn đau dữ dội và đổ mồ hôi trộm. Mỗi sáng thức dậy tôi đều rất thống khổ. Tình trạng này kéo dài trong hơn mười ngày và tôi tự hỏi khi nào thì nó mới kết thúc. Tôi cần phải kiên trì bền bỉ, cần phải nhẫn nại. Đồng thời tôi tiếp tục ép bản thân phải luyện công. Tôi hạ quyết tâm nhất định phải luyện công. Dần dần, tôi phát hiện khi luyện công thì bản thân ngày càng tĩnh hơn.
Đến ngày thứ mười, tình hình đã chuyển biến. Tôi có thể cảm nhận được sự yên tĩnh nội tâm và tôi chỉ đơn giản là mặc kệ quá trình này, đón nhận nỗi sợ hãi và nhìn thật sâu vào nó. Nỗi sợ hãi tiêu tan và tôi bình phục, tôi đã không nhượng bộ trước việc uống thuốc.
Nhìn lại những điều đã trải qua, tôi thấy tôi buộc phải biết rõ chấp trước của mình. Đã có ý muốn cố gắng cứu mạng một người thì phải gánh nghiệp lực, mà tiêu trừ nghiệp lực thì không thể không chịu thống khổ. Tôi rất rõ Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và tôi biết mình đang tiếp thụ khảo nghiệm. Tôi cần phải kiên trì các nguyên tắc của mình và buộc bản thân phải rời khỏi giường để học Pháp luyện công. Tôi cũng nhận thức rõ về quá trình tư duy của mình, những nhân tố can nhiễu kia cố gắng khiến tôi hoảng sợ bất an và phân tán sự tập trung của tôi. Tôi đã kiên trì được và biết ơn Đại Pháp giúp tôi minh bạch đạo lý để kiên trì và vượt qua quan này. Tôi cũng quyết tâm không dùng thuốc, tin tưởng vào sức khỏe bản thân và tiếp nhận nỗi đau cùng sự khó chịu, việc này đối với tôi mà nói là rất quan trọng.
Bây giờ tôi bắt đầu nhận thức rõ hơn mục đích của mình trong việc giúp đỡ người khác là gì. Đối với bệnh nhân này, thiện tâm của tôi là không lay động và cam kết của tôi rất rõ ràng; Nhưng như Sư phụ đã giảng, người luyện công cần phải: “[…]không có truy cầu, hết thảy là thuận theo tự nhiên, như thế thì sẽ tránh được sự xuất hiện của tâm chấp trước“ (Chương III, Pháp Luân Công). Trong quá trình điều trị cho bệnh nhân này, tôi phát hiện rằng tôi có tâm mong muốn có thể cải biến gì đó. Tôi chấp trước vào việc tập trung tinh lực vào việc điều trị và tôi phải chịu đựng thống khổ cho điều đó. Nghĩ lại thì thậm chí ngay vào lúc tiếp nhận bệnh nhân này tôi đã nghĩ: “Có người tín nhiệm mình như vậy thì hy vọng mình có thể giúp họ thoát khỏi hiểm nguy”. Phần này thì không sao, nhưng chấp trước của tôi vào “cảm giác vẻ vang” đó thì lại không đúng. Nó xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy bản thân rất quan trọng. Đây không phải là một phẩm cách tốt.
Tín tâm đầy đủ vào Pháp là điều cốt lõi để không ngừng tu luyện và vượt qua mọi khảo nghiệm xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Thực hành lâm sàng và phương thức giải quyết vấn đề của tôi là một sợi dây mỏng manh, bởi vì sự tương tác của tôi với bệnh nhân cần phải rõ ràng và tôi phải không có ý cố gắng cứu họ, đặc biệt là khi tôi ra tay trị liệu trên thân thể họ, điểm này là rất trọng yếu. Vì thế, tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ vì điều này.
Tôi phát hiện khi giúp đỡ người khác mà không làm tổn hại đến lợi ích của họ và bản thân thì tín niệm là rất quan trọng. Điều quan trọng nhất thì đúng như Sư phụ giảng: “Chúng ta cuối cùng cần đạt tới ‘không’ ‘vô’, cần tống khứ hết thảy các tâm chấp trước”. (Chương III, Pháp Luân Công)
Cuối cùng, Pháp đã cho tôi thấy được sự thâm sâu của vũ trụ và tính nghiêm túc của việc tu luyện. Ở bên ngoài có rất nhiều tầng diện ảnh hưởng trực tiếp tới hành vi của chúng ta. Tôi yêu cầu bản thân đối với mỗi tình huống gặp phải trong cuộc sống thì phải hướng nội, buông bỏ các chấp trước, đồng thời cũng phải cảnh giác với mọi can nhiễu, làm một người tu luyện chân chính.
Điều này không hề dễ dàng. Lần chạm mặt với bệnh tật lần này là một bài học nghiêm túc đối với tôi, cũng là một bài học cần thiết và mấu chốt giúp tôi tiến bước về phía trước trong quá trình tu luyện. Chịu khổ là con đường phải đi qua để thành công, nhưng lý giải Pháp lý và đề cao tâm tính mới là chìa khóa. Bằng cách hướng nội, Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua quan nghiệp bệnh lần này, ngoài ra còn giúp tôi hiểu được chấp trước của tôi đã tạo nghiệp như thế nào và tu luyện là một việc vô cùng nghiêm túc!
Con xin cảm tạ Sư phụ!
(Trình bày tại Pháp hội Trung Mỹ năm 2023)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/21/464291.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/24/210978.html
Đăng ngày 25-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.