Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-10-2011] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 khi mới 20 tuổi. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu mở rộng cuộc đàn áp, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp và nhiều lần bị cưỡng bức tẩy não. Có một giai đoạn, về cơ bản tôi đã từ bỏ bản thân; kết quả là tôi gần mất mạng sống. Bài viết dưới đây tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã trải qua, với hy vọng rằng nó sẽ có ích cho những người từng bước vào cánh cửa tu luyện nhưng sau đó đã từ bỏ, để họ có thể cũng chiêm nghiệm được lòng từ bi vĩ đại của Sư Phụ và sớm quay lại với Đại Pháp.

Khi còn bị giam ở một trung tâm tẩy não năm 2001, tôi đột nhiên cảm thấy một sự ngăn cách với Pháp và thậm chí không thể nhẩm thuộc Luận Ngữ như trước. Bị thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi và các quan niệm người thường, dù trái với lòng, tôi đã viết cái gọi là “tam thư” để tuyên bố từ bỏ niềm tin của tôi vào Pháp Luân Đại Pháp.

Vừa khi đặt bút xuống, lòng tôi tràn đầy hối hận. Điều còn làm tôi đau khổ hơn là sau khi được thả ra, tôi phát hiện tất cả số sách Đại Pháp mà tôi giấu ở hành lang của khu chung cư tôi ở, đã biến mất. Tôi biết rằng tôi đã gây ra một sai lầm nghiêm trọng. Không còn sách Đại Pháp để học, từ đó tôi cũng không còn thuộc được đoạn Pháp nào nữa, tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng. Tôi lao vào công việc suốt ngày dài, nhưng mỗi khi về nhà tôi lại khóc suốt đêm.

Một hôm Phòng 610 ở địa phương triệu tập tôi đến. Họ yêu cầu tôi viết lại “tam thư” và giúp họ chuyển hóa các học viên khác; nếu không họ sẽ gửi tôi đến trại lao động. Tôi từ chối hợp tác với họ và nói trong nước mắt: “Tôi không quan tâm nếu các anh muốn bắt hay thậm chí là giết tôi, nhưng tôi không làm những việc này!” Tôi đã không nhận ra đây thực sự là cơ hội để tôi sửa lỗi, vậy nhưng tôi biết rằng tôi không được phụ lòng Sư Phụ hơn nữa. Có lẽ vì quyết tâm không thuận theo yêu cầu của tà ác nên tôi đã được tu luyện trở lại một cách an toàn.

Thân thể tôi được tự do, nhưng tâm can tôi vẫn bị tù túng. Trong lòng tôi luôn nghĩ rằng tôi không còn xứng đáng để tu luyện Đại Pháp vì đã không bảo vệ được sách Đại Pháp và còn ký vào bản tuyên bố từ bỏ tu luyện. Tôi vùi mình trong nỗi ân hận mỗi ngày, không nhận ra rằng trạng thái tinh thần đó đã dẫn khởi một chấp trước mới. Tôi có vẻ rất kính cẩn đối với Đại Pháp, nhưng tâm tôi đã thực sự từ bỏ vì nghĩ rằng mình không xứng là người tu luyện.

Sau đó tôi phát hiện ra mình có thai. Bằng cách nào đó tôi mơ hồ cảm nhận được rằng đây là điểm hóa của Sư Phụ từ bi; Ngài đang khuyến khích tôi sống một cuộc đời ý nghĩa hơn. Trong suốt thai kỳ, gia đình và bè bạn rất quan tâm đến tôi; thậm chí cả những người thường phản đối việc tu luyện của tôi cũng đối xử tử tế với tôi. Một lần chồng tôi và tôi ra ngoài đi bộ và chúng tôi chạm trán với người công an bắt tôi ngày trước. Tôi đã ngạc nhiên khi anh ta chào tôi với một nụ cười và kính cẩn chúc tôi “sớm sinh quý tử”. Tôi hiểu từ Pháp rằng đệ tử Đại Pháp không nên đối địch với con người, bởi thế nhân được tạo ra là vì Pháp. Cựu thế lực muốn lợi dụng thế nhân để hành hung các đệ tử Đại Pháp khiến họ phạm tội, nhằm tạo ra các khảo nghiệm với đệ tử Đại Pháp đồng thời phá hoại các đệ tử cứu người. Cựu thế lực không nhận thấy rằng chúng đáng bị tiêu hủy rồi. Sư Phụ yêu cầu toàn lực cứu độ mỗi một cá nhân, không cho phép cựu thế lực lợi dụng con người để gây tội với Đại Pháp và các đệ tử. Nếu các đệ tử Đại Pháp có thể làm tốt, sẽ có rất nhiều sinh mệnh có tiền duyên xuống đây đợi đắc cứu. Thế nhưng tôi lại trầm uất trong sự hối hận và thống khổ của bản thân, mà không nhận ra những thay đổi tích cực ở người thường chính là một biến hóa của Sư Phụ từ bi và là uy đức của Đại Pháp.

Tôi tiếp tục sống với nỗi ân hận dày vò trong nhiều tháng trời, tận đến khi tôi được trải nghiệm một phép màu khi đến bệnh viện để sinh con.

Khi các bác sĩ phát hiện ra lượng tiểu cầu trong máu của tôi thấp hơn rất nhiều lần so với mức bình thường, tôi đã mường tượng ra đó là bởi nghiệp lực tôi tích phải khi phản bội Sư Phụ và Đại Pháp, nên tôi đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hậu quả nào. Mỗi khi cơn co thắt kéo đến tôi lại đau đớn tột cùng. Hơn nữa bệnh viện còn thiếu máu ngày hôm đó, nên tôi được thông báo rằng không thể thực hiện đẻ mổ và các bác sĩ không thể cứu tôi nếu tôi bị xuất huyết trong lúc tiến hành phẫu thuật.

Khi chẩn đoán rằng vài giờ nữa dạ con của tôi mới giãn hết mức, các bác sĩ và y tá trực ban đi nghỉ và để tôi lại phòng sinh một mình. Tôi tiếp tục nhẩm trong lòng: “Sư Phụ, con xin lỗi!” cho đến khi tôi lịm dần vì quá đau. Thậm chí đến lúc đó, tôi không dám nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân Thiện Nhẫn hảo!” vì cảm thấy mình không xứng được Sư Phụ cứu độ.

Sáng hôm sau khi bác sĩ trực ban tỉnh dậy, ông ta đánh thức người y tá dậy để khám cho tôi. Họ đã bị sốc khi thấy tôi đã nửa hôn mê, còn nước ối đã vỡ nhưng sản đạo vẫn đóng. Không biết đối phó thế nào, họ khẩn cấp điều một bác sĩ khoa sản giàu kinh nghiệm đến viện. Ngay sau đó họ nối tôi với đủ loại máy móc và các thiết bị trợ sản. Cơn đau tăng lên và tôi tưởng mình đang chết. Sau đó tôi nghe tiếng một y tá nói: “Đứa bé đang nguy kịch!

Ngay thời khắc đó có một suy nghĩ đột ngột lướt qua đầu tôi: “Hãy cứu sinh mệnh này! Hãy cho đứa bé được đến thế giới này học Đại Pháp.” Từ sâu thẳm trái tim tôi bắt đầu xin Sư Phụ giúp tôi cứu đứa bé. Thỉnh cầu của tôi rất mạnh mẽ và tôi hét lớn: “Xin Sư Phụ cứu mạng!” Ngay sau khi tôi thốt ra những lời này, tôi thấy trên đầu mình là Sư Phụ và vô số Phật, Đạo, Thần nghiêm trang nhìn mình. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng Sư Phụ không bao giờ từ bỏ các đệ tử dù họ đã phạm lỗi, và Ngài vẫn luôn ở đó dõi theo tôi. Chính sự ngoan cố của tôi đã ngăn cản tôi tiếp nhận sự cứu độ của Đại Pháp.

Chỉ trong khoảnh khắc, con tôi được sinh ra nhanh một cách kì diệu; tôi đã không bị xuất huyết chút nào. Chính là Sư Phụ đã cứu hai mẹ con tôi vào thời khắc quyết định đó!

Tôi mong rằng trải nghiệm của tôi có thể động viên cho các học viên cũ, những người đã làm điều khiến họ hối tiếc. Mong rằng họ có thể bỏ tất cả mối bận tâm sang một bên để tiếp tục tu luyện càng sớm càng tốt. Sư Phụ từ bi vẫn đang dõi theo chúng ta và đợi chúng ta quay về.

Xin vui lòng chỉ ra những điều chưa phù hợp. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/17/莫辜负师尊的慈悲-247955.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/2/129157.html
Đăng ngày 21-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share