Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-03-2023] Một buổi sáng, khi tôi đang làm việc trong văn phòng thì nghe thấy một số đồng nghiệp trò chuyện bên ngoài. Chị giáo viên lớn tuổi hơn nói: “Tại sao chúng ta phải dạy học sinh trung thực và giữ chữ tín? Những quan chức kia bị bắt quả tang bỏ túi hàng chục triệu, hàng trăm triệu Nhân dân tệ. Tại sao tự họ không trung thực và thủ tín. Thật chẳng phải đạo chút nào. Khi nào có cháu, chị sẽ không dạy nó trung thực và thủ tín mà sẽ dạy nó sống thực dụng. Chị không muốn cháu mình bị thiên hạ cười. Người trung thực và thành tín cứ như kẻ ngốc vậy.”
Tôi không thể tin vào tai mình. Những lời đó là từ một giáo viên có tuổi vốn nổi tiếng là một người đức cao vọng trọng!
Hai đồng nghiệp khác nói: “Những quan chức đó chỉ giả vờ trung thực. Chúng ta nên dạy con cái khôn ngoan hơn để chúng không bị lợi dụng. Chúng ta nên dạy con mình để chúng không bị người khác cười.” Có một đồng nghiệp cố gắng tranh luận theo cách khác nhưng cuối cùng đã bỏ cuộc.
Tôi không hiểu tại sao họ lại suy nghĩ như vậy. Lời nói của họ dường như hướng vào tôi, mặc dù tôi không tham gia vào cuộc trò chuyện đó. Tôi rất buồn vì họ không thể phân biệt đúng sai. Xã hội này đã thực sự tồi tệ như thế.
Chuyện này cứ ám ảnh tôi suốt buổi chiều hôm ấy. Bình thường, những đồng nghiệp này của tôi đều là những người sống có đạo đức và lý tưởng, tại sao lúc đó họ lại nói như thế? Tôi đi đến nhà một đồng tu để học Pháp. Trên đường về nhà, khi tôi vẫn đang miên man suy nghĩ về điều đó thì một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu: “Chẳng phải mình nghe thấy những điều đó là để tu bản thân sao? Chẳng phải họ nói như vậy là vì mình còn có chỗ chưa hoàn toàn chân sao?”
Tôi hướng nội và nhớ lại một sự việc đã xảy ra vài ngày trước đó. Vào một buổi sáng, tôi đi cửa hàng mua thuốc đánh răng và một số vật dụng hàng ngày, và sau đó đến nhà mẹ đẻ để cùng học Pháp. Anh trai tôi gọi điện thoại cho và hỏi tôi đang ở đâu. Tôi vô thức nói: “Em đang ở nhà.” Anh trai là người luôn lo lắng cho sự an toàn của tôi và mẹ nên không muốn chúng tôi học Pháp cùng nhau. Tôi không muốn nói tôi đang đến chỗ mẹ, vì sợ anh biết sẽ rầy la. Nhưng sau khi nói rồi, tôi mới nhận ra rằng mình đã không nói đúng sự thật, cảm thấy mình không chân. Tuy nhiên, lúc đó, tôi không suy nghĩ quá nhiều, cũng không cố gắng thanh trừ tâm không chân và tâm sợ bị trách mắng. Vậy nên, không phải vô duyên vô cớ mà các đồng nghiệp lại trò chuyện như vậy bên ngoài phòng làm việc của tôi.
Qua sự việc này, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra những suy nghĩ xấu xa của mình. Tôi chắc chắn sẽ loại bỏ những suy nghĩ xấu ẩn sâu khó phát hiện này. Tôi đã từng nghĩ mình rất trung thực, nhưng có vẻ như tôi phải quy chính bản thân một cách nghiêm túc về phương diện này. Tôi không muốn tâm chấp trước này, nhất định sẽ loại trừ chúng.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi khai sáng cho con!
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/3/25/458000.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/7/209766.html
Đăng ngày 21-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.