Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Vương quốc Anh
[MINH HUỆ 24-09-2022] Ngày 5 tháng 6 năm 2022 là cột mốc đánh dấu 20 năm kể từ ngày các học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu tổ chức các cuộc kháng nghị ôn hòa kéo dài 24 giờ đồng hồ trước Đại sứ quán Trung Quốc ở Luân-Đôn.
Để có thể tồn tại đến ngày hôm nay phải kể đến sự trợ giúp từ bi của Sư phụ và sự phối hợp quên mình của các đồng tu. Những học viên đến hỗ trợ chúng tôi gồm một số là học viên cao tuổi, còn có cả các tiểu đệ tử cũng đến tham gia cùng với bố mẹ của các cháu. Một số sống ở Luân-Đôn, số khác đến từ những nơi khác trên thế giới, và còn có cả những người đến từ những nơi xa xôi như Úc và New Zealand.
Rất nhiều người thường đến động viên chúng tôi. Có người còn nói rằng Nữ hoàng nên trao huy chương cho những học viên đã và đang lặng lẽ ngồi trước đại sứ quán bởi sự ôn hòa và ngoan cường của họ đã tạo nên một tấm gương cho người dân của Vương quốc Anh. Có một số người hỏi: “Ban đêm nhân viên đại sứ quán đã về hết rồi. Trên đường cũng không có mấy người qua lại, vậy thì mọi người ngồi đây muộn thế này nào có ích gì?” Tôi cũng thường tự hỏi bản thân, tại sao chúng tôi lại kiên trì đến vậy?
Tâm nguyện ban đầu
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh vào năm 1997 và đến Anh vào năm 1999.
Vào ngày 1 tháng 10 năm 2000, có một học viên phương Tây, anh Robert, đã quyết định kháng nghị ba ngày liên tục trước Đại sứ quán Trung Quốc ở Luân-Đôn. Anh ấy giải thích rằng khi nghe tin các học viên ở Trung Quốc bị mất quyền tự do tín ngưỡng và tu luyện, và thậm chí còn bị bức hại đến chết đã thôi thúc anh muốn kêu gọi mọi người chú ý đến cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc). Khi nghe được sự việc này tôi đã vô cùng xúc động. Tôi cùng với một số học viên khác đã đến tham gia kháng nghị cùng anh.
Tôi nghĩ mình không thể quay lại Trung Quốc và kháng nghị tại Quảng trường Thiên An Môn, tuy nhiên tôi có thể kháng nghị một cách ôn hòa trước đại sứ quán ở Luân-Đôn.
Sau khi sự kiện kết thúc, Robert hỏi liệu chúng tôi có thể tiếp tục kháng nghị ôn hòa và luyện công mỗi buổi sáng trước đại sứ quán được hay không. Khi ấy tôi là sinh viên cao học và trường đại học nằm không xa văn phòng đại sứ quán. Tôi có thời gian nên đã đồng ý tham gia. Lúc đầu chỉ có 3 hoặc 4 học viên tham gia. Mỗi ngày chúng tôi đều đến luyện công từ 7 giờ sáng đến 9 giờ sáng trước đại sứ quán. Chúng tôi cũng trưng bày một tấm biển với thông tin giải thích lý do tại sao chúng tôi ở đó.
Bắt đầu cuộckháng nghị 24 giờ đồng hồ
Vào tháng 5 năm 2002, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, người đã phát động cuộc bức hại, đến thăm Châu Âu. Bất cứ nơi nào mà ông ta đến, các học viên đều phát chính niệm ở cự ly gần trong 24 giờ đồng hồ. Ở nước Anh, những học viên nào có khả năng đều ra nước ngoài để tham gia phát chính niệm. Những người không thể đi đã tập trung trước đại sứ quán Trung Quốc ở Luân-Đôn để phát chính niệm trong suốt 24 giờ. Sau khi hoạt động này kết thúc, một học viên khác lại đề nghị chúng tôi nên kiên trì phát chính niệm 24 giờ trước Đại sứ quán. Vào thời điểm đó các học viên ở những quốc gia khác đã làm điều này.
Vào ngày 5 tháng 6 năm 2002, chúng tôi bắt đầu kháng nghị ôn hòa suốt 24h mỗi ngày trước đại sứ quán Trung Quốc ở Luân-Đôn.
Lúc này tôi đã tốt nghiệp và con của tôi thì đang nghỉ hè. Cả mùa hè đó tôi đã ngồi trước đại sứ quán cùng với con của mình. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, thì chỉ có vài học viên tham gia. Cần phải đảm bảo rằng luôn có người sẵn sàng thay ca trong suốt 24 giờ. Vì vậy tôi bắt đầu phối hợp với các học viên khác và lên một danh sách các nhiệm vụ cần làm. Khi ấy không có nhiều hạng mục Đại Pháp như ngày nay, nên việc sắp xếp các ca làm việc không quá khó khăn. Thách thức chính là giải quyết các khiếu nại của cư dân địa phương.
Ngoài tòa cao ốc văn phòng của Đại sứ quán Trung Quốc ra, cạnh đó cũng còn có các tòa nhà dân cư cao cấp. Ban đầu, một số cư dân đã viết đơn khiếu nại cho rằng âm lượng của nhạc luyện công quá lớn; ngoài ra các tấm bảng và biểu ngữ của chúng tôi để không được gọn gàng và trật tự, làm mất mỹ quan môi trường. Vì chúng tôi ngồi đó, nên đại sứ quán đã xin cảnh sát bảo vệ. Các cư dân ở đó cho biết chi phí này được trả bằng thuế của người Anh, và người Anh lẽ ra không cần phải trả tiền cho cuộc bức hại xảy ra ở Trung Quốc.
Sau khi các học viên chia sẻ kinh nghiệm và hướng nội, chúng tôi đã cải thiện lại môi trường này bằng cách chỉnh lại những điểm chưa phù hợp. Chúng tôi quyết định giảm âm lượng của nhạc luyện công xuống.
Các học viên có kỹ năng đặc biệt đã lên thiết kế làm lại giá treo và bảng. Sau khi thực hiện một số chỉnh sửa, chúng đã có được hình hài mà chúng ta nhìn thấy hôm nay. Giờ đây bất cứ khi nào có các sự kiện lớn, chúng tôi sẽ gửi thư trước cho những người dân xung quanh, giải thích cho họ biết lý do tại sao chúng tôi tổ chức sự kiện và bày tỏ lời xin lỗi vì đã gây ra những bất tiện cho họ. Trước Giáng sinh, chúng tôi đã gửi thư cảm ơn đến những người dân xung quanh đây để bày tỏ sự cảm ơn của chúng tôi đối với sự thông cảm và ủng hộ của họ.
Sau nhiều năm trôi qua, môi trường cũng đã thay đổi và trở nên tốt hơn. Vào buổi tối của những ngày đông giá rét, người dân ở sát bên thường mang cho chúng tôi cà phê ấm hay chút thức ăn.
Đối mặt với những khảo nghiệm
Vào giữa năm 2007, Đoàn nghệ thuật Shen Yun bắt đầu đến biểu diễn tại Vương Quốc Anh. Mọi người đều cố gắng tìm cách để quảng bá cho Shen Yun. Gần như tất cả các học viên đều tham gia, tuy nhiên có vẻ như vẫn không đủ người làm. Một số học viên đã hỏi xem liệu chúng tôi có thể chuyển từ kháng nghị 24 giờ sang chỉ kháng nghị trong ngày thôi được không. Họ cảm thấy nhân lực cần thiết để đứng bên ngoài đại sứ quán trong 24 giờ hiện là quá nhiều và ảnh hưởng đến việc quảng bá Shen Yun. Một số người cho rằng tôi quá ích kỷ khi cứ khăng khăng muốn tổ chức cuộc kháng nghị kéo dài 24 giờ.
Sau khi họp để thảo luận, mọi người đều đồng ý rằng họ muốn tiếp tục cuộc kháng nghị 24 giờ, đồng thời vẫn tham gia các hoạt động quảng bá cho Shen Yun. Tôi cũng nghĩ lại tình huống này: “Có phải tôi đã ích kỷ khi kiên trì với hạng mục này hay không? Tôi đã không xem Shen Yun là ưu tiên hàng đầu của mình? Điều Sư phụ muốn là gì?” Tôi nghĩ rằng Sư phụ sẽ muốn chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ với Shen Yun, nhưng vẫn phải duy trì các hoạt động lâu dài khác. Nếu chúng tôi không bị những khó khăn bề mặt đe dọa, chúng tôi chắc chắn sẽ thấy được an bài của Sư phụ.
Rất nhiều lần tất cả chúng tôi đều cảm thấy mình không thể tiếp tục, và thực sự không có đủ người để thay phiên nhau ngồi trước đại sứ quán. Nhưng nó luôn diễn ra như đoạn Pháp Sư phụ giảng:
“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Năm 2010 Shen Yun được tổ chức ở khu vực ngoài Luân-Đôn. Cứ mỗi cuối tuần tôi lại phải đi đến đó để giúp quảng bá cho Shen Yun, và tôi không thể kháng nghị trước đại sứ quán. Một học viên mới đến từ Trung Quốc đã ra đó ngồi thay cho tôi.
Một năm khác, có một học viên từ Hồng Kông đến Luân-Đôn để tháp tùng cho con của cô ấy đang theo học tại một trường đại học. Căn hộ của họ nằm không xa Đại sứ quán. Cô ấy chưa quen đường xá ở Luân-Đôn, và chỉ biết đường đến đại sứ quán. Cô ấy đã giúp lấp toàn bộ chỗ trống trong danh sách nhiệm vụ.
Tôi đã trấn tĩnh lại và kiểm tra lại những suy nghĩ cũng như hành động của mình: “Việc tham gia quảng bá cho Shen Yun và đồng thời cũng duy trì việc kháng nghị ở đây có mâu thuẫn hay không? Không, không mâu thuẫn.” Thực ra nó đã được an bài rất tỉ mỉ. Chúng bổ trợ cho nhau.
Tôi nhớ có lần, hôm đó tôi đi ra ngoại ô Luân-Đôn để bán vé trong một trung tâm mua sắm. Sau khi xong việc lúc 10 giờ tối. Tôi đã đón chiếc xe buýt đến đại sứ quán để trực ca đêm. Trong ngày lúc ở trung tâm mua sắm, tôi đã thuyết trình và giới thiệu về Shen Yun cho mọi người suốt cả ngày nên ngay khi lên xe buýt và ngồi xuống, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Sau khi đến được đại sứ quán tôi đã ngồi xuống và bắt đầu đả tọa. Tôi liền lập tức cảm nhận có năng lượng chạy khắp cơ thể, và mệt mỏi của tôi đều tan biến. Cảm giác như tôi vừa tắm xong. Tâm trí tôi tràn ngập lòng biết ơn.
Khi tôi hỏi về tình huống của các học viên khác, không ai cảm thấy việc kháng nghị trước đại sứ quán gây ảnh hưởng gì đến việc họ tham gia quảng bá cho Shen Yun cả. Chúng tôi đã phát tài liệu quảng bá cho Shen Yun bên ngoài một rạp hát gần đại sứ quán. Việc này chỉ tốn một khoảng thời gian rất ngắn. Khi buổi biểu diễn kết thúc, và mọi người tặng tài liệu xong thì họ quay trở lại đại sứ quán. Họ tiếp tục luyện công và phát chính niệm.
Sau khi phân loại cẩn thận mọi thứ, chúng tôi đã hiểu rõ ràng việc chúng tôi cần phải làm là gì. Miễn là chúng tôi nỗ lực nhiều hơn trong giao tiếp và phối hợp, đồng thời loại bỏ các chấp trước an nhàn, thì tất cả chúng tôi đều có thể tiếp tục.
Cuộckháng nghị của chúng tôi là biểu tượng phản bức hại của các học viên
Chúng tôi phải duy trì việc kháng nghị ôn hòa, do cuộc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ vẫn chưa dừng lại. Đây cũng là suy nghĩ của toàn thể học viên tham gia.
Cách đây vài năm, vào một tối nọ, khi chúng tôi đang thay các tấm áp phích, có một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt chúng tôi. Người tài xế hạ kính xe xuống và hỏi: “Các vị chuẩn bị đi về hả? Bức hại đã kết thúc chưa? Các vị cần phải kiên định lên!”
Khoảng 10 năm trước, tôi có nói chuyện với một nhà thơ, người này vừa mới làm xong một chương trình với BBC. Tôi rời khỏi điểm luyện công, và cả hai chúng tôi đứng trò chuyện cùng nhau sau tấm áp phích. Trong lúc đang trò chuyện tôi thấy có một thanh niên trẻ đi xe đạp dừng lại trước mặt chúng tôi. Tôi hỏi xem liệu anh ấy có muốn ký đơn thỉnh nguyện hay không. Anh ấy nói: “Tôi đã ký rồi. Tôi chỉ dừng xe vì thấy hôm nay không có người ngồi ở đây. Thế cuộc bức hại đã kết thúc chưa?” Nếu rồi thì anh ấy sẽ báo tin vui cho các bạn của mình biết. Nếu nó vẫn chưa kết thúc, thì anh ấy sẽ ngồi thế cho đến khi có học viên đến thay ca.
Trong tâm trí của người Anh, nơi này đã trở thành biểu tượng phản bức hại của các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Cửa sổ để truyền chân tướng
Con đường phía trước đại sứ quán là một con đường rất đông đúc, xe cộ ở đó qua lại liên tục. Ngoài ra còn có nhiều xe buýt chở khách du lịch cũng đi qua đây. Tôi thường nghe thấy có người trên xe buýt huýt sáo để biểu đạt sự ủng hộ của họ khi xe đi ngang qua khu vực này, hoặc các bác tài sẽ hạ kính xuống và giơ ngón tay cái lên khích lệ chúng tôi. Chúng tôi cũng thường nghe thấy các hướng dẫn viên trên xe buýt giải thích với du khách: Đây là cuộc kháng nghị của Pháp Luân Đại Pháp.”
Tòa nhà lớn phía sau chúng tôi là Viện Kiến trúc Hoàng gia Anh, ở đây họ thường tổ chức các hội nghị học thuật, triển lãm, và đủ các loại tiệc vào buổi tối. Người ra vào nơi này liên tục cứ như một dòng chảy bất tận.
Các học viên luyện công, phát chính niệm, thu thập chữ ký, hoặc phát tờ rơi thông tin cho người qua lại. Nhiều người dừng lại và đọc nội dung trên các bảng trưng bày, sau đó ký tên của họ vào đơn thỉnh nguyện. Một số còn nói chuyện với các học viên để hiểu được tình huống chân thực. Đã nhiều năm trôi qua, và nhiều người dân Anh hiện đã minh bạch chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi thường nghe mọi người giải thích với bạn đồng hành của họ rằng: “Đây là Pháp Luân Đại Pháp! Đại sứ quán Trung Quốc nằm bên kia đường và các học viên ở đây để kháng nghị ôn hòa.”
Vào một ngày cuối tuần cách đây 3 năm, tôi để ý thấy có một người đàn ông phương Tây đang đứng trước mấy tấm bảng trưng bày của chúng tôi.
Anh này đi hết một lượt quanh mấy tấm bảng và cẩn thận xem xét các nội dung trên đó. Sau khi tôi luyện công xong, anh ấy hỏi: “Chị đã ở đây hơn 10 năm rồi phải không?” Tôi trả lời: “Sao anh biết vậy?” Anh ấy đưa cho tôi xem cuốn sách mà anh ấy đang cầm trên tay, trong đó mô tả những địa điểm nên đến ở Luân-Đôn cho khách du lịch và có đề cập đến cuộc kháng nghị ôn hòa 24 giờ của chúng tôi.
Vài tuần trước tôi đã ngồi đả toạ tại điểm kháng nghị. Hôm đó có một sự kiện diễn ra trong toà nhà phía sau tôi. Tôi nghe tiếng một thanh niên trẻ đang nói chuyện điện thoại. Nội dung của cuộc trò chuyện có vẻ như anh này đang hướng dẫn cho người ở đầu dây bên kia cách đến đây: “Anh nên xuống xe ở chỗ có mấy tấm bảng trưng bày của Pháp Luân Đại Pháp, Pháp Luân Đại Pháp đã ở đây được 18 năm rồi.” Sau khi nghe điều này tôi nghĩ, chắc chắn anh ấy đã nói 18 năm, hẳn là anh ấy đã hiểu được chúng tôi và chỉ tính sai hai năm.
Một lúc sau, tôi nghe anh ấy nói với con gái của mình rằng: “Cô này là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy ngồi thiền ở đây để phản bức hại.” Cô gái trẻ nói: “Chỉ ngồi thiền ở đó thôi sao, chán thật!” Tôi đã chờ để nghe xem bố của cô bé sẽ trả lời thế nào. Nhưng người bố không nói gì cả. Cô gái dừng lại trước tấm bảng và đọc. Một lúc sau cô bé nói với bố mình: “Bố ơi nhìn này, một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể bị sốc điện và bức hại đến chết. Thật tàn nhẫn!”
Tôi nhận ra rằng trường năng lượng ở đây đã giải thể các vật chất xấu đang cản trở mọi người minh bạch được tình huống chân thực. Sự tồn tại của chúng tôi ở đó đem lại cho họ một cơ hội để minh bạch chân tướng.
Cá nhân tôi hiểu được rằng các học viên trên toàn thế giới đang làm các việc để phản bức hại thông qua nhiều hạng mục và nỗ lực, mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy một kết quả nào rõ ràng nhưng chúng đang giúp thay đổi nhận thức của mọi người.
Môi trường tốt để tu luyện
Một học viên phương Tây thường tham gia kháng nghị ở đây có một đề nghị như sau. Anh ấy nói: “Kháng nghị trước đại sứ quán mang lại nhiều cơ hội tu luyện cho tất cả những người tham gia. Chị nên cho phép tất cả các điều phối viên đến và tham gia cùng với chúng ta, nó sẽ có tác dụng tốt đối với việc đề cao cho tất cả các học viên ở Vương quốc Anh.” Tôi nghĩ: “Ý kiến này cũng hay.” Tình cờ trong tuần đó có một ca trực đêm còn trống. Tôi đã gọi điện cho anh ấy và hỏi xem anh ấy có thể đến giúp được không. Anh ấy nói rằng anh ấy không thể.
Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ phàn nàn: “Mọi người chỉ nói miệng rằng hạng mục này là quan trọng nhưng tôi không thấy họ có hành động gì cả.” Hôm đó tôi đã tự mình đi trực, và cảm thấy rất mệt vì bị chi phối bởi những cảm xúc này. Tôi dựng lều lên và nghĩ sẽ nằm nghỉ một chút.
Ngay khi vừa nằm xuống, tôi liền cảm thấy như thể có ai đó đang cố gắng kéo chiếc lều của tôi. Việc này chưa từng bao giờ xảy ra trước đây. Ngay khi vừa bước ra ngoài để xem xem có chuyện gì thì lại bị một quả trứng rơi vào đầu. Tôi cảm thấy rất chán nản. Hôm nay sao mọi thứ lại tồi tệ đến vậy? Tôi nghĩ chắc hẳn đây là lỗi của tôi, nếu không tôi sẽ không gặp phải những chuyện này. Tôi biết đây là do tôi phàn nàn về những học viên khác và các điều phối, nên mới xảy ra chuyện này. Tôi đã ngồi xuống và phát chính niệm. Không lâu sau đó tôi đã bình tĩnh lại.
Sáng hôm sau ngay khi vừa về đến nhà, tôi đã kể cho chồng nghe mọi chuyện. Tôi nghĩ anh ấy sẽ an ủi tôi nhưng không ngờ anh ấy lại nói, “Em phải hướng nội để tìm vấn đề của mình.” Khi nghe hết câu, tôi liền cảm thấy mình sai quá sai và đã bật khóc. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi xem lại các câu hỏi mà tôi đã suy nghĩ cả đêm: “Ý định ban đầu của tôi khi tôi quyết định tham gia vào hạng mục này là gì? Tại sao tôi lại muốn kiên trì? Tôi nên trân trọng những học viên có thể tham gia hạng mục này cùng tôi. Với những người không thể tham gia, tôi cũng không nên phàn nàn về họ. Tôi nên cố gắng để đạt được điều này. Khi nói chuyện với những học viên khác về tầm quan trọng của việc kiên trì trong hạng mục này, tôi nên thực hiện nó bằng một thái độ khiêm tốn, vô tư và không hiển thị. Chỉ khi đó mới có nhiều học viên hơn nữa tham gia và hạng mục có thể tiếp tục.
Tu luyện như thuở ban đầu
Từ ngày 1 tháng 10 năm 2000 đến nay, đã 20 năm trôi qua. Quả là khoảng thời gian rất dài, và bắt đầu có sự buông lơi. Đôi khi tôi cảm thấy điều chúng tôi đang làm giống như hoàn thành nghĩa vụ trong công tác của người thường. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, ngày nào chúng tôi cũng nhìn thấy cùng một cảnh và làm cùng một việc. Chúng tôi không thể thấy cảnh nước dâng như sóng thủy triều, cũng không có trải nghiệm kinh tâm động phách.
Tôi thường được hỏi: “Kiên trì trong nhiều năm không phải là điều dễ làm, chị đã làm như thế nào?” Tôi cũng tự hỏi bản thân xem tại sao tôi vẫn muốn tiếp tục.
Chẳng phải mong muốn ban đầu của chúng tôi là kiên trì cho đến khi cuộc bức hại kết thúc sao? Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của ĐCSTQ vẫn tiếp diễn, vậy tại sao chúng tôi lại dừng lại? Có phải vì khó khăn quá lớn và chúng tôi không thể vượt qua được? Tại sao chúng tôi không thể tiếp tục?
Trong những ngày dường như bình thường này, hạng mục này cho phép chúng ta làm ba việc mà các học viên phải làm. Thân tâm của chúng ta vẫn tiếp tục được tịnh hóa và tiến tới tầng cao hơn, cho phép chúng ta chịu đựng những thử thách và những khảo nghiệm mà chúng ta gặp phải – cho dù đó là những ngày hè oi bức hay cái lạnh của mùa đông giá rét, hay mùa mưa, không điều gì trong những chuyện này có thể ngăn cản được niềm tin của chúng ta và khiến chúng ta dao động.
Tôi có gặp một chút khó khăn trong việc sắp xếp lịch trực. Tôi biết đó là do tôi làm chưa tốt. Gần đây tôi bắt đầu hỗ trợ các hạng mục truyền thông, cũng như quảng bá cho Shen Yun. Nếu tôi có thể giao tiếp nhiều hơn với các đồng tu và chia sẻ cho họ nghe về lịch sử và ý nghĩa của hạng mục này, chắc chắn là sẽ có nhiều học viên hơn nữa tham gia. Lý do mà tôi vẫn chưa làm được việc này là vì tôi sợ các học viên khác sẽ nghĩ là tôi có tâm lý khoe khoang. Hoặc có lẽ là do tôi không muốn bị mất mặt khi bị người khác từ chối. Tôi nhận ra miễn là tôi có thể đề cao bản thân thì sẽ có thể làm được việc mà Sư phụ đã giảng:
“…tu luyện như thuở ban đầu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009)
Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu. Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
(Bài chia sẻ gửi tới Pháp hội Châu Âu năm 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/9/24/449950.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/9/28/204050.html
Đăng ngày 15-11-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.