Bài viết của một học viên ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 07-10-2011] Tôi là một học viên mới bắt đầu tu luyện cách đây ba tháng. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với mọi người những câu chuyện tu luyện của tôi và vợ tôi.

Một người tu luyện, mọi người trong gia đình đều được hưởng lợi

Năm 1996 tôi mới chỉ 26 tuổi, nhưng tôi đã là một doanh nhân có một chút tiếng tăm ở địa phương. Mặc dù chúng tôi trở nên khá giả hơn, nhưng vợ tôi đã mắc phải chứng bệnh về tim mạch rất trầm trọng. Chúng tôi đã đi khắp nơi để chữa trị, nhưng những nỗ lực của chúng tôi chỉ đem lại những tác dụng không đáng kể. Khi chúng tôi gần như đã từ bỏ hy vọng, một người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Công cho vợ tôi. Vài ngày sau khi bắt đầu tập luyện, những vấn đề về tim của vợ tôi đã biến mất. Gia đình chúng tôi đã hạnh phúc trở lại.

Kể từ khi tập Pháp Luân Công, vợ tôi thậm chí còn trở nên tốt hơn nữa. Cô ấy kính trọng cha mẹ của chúng tôi, và các thành viên trong gia đình đều được chứng kiến sự mỹ diệu của Đại Pháp. Trong 10 năm qua, vợ tôi đã dành phần lớn thời gian và tiền bạc để giảng rõ chân tướng của cuộc bức hại cho mọi người. Sư Phụ đã ban cho chúng tôi những điều tốt nhất. Cha mẹ của chúng tôi đã 80, 90 tuổi. Tuy nhiên họ vẫn khỏe để tự chăm sóc cho bản thân mình, và chúng tôi không phải lo lắng quá nhiều cho họ.

Năm nay, cha mẹ chúng tôi đã bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Con cái chúng tôi cũng rất ủng hộ vợ tôi trong việc tu luyện. Trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi đã hỗ trợ vợ mình trong việc chia sẻ việc tập luyện với những người khác như chi trả cho những chi phí phát sinh và thu xếp các phương tiện cần thiết cho những hoạt động như vậy. Cả gia đình chúng tôi được sống trong Phật ân.

Ủng hộ vợ tôi trong việc phản bức hại

Sau khi chế độ cộng sản bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công, nhà của chúng tôi đã trở thành một nơi tụ họp cho các học viên bị buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị bắt giữ. Chúng tôi đã cung cấp nơi ẩn náu cho khoảng trên 70 người. Vợ tôi đã giúp các học viên tìm một nơi để ở và ổn định cuộc sống. Đôi khi, một gia đình của ba học viên đã ở lại tại nhà của chúng tôi. Bất chấp cuộc đàn áp tàn bạo, nhưng tôi đã hỗ trợ vợ mình trong việc tổ chức những buổi chia sẻ kinh nghiệm quy mô lớn tại nhà của chúng tôi. Một lần, khi đang có một cuộc họp tại nhà của chúng tôi, tôi vội vã trở về nhà trong cơn mưa xối xả, trên đường về, tôi đã gặp một học viên và chở cô ấy về nhà bằng ôtô của tôi. Khi xe ôtô đến lối vào nhà để xe, tôi nhớ rằng nó đã bị khóa và phân vân không biết làm thế nào để có thể mở được nó trong cơn mưa nặng hạt này. Thật bất ngờ, cửa đã mở và tôi có thể lái xe vào. Sau đó, tôi đã nhận ra rằng đó chính là Sư Phụ đã mở cửa cho tôi.

Trong một lần khác, vợ tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp vào lúc nửa đêm. Tôi đã cảnh cáo một cách nghiêm khắc với công an rằng hãy đưa tôi xem lệnh bắt giữ của họ, bởi vì họ không thể chỉ đơn giản bắt giữ vợ tôi như thế được. Mặc dù nó chỉ giống như một biểu hiện cứng rắn của một người thường, nhưng nó đã có tác dụng trong việc trấn áp tà ác.

Trong thập kỷ qua, công an đã không ngừng cố gắng để bắt giữ vợ tôi và sau đó tống tiền chúng tôi. Tuy nhiên, lần nào chúng tôi cũng khiến cho những nỗ lực của họ bị thất bại bằng chính niệm. Thông thường, dẫu có bận đến mấy, tôi luôn giúp vợ mình vận chuyển các tài liệu Pháp Luân Công cho những học viên khác. Mặc dù chúng tôi luôn bị công an theo dõi, nhưng chúng tôi luôn cố gắng mua được những thứ cần thiết để sản xuất tài liệu và đưa những thứ này cho các học viên khác. Một lần, tôi và vợ mang một thùng tài liệu từ nhà của một học viên và để chúng vào trong xe, dự định sẽ đem tài liệu đến chỗ của một học viên khác. Tuy nhiên, chúng tôi đã phát hiện ra rằng công an đang theo dõi những hoạt động của chúng tôi. Họ đã đuổi theo chúng tôi bằng một chiếc xe ôtô. Vợ tôi gợi ý rằng nên lái xe vào một thung lũng. Tôi nói với cô ấy hãy giữ bình tĩnh và lái xe một cách từ từ. Công an theo dõi chúng tôi một lúc rồi sau đó đã quay trở lại.

Khi cuộc bức hại rất nghiêm trọng, một số học viên đã sợ hãi khi để cho những học viên khác ở trong nhà của mình. Chồng của một nữ học viên đã bị bắt, còn cô ấy thì phải trốn ở nhà của một học viên khác. Người học viên này và gia đình của anh ấy đã sợ đến nỗi mà họ đã kéo màn cửa xuống suốt cả ngày. Sau đó, theo lời giới thiệu của một học viên khác, nữ học viên này đã đến nhà để chăm sóc cho hai đứa con của chúng tôi. Chúng tôi đã trả lương cho cô ấy, và cô ấy có thể học Pháp và tập công tại nhà của chúng tôi. Cô ấy được coi như một thành viên trong gia đình của chúng tôi. Trong năm mới, tôi đã chở con trai cô ấy về nhà bằng ôtô để cô ấy có thể đoàn tụ với con mình. Học viên này vẫn tiếp tục chờ đợi chồng mình được trở về nhà một cách an toàn. Tuy nhiên, sáu tháng trước khi chồng cô ấy được thả, cô ấy đã được thông báo rằng anh ấy đã bị bệnh rất trầm trọng. Vợ tôi và tôi đã đến thăm anh ấy, chỉ để thấy rằng anh ấy đã bị đánh đến mức không nhận ra được nữa và đang hấp hối. Tôi đã tức giận và yêu cầu được biết tại sao anh ấy lại bị tra tấn đến tình trạng như vậy. Vào thời điểm đó, có khoảng 50 đến 60 công an đứng trong hành lang của bệnh viện. Tôi đã tận mắt chứng kiến người học viên này bị bức hại đến chết như thế nào. Mặc dù khi đó tôi không phải là một học viên, tôi đã khóc thầm, “Trả lại sự trong sạch cho thanh danh của Sư Phụ Lý Hồng Chí và cho phép các học viên Đại Pháp được tự do tu luyện. Tôi sẽ tìm một nơi để họ tập công thành nhóm.” Tôi đã không ngừng hy vọng rằng ngày đó sẽ đến.

Trong 12 năm qua, tôi, vợ tôi và các đồng tu đã cùng nhau trợ Sư chính Pháp.Vợ tôi yêu cầu tôi đưa một học viên đến một nơi. Mặc dù tôi nói tôi không muốn đi, nhưng đôi chân của tôi lại đi theo vợ tôi một cách vô thức vào trong xe. Cho dù ngoài trời có băng tuyết, hay mưa to, vô tình, tâm tôi đã được đồng hóa trong Pháp, và tôi đã dành được sự tôn trọng của những học viên khác. Chúng tôi giống như một gia đình. Tôi cũng thường xuyên tham gia vào các buổi chia sẻ kinh nghiệm của họ và gặp gỡ nhiều người đã bất chấp nguy hiểm sinh mệnh của mình để bảo vệ Pháp. Tôi đã gặp các học viên phải rời bỏ nhà của mình và đi khắp nơi để cứu độ chúng sinh, và tôi cũng đã chứng kiến những người tu luyện một cách tinh tấn và kiên định. Từ những hành động của họ, tôi đã thấy được sự mỹ diệu của Đại Pháp.

Bắt đầu tu luyện và gây dựng uy đức

Trong tháng 06 năm nay, được khích lệ bởi một học viên khác, cuối cùng tôi đã bắt đầu học bộ năm bài tập. Trước đây, tôi chỉ nghe các băng ghi âm bài giảng của Sư Phụ và quá lười biếng, không muốn dậy sớm để tập công. Thực ra, tôi đã nghĩ đến việc trở thành một đệ tử Đại Pháp thực sự.

Một vài ngày sau khi tôi bắt đầu tập công, vợ tôi đã nói với tôi: “Em đã thấy hai cái cây ăn quả, mỗi cái cây ở trước mỗi chúng ta, và cả hai cái cây đều nặng trĩu những quả màu đỏ. Mặc dù anh mới chỉ bắt đầu tu luyện, anh đã ở cùng một tầng thứ với em rồi.” Tôi ngộ ra rằng, mặc dù chỉ mới bắt đầu tu luyện, Sư Phụ và tất cả các vị Thần đều ghi nhận tất cả những việc làm tốt đẹp mà tôi đã làm trước đây. Tôi phải thực sự tu luyện tinh tấn và trân quý cơ duyên mà đã trải qua hàng tỷ năm chờ đợi này.

Tôi không biết bao nhiêu gia đình đệ tử Đại Pháp có trải nghiệm giống như tôi. Tôi thật sự hy vọng rằng bạn hãy nhanh chóng tu luyện và cũng trở thành một đệ tử Đại Pháp. Các học viên lâu năm, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/10/7/支持妻子反迫害-企业家走入修炼-247597.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/30/129090.html
Đăng ngày 18-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share