Bài viết của Huệ Thanh, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 11-03-2023] Tôi sinh ra ở nông thôn, gia đình không mấy giàu có. Tính cách tôi khá hướng nội, khi 19 tuổi tôi làm nhân viên bán hàng tại một trung tâm mua sắm lớn trong thành phố. Gia đình các đồng nghiệp của tôi cơ bản sống ở thành phố, điều kiện kinh tế cũng tương đối khá hơn. Tôi hơi tự ti, nhưng biết rằng gánh nặng mà cha mẹ nuôi dưỡng năm chị em chúng tôi rất nặng nề, nên tôi nghĩ khi kết hôn không thể dùng tiền của cha mẹ, vì vậy bình thường hết sức tiết kiệm trong sinh hoạt, tự để dành tiền, đến lúc (kết hôn) thì để gia đình nở mặt nở mày.

Đạo đức trượt dốc, tham chiếm tiền tài

Sau mấy năm đi làm, tôi trở thành trưởng nhóm trong bộ phận của mình, việc nhập hàng, kiểm tra hàng và thanh toán cho nhà cung cấp đều do tôi giải quyết. Khi đó lợi ích kinh tế của trung tâm mua sắm tốt, một đồng hương nói với tôi: “Trưởng nhóm có thu chiết khấu.” Tôi cũng chủ động yêu cầu nhà sản xuất phải chiết khấu. Về sau, một nhà sản xuất khác vì cạnh tranh nên đã đưa cho mỗi nhân viên bán hàng một phần. Tôi liền yêu cầu nhà sản xuất phải đưa chiết khấu cho tôi, sau đó tôi sẽ phân lại cho nhân viên bán hàng. Như vậy tôi lấy chiết khấu trước, phần còn lại chia bình quân cho các đồng nghiệp. Đôi khi tôi cũng tìm nhà sản xuất để nhập hàng theo giá sỉ, rồi để lên quầy và bán theo giá lẻ, tôi hưởng phần chênh lệch trung gian, bằng cách này, số tiền kiếm được có khi hơn một năm lương chính thức.

Năm 1999, khi tôi kết hôn, tôi tự lấy 10.000 Nhân dân tệ từ tiền cá nhân để cha mẹ làm của hồi môn cho tôi. Vào thời điểm đó, căn hộ tôi tự mua chưa đến 20.000 Nhân dân tệ. Trong lòng tôi rất vui, cảm thấy mình là người hiếu thảo, thông minh và có năng lực.

Một lần, tôi đến ngân hàng rút tiền, nhân viên công tác đã đưa tôi số tiền nhiều hơn, lúc đó ngân hàng vẫn chưa có camera, mọi người cũng không có điện thoại, tôi cầm số tiền đó và rời đi, trong tâm mừng thầm. Tuy nhiên, qua một đoạn thời gian, tôi lại đến ngân hàng đó rút tiền, nhân viên công tác nhận ra tôi, anh ấy nói: “Lần trước chị rút tiền, chúng tôi đã đưa dư cho chị.” Nhưng khi đó trên quầy ngân hàng có viết rằng: “Kiểm tra trực tiếp, không chịu trách nhiệm khi đã ra ngoài.” Tôi không thừa nhận, anh ấy cũng không có cách nào.

Thuận theo việc bản thân ngày càng có khả năng “kiếm tiền”, ngày càng coi trọng đồng tiền hơn, tiêu chuẩn đo lường người tốt xấu cũng thay đổi, nghĩ rằng người có thể kiếm tiền là thông minh và có năng lực, cũng coi thường những người nhận lương cố định.

Khi tôi dương dương tự đắc, không ngờ số lần cảm lạnh tăng dần, vì sợ bị cảm khi mang thai nên mãi đến ba năm sau kết hôn tôi mới sinh con. Sau đó, tôi bị viêm họng, tăng sản tuyến vú nặng và các bệnh khác, tôi rất quan tâm đến cuộc sống và chế độ ăn uống, không dám ăn đồ chua, ngọt, cay và lạnh, luôn mặc nhiều quần áo hơn người khác, tôi ngưỡng mộ người khác có thân hình đẹp, thân tâm tôi suốt ngày mệt mỏi không chịu nổi, bất lực, cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.

Một lần, tôi và gia đình đến Thanh Đảo du lịch ba ngày, sau khi trở về, tôi bị sốt cao, nhưng người nhà không sao cả, uống thuốc xong lại bị tiêu chảy, mấy ngày sau sút cân nhiều.

Đắc Đại Pháp, minh Pháp lý

Nhìn thấy bạn bè sau khi tu luyện Pháp Luân Công thì hết bệnh thân nhẹ nhàng, cả ngày vui vẻ, nên tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã minh bạch một số vấn đề nghĩ mãi không ra trong nhân sinh, minh bạch việc gì cũng đều có quan hệ nhân duyên, chịu khổ, chịu đựng thống khổ và làm việc tốt sẽ tích đức, có đức mới có thể kéo dài tuổi thọ, có đức mới có thể làm đại quan, phát đại tài, mọi chuyện thuận lợi; làm chuyện xấu, làm chuyện bất hảo, làm chuyện tổn thương người khác, hại người lợi mình, sẽ tổn đức, gặp tai họa, gặp nạn, và bệnh tật, thậm chí mất đi sinh mệnh.

Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu người tu luyện chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn” làm người tốt nhẫn nhường, khoan dung, thiện lương, chân thành, phải làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”, phải từ từ tu bỏ đủ mọi nhân tâm bất hảo, ví như: Tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm lợi ích, tâm oán hận… khiến cảnh giới tư tưởng ngày càng cao. Thân thể tốt xấu và cảnh giới tư tưởng là tương phụ tương thành. Mỗi người đều có vận mệnh của mình, gặp chuyện phải nghĩ nhiều hơn cho người khác, đừng làm những chuyện có hại cho người khác, và khi xảy ra mâu thuẫn với người khác thì tìm nguyên nhân ở bản thân. Thiện ác hữu báo, không phải là chuyện một đời một kiếp, cũng có thể tích lại từ tổ tiên.

Khi đọc đến đoạn này trong “Chuyển Pháp Luân”:

“Có một học viên ở nhà máy dệt kim tại một thành phố của tỉnh Sơn Đông, sau khi học Pháp Luân Đại Pháp đã dạy các công nhân khác luyện; kết quả làm cho diện mạo tinh thần của nhà máy hưng khởi hẳn lên. Trước đây các đầu [mẩu] khăn tắm của nhà máy dệt kim thường bị cất đi mang về nhà, các công nhân đều lấy [như thế]. Sau khi học công rồi thì anh ta không những không lấy nữa, mà còn mang những thứ đã lấy về nhà trả lại [nhà máy]. Người khác thấy anh ta làm thế, thì không ai lấy nữa; có công nhân còn mang hết những gì đã lấy trả lại nhà máy; trong toàn nhà máy xuất hiện tình huống như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bỗng ngộ rằng, bất kể việc gì đều có quan hệ nhân duyên, tôi tìm thấy nguyên nhân khiến thân thể mình không khỏe là do bản thân đã làm rất nhiều chuyện xấu ‘tổn công lợi tư’, đã làm chuyện bất hảo và chuyện tổn hại người khác mà ra. Thực sự là người đang làm, trời đang nhìn, mắt Thần như điện, không sai mảy may, thiện ác hữu báo, hại người chính là hại mình, đối tốt với người khác là đối tốt với chính mình.

Tôi quyết tâm thay đổi bản thân, chiểu theo yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp để trở thành người tốt bình hòa, khoan dung, thiện lương, chân thành, cố gắng hết sức trở thành người tốt vô tư vô ngã.

Tôi đã thay đổi sau khi tu luyện

Sau khi tu luyện, đôi khi tôi cùng đồng nghiệp đi mua đồ cho công ty. Các chương trình khuyến mãi của người bán cho chúng tôi chiết khấu hoặc quà tặng, v.v. Đồng nghiệp không biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nếu tôi không muốn, người khác sẽ cảm thấy tôi kỳ quặc, hơn nữa đồng nghiệp cũng ngại ngùng, tôi đành lấy, đợi đến khi mua đồ dùng văn phòng cho công ty, tôi không báo cáo hóa đơn, mà âm thầm bù vào bằng tiền được chiết khấu. Đối với số tiền không thể trả lại, ví dụ chiết khấu ban đầu trong trung tâm mua sắm, bởi vì trung tâm mua sắm đã bán hết, nên tôi dùng số tiền đó để làm việc hồng truyền Pháp Luân Đại Pháp, khiến nhiều người thiện lương hơn nữa biết đến sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, đắc được phúc âm và sự cứu độ của Đại Pháp.

Một lần, trong báo cáo thanh toán của thẻ công ty, vì tôi bất cẩn báo nhầm, sau đó, thời hạn hoàn trả của thẻ đã vượt quá phí trễ hạn, lãnh đạo nói do dịch bệnh, công ty không thể đi làm như bình thường nên mới chậm trễ, vì vậy công ty sẽ trả phí trễ hạn. Tôi nói với lãnh đạo rằng: Mặc dù nhân viên thu ngân đã chuyển khoản sai nhưng số tiền ban đầu có thể được hoàn trả, điều này là tất yếu và công ty cũng không tổn thất, nhưng lần này phát sinh phí trễ hạn và công ty có thể trả phí này. Tuy nhiên tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ yêu cầu đệ tử gặp việc gì thì tìm nguyên nhân ở bản thân, mặc dù phí trễ hạn là do ảnh hưởng dịch bệnh, công ty không thể đi làm như bình thường nên mới chậm trễ, nhưng nếu ban đầu tôi không chuyển nhầm thẻ thì sẽ không bị phí trễ hạn này. Đây là sự cảnh báo cho sự bất cẩn của tôi trong công việc, đồng thời, cũng là khảo nghiệm chấp trước vào lợi ích của tôi, vì vậy không thể để công ty thanh toán khoản phí trễ hạn này.

Lãnh đạo và đồng nghiệp đều cảm thấy rằng tôi, một nhân viên thu ngân tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đã báo cáo và thanh toán phí trễ hạn cho công ty, họ nói người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có đạo đức và phẩm chất cao.

Còn có lần khác, tôi phát hiện khoản thanh toán 4.978 Nhân dân tệ của một khách hàng từ năm ngoái vẫn chưa được thanh toán, có thể anh ấy chưa có kinh nghiệm quản lý và các tài khoản chưa rõ ràng, bản thân anh ấy cũng quên số tiền đó. Tôi nhắc anh ấy: “Công ty chúng tôi vẫn nợ tiền anh phải không?” Anh ấy nói rằng số tiền đã được kết toán, tôi yêu cầu anh ấy đến ngân hàng để kiểm tra xem đã nhận được 4.978 Nhân dân tệ chưa? Anh ấy không thích rắc rối nên không muốn đi kiểm tra, về sau, tôi lại thuyết phục mấy lần, và anh ấy đã đi kiểm tra. Anh ấy phát hiện thực sự vẫn chưa nhận được số tiền đó, anh ấy hào hứng nói: Sau khi tiền vào tài khoản sẽ chia cho chị một nửa. Tôi nói: “Không cần đưa cho tôi, đây vốn là tiền thanh toán cho anh. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tin tưởng thiện ác hữu báo, gặp chuyện phải nghĩ cho người khác, không thể làm chuyện tổn người lợi mình.” Anh ấy nói: “Cám ơn chị, chị thực sự là một người tốt.”

Tiếp theo, tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho anh ấy: Pháp Luân Đại Pháp là tu luyện Đại Pháp Phật gia thượng thừa, do Giang Trạch Dân tật đố với số người tu luyện Đại Pháp quá đông, ông ta đã lợi dụng Đảng Cộng sản để phát động cuộc bức hại tàn khốc các học viên Pháp Luân Công. Vì điều này mà dàn dựng ra cái gọi là “Vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn” và gán cho các học viên Pháp Luân Công, lấy đó để vu khống hãm hại Pháp Luân Công, lừa dối người dân toàn quốc. Tạo cớ để ông ta bức hại Pháp Luân Công. Do đó người được gọi là tự thiêu kia căn bản không phải là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp rõ ràng quy định người tu luyện không thể sát sinh, tự sát là có tội. Quần áo và khuôn mặt của người tự thiêu đều bị cháy, nhưng tóc đen trên đầu ông ta vẫn còn y nguyên. Tóc là dễ cháy nhất! Còn có cô bé sau khi phẫu thuật mở khí quản bốn ngày mà có thể nhận phỏng vấn của ký giả? Có thể hát nữa? Hoàn toàn trái ngược với lẽ thường của y học. Nghĩ thử xem trong đó có biết bao sơ hở. Tôi nói với anh ấy, thành tâm kính niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” sẽ có hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người, có thể hóa nguy thành an, gặp nạn hóa cát tường. Trung cộng đã lợi dụng vận động chính trị trước đó để sát hại 80 triệu đồng bào, hiện tại lại bức hại đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tu Phật, phản đối Chân-Thiện-Nhẫn, tuyên dương giả-ác-đấu đầu độc người dân trong nước. Trung Cộng đã làm cực nhiều việc ác, Trời sẽ tiêu diệt nó. Chúng ta không thể vì tà đảng mà phấn đấu cả đời hoặc thậm chí hy sinh mạng sống cho nó, chúng ta nên sống vì bản thân và gia đình.

Cuối cùng đồng nghiệp đã công nhận Đại Pháp tốt, dùng hóa danh thoái xuất khỏi tổ chức ác đảng mà anh ấy đã gia nhập.

Phật Pháp từ bi và uy nghiêm đồng tại

Thuận theo việc tôi nỗ lực chiểu theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn để tu bản thân, biết nghĩ cho người khác hơn, làm việc tốt, không làm việc xấu tổn hại người khác, nên thân tâm đã tịnh hóa, đạo đức cũng thăng hoa, cả ngày vui vẻ, tinh lực dồi dào, bất tri bất giác bệnh khắp thân cũng không cánh mà bay, từ đó về sau, không hề uống một viên thuốc nào trong suốt 12 năm.

Nếu người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” để yêu cầu bản thân, sẽ có cảm ứng không tốt như: Làm việc không thuận lợi hoặc tu luyện có can nhiễu hoặc thân thể không thoải mái, v.v., đây là sự cảnh tỉnh người tu luyện phải tìm ở bản thân có chỗ nào không chiểu theo yêu cầu của Pháp Luân Đại Pháp, ví dụ: Có tâm vị tư vị ngã như tâm tật đố, tâm tranh đấu, tâm lợi ích, tâm oán hận, v.v.. Trung Quốc cũng có một câu giáo huấn cổ xưa ấn chứng là: “Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri, thiện ác nhược vô báo, càn khôn tất hữu tư.” (tạm dịch: Lòng người sinh một niệm, cả trời đất cùng hay, thiện ác mà không báo, vũ trụ có lòng riêng)

Một lần, tôi mua một cặp kính trong bệnh viện, bác sỹ nói rằng tôi có thể thanh toán bằng thẻ bảo hiểm y tế, nhưng khi thanh toán thì trong đó nói rằng khoản thanh toán là phí phẫu thuật chứ không phải kính. Tôi sững sờ một lúc và cảm thấy không phù hợp, vì sợ rắc rối nên tôi không yêu cầu bác sỹ xuất lại hóa đơn khác để thanh toán tiền mặt.

Chưa tới hai ngày, khi tôi khạc thì bắt đầu có kèm theo máu. Tôi bỗng giật mình, lập tức tìm ở bản thân tất cả những việc đã làm gần đây, và tìm thấy việc trả tiền mắt kính ngày hôm đó, ngộ rằng có thể vì việc đó mà ra. Theo quy định, thẻ bảo hiểm y tế chỉ mua được thuốc, tôi biết rõ là tiền mua kính không được dùng thẻ bảo hiểm, nhưng vẫn nghe theo bác sỹ mà biến tướng thành phí phẫu thuật. Đây là tâm lợi ích muốn lừa trung tâm bảo hiểm y tế để lấy tiền mặt, không có chân, mà còn có tâm sợ rắc rối. Vì vậy, tôi vội vàng nhận lỗi với Sư phụ, và sử dụng số tiền không đúng này để cứu người, bù đắp cho lỗi lầm của mình. Sau khi làm xong ngày hôm đó, tôi đã không khạc ra máu nữa. Điều này cũng nói với chúng ta một chân lý: Người đang làm, Trời đang nhìn, thiện ác hữu báo là thiên lý.

Các bạn ơi: Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp vũ trụ, dạy người lấy “Chân-Thiện-Nhẫn” làm tiêu chuẩn để trở thành người tốt, và tốt hơn nữa. “Chân-Thiện-Nhẫn” là giá trị phổ quát, người người đều cần. Đắc được Đại Pháp, Thiên tứ hạnh phúc bình an! Mong người thiện lương ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng, giải trừ lời thề độc cả đời phấn đấu vì nó, để bản thân và gia đình được Thiên thượng bảo hộ khi dịch bệnh, hạn hán, lũ lụt, động đất và các đại nạn khác ập đến, đồng thời có một tương lai tươi đẹp!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/11/修心向善做好人-道德提升疾病消-450034.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/5/208384.html

Đăng ngày 31-05-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share