Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Việt Nam tại Canada
[MINH HUỆ 24-07-2022] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!
Xin chào các đồng tu!
Vượt qua nghiệp bệnh: Trải nghiệm sự kỳ diệu của Đại Pháp
Hồi còn ở Việt Nam, tôi bị rối loạn tiền đình nhẹ, nhưng đã khỏi sau một thời gian uống thuốc. Vào cuối năm 2019, tôi sang Canada làm việc. Với khối lượng công việc và môi trường làm việc vất vả, căng thẳng, tháng 4 năm 2021, các triệu trứng của bệnh rối loạn tiền đình lại quay trở lại, và ngày càng trầm trọng. Tôi luôn cảm thấy chóng mặt, người mệt mỏi, không muốn ăn uống gì. Đôi khi, tôi thấy trời đất đảo lộn, không thể nhận thức được mình đang đứng hay ngồi nữa. Tôi nhờ người nhà gửi các loại thuốc đã dùng trước đây từ Việt Nam sang, rồi đi khám ở một số bệnh viện và phòng khám tại Vancouver. Thuốc uống hàng ngày bày la liệt cả nửa cái bàn ăn, nhưng bệnh tình vẫn ngày càng tồi tệ cả về thể chất cũng như tinh thần. Trước tình trạng sức khỏe kiệt quệ, tôi đã nhiều lần có ý định tự vẫn vì nghĩ bệnh tình vô phương cứu chữa như thế này, mình sẽ trở thành người tàn phế, sẽ là gánh nặng cho gia đình.
Tại thời điểm đó, cháu ruột của tôi đã may mắn đắc Pháp được một năm, đôi lần nhẹ nhàng nói với tôi về những điều tốt đẹp mà Đại Pháp đã mang đến cho gia đình cháu, và khuyên tôi nên cùng tu luyện. Tôi nghĩ tôi chưa bao giờ định trở thành người tu luyện. Trong lúc bệnh tình nghiêm trọng, bạn của cháu tôi, cũng là một học viên Đại Pháp Việt Nam, tình cờ có việc cần liên hệ và qua nhà tôi. Cháu tôi nói sẽ nhờ bạn tới hướng dẫn tôi cách luyện công, giúp tôi khỏe lại. Tôi nghĩ khí công chắc cũng là một môn thể dục, mà là thể dục thì khác với thuốc Tây, cần nhiều thời gian thì mới hy vọng có tiến triển, đặc biệt là với một người đang sống dở chết dở như tôi. Trong hoàn cảnh không thể từ chối được nữa, tôi đã đồng ý.
Tôi vẫn còn nhớ như in buổi chiều tối may mắn đó. Ngay khi tôi gặp vợ chồng bạn của cháu gái, đều là đệ tử Đại Pháp, tôi đã có cảm giác khỏe khoắn, an tâm khó tả, và tôi nghĩ tôi cũng muốn có được phong thái an yên, hòa ái, từ bi như họ.
Rồi họ đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, hướng dẫn tôi đọc sách, và cẩn thận dạy tôi 5 bài luyện công. Đêm hôm đó, sau khi họ ra về, dưới ánh đèn lờ mờ ở phòng khách, tôi bắt đầu vừa xem video hướng dẫn của Sư phụ, vừa luyện công. Rồi tôi bắt đầu say sưa đọc từng trang sách trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Lúc đó, tôi đã có một cảm giác hạnh phúc như tìm được điều gì thật trân quý, và tôi đã có một đêm ngủ ngon sau nhiều tuần mất ngủ. Sáng hôm sau, tôi đã quyết định không uống thêm một viên thuốc nào nữa. Tôi tranh thủ từng phút từng giây để học Pháp và luyện công giữa giờ nghỉ ở nơi làm việc. Đến tối về nhà, tôi lại hào hứng mong chờ được đọc sách của Sư phụ. Tôi đã hiểu ra được sự kỳ quái của căn bệnh mình mắc phải, cũng như nguyên nhân căn bệnh, hiểu được cái lý của người thường là sinh-lão-bệnh-tử.
Chỉ sau khoảng một tuần chăm chỉ đọc sách và luyện công, song song với việc thay đổi bản thân, đề cao tâm tính, tôi đã khỏe mạnh trở lại. Và trong một lần đi bộ đi chợ cùng các con, tôi nhận ra được sự thay đổi của mình khi thấy các con vừa đi bộ vừa thở hổn hển kêu mệt, mà tôi một người vừa ốm dậy lại không hề cảm thấy mệt mỏi sau một quãng đường dài đi bộ, mà lại thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Tôi cũng không còn những ngày tháng mất ngủ triền miên nữa, ăn gì cũng thấy ngon. Sư phụ đã lấy linh thể gây bệnh ra khỏi cơ thể tôi, và liên tục tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi hiểu rằng để có một cơ thể vô bệnh, nhẹ nhàng, và để có thể trở về nhà, tôi thật sự cần phải liên tục tinh tấn, bước đi thật chính trên con đường tu luyện mà Sư phụ sẽ luôn ở bên bảo hộ tôi.
Cải thiện mối quan hệ với gia đình và giúp người thân đắc Pháp
Mối quan hệ của tôi và mẹ chồng tôi nhiều năm nay đã trở nên rất tồi tệ. Chúng tôi gần như không thể nhìn mặt nhau vì liên tục có mâu thuẫn. Trước khi tôi sang Canada, mẹ chồng tôi thậm chí còn buồn bã nói với bố mẹ tôi rằng, có lẽ Mai sẽ không nhìn mặt tôi cho đến khi tôi chết. Khi biết điều này, tôi lấy làm đắc chí lắm.
Nhưng ngay sau lần đầu đọc hết chín bài giảng của Sư phụ, tôi đã lập tức bừng tỉnh và hiểu ra rằng tôi cần phải hướng nội, tìm ra những lỗi sai của mình trong quan hệ với mẹ chồng và thay đổi. Tôi nhận ra tâm oán hận, tâm tranh đấu, và có cả tâm tật đố cần phải ức chế và loại bỏ để có thể sống hòa thuận hơn với mẹ chồng.
Tôi liền gọi điện thoại cho mẹ chồng để hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà, tôi cũng gửi sữa và thuốc từ Canada về Việt Nam cho bà. Mẹ chồng tôi rất vui, và nói rằng mong ngày tôi trở về thăm bà.
Khi bố mẹ đẻ tôi và chồng tôi thấy được tất cả những thay đổi thần kỳ về sức khỏe cũng như cách ứng xử của tôi, họ bắt đầu tìm hiểu về Pháp Luân Công. Chẳng bao lâu, họ cũng bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện. Tuần nào, tôi cũng trao đổi với họ qua điện thoại, và chia sẻ những câu chuyện tu luyện với nhau. Cứ cuối tuần, tôi lại đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng chồng tôi để cùng nhau tinh tấn.
Trước đây, bố mẹ tôi thường xuyên cãi lộn với nhau rất gay gắt, nhưng từ khi tu luyện, họ đã bớt tranh cãi, và sống hòa thuận hơn. Chồng tôi, trước đây là người rất nóng tính, nhưng giờ đây, anh ấy trở nên ôn hòa hơn, và nhận thức được những điều mình đã làm sai và sửa mình.
Đại Pháp đã thật sự thay đổi các thành viên trong gia đình tôi. Cả nhà tôi đều mạnh khỏe hơn, làm người tốt hơn, và vững bước trên con đường tu luyện nhờ có Đại Pháp.
Xây dựng mối quan hệ tốt hơn và giảng thanh chân tướng với đồng nghiệp
Tôi làm việc tại một cơ quan đại diện của Việt Nam tại Canada, một nơi được coi là có nhiều lợi ích vật chất. Trước khi tu luyện, tôi đồng ý với quan niệm của người thường cho rằng ở nơi có nhiều lợi ích như vậy thì đương nhiên sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, tranh giành. Sếp thường xuyên mắng mỏ nhân viên, đồng nghiệp thường xuyên mẫu thuẫn từ chuyện nhỏ đến lớn và rất lớn. Công việc vốn đã rất vất vả, cộng thêm bầu không khí làm việc mâu thuẫn, căng thẳng, người nọ nghi ngờ người kia, người này đỗ lỗi cho người kia, phá hoại lẫn nhau… khiến tất cả chúng tôi đều mệt mỏi, căng thẳng và thường xuyên đau ốm. Bệnh rối loạn tiền đình trầm trọng của tôi cũng từ đó mà ra.
Ngay sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân của Sư phụ, tôi như vỡ òa, hiểu ra mọi việc. Tôi bắt đầu nghiêm túc tu sửa bản thân, bắt đầu nhìn lại chính mình thay vì luôn đổ lỗi cho người khác. Một hôm, một đồng nghiệp gọi điện thoại đến nhà tôi kể rằng một người khác trong cơ quan nói xấu tôi, rằng tôi không làm việc gì nên hồn, cái gì cũng làm rối tung lên. Nếu là trước kia, tôi đã tức sôi máu, và ngay hôm sau, sẽ bóng gió tấn công lại. Nhưng giờ đây, là một người tu luyện, tôi cần phải khác.
Nghe xong, tôi chỉ cười và không nói gì hết, tôi chuyển sang trao đổi với đồng nghiệp kia về công việc khác. Tôi không những không tức giận với người đã nói xấu tôi, mà lập tức hướng nội, xem xem mình có chấp trước gì cần vứt bỏ để làm việc tốt hơn không. Đúng là tôi chưa được cẩn thận và nhẫn nại trong công việc, làm việc gì cũng chỉ muốn xong nhanh nên còn hay nhầm lẫn, kết quả công việc chưa được như ý; tôi cũng nhận thấy tâm tranh đấu, tâm tật đố, và tâm hiển thị khi muốn làm xong việc trước đồng nghiệp khác, thể hiện là mình nhanh hơn, biết cách sắp xếp hợp lý mọi việc hơn. Tôi cần phải buông bỏ tất cả những chấp trước này. Tôi hiểu ra rằng điều này đã được an bài để giúp tôi đề cao tâm tính.
Rồi một lần khác, như thông lệ, kế toán trưởng thường công khai các khoản thu chi của cơ quan trước khi phát lương. Nhưng từ khi có kế toán mới, tài chính của cơ quan không được công khai nữa. Các đồng nghiệp xì xào và khá bất bình trong tâm. Tôi không nhẫn được nên đã nhẹ nhàng lên tiếng với kế toán trưởng về việc này. Bất ngờ thay, người kế toán trưởng kia đã vô cùng tức giận và lớn tiếng: “Em nói cứ như thể là chị làm điều gì khuất tất để có lợi cho chị!” Lúc đó, tôi vẫn rất bình tĩnh đáp lại rằng tôi nghĩ cách làm trước đây sẽ minh bạch hơn và tránh những hiểu lầm về sau. Sau đó, tôi quyết định im lặng và hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi cần phải buông cái tâm danh lợi, và tâm nghi ngờ đối với người khác.
Tôi tiếp tục đề cao tâm tính trong quan hệ với sếp. Sếp tôi rất hay nóng giận và do đó, không được lòng nhân viên. Chúng tôi thường xuyên thể hiện sự bất bình trước cách ứng xử và chỉ đạo của sếp. Chúng tôi thường túm năm tụm ba để nói xấu ông ấy. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận thức được rằng, là người tu luyện tuyệt đối không nên nói lời thị phi, đàm tiếu, và cần phải nghiêm khắc tu cái miệng ấy lại. Và kỳ lạ thay, tôi nhận thấy những đồng nghiệp còn lại cũng bắt đầu bớt dần việc nói xấu sếp, và không khí làm việc trong cơ quan trở nên thân thiện, hòa ái hơn.
Tuy nhiên, có một lần, do sếp đi vắng, tôi đã giải quyết việc không theo thông lệ, đó là giảm giá cho một khách hàng khó khăn về kinh tế mà không hỏi ý kiến sếp. Khi sếp trở về, sau khi nghe tôi báo cáo lại sự việc, mặc dù lúc ấy có một khách hàng thân thiết đang ngồi bên ngoài, sếp đã lớn tiếng quát tôi rằng: ‘Em có vấn đề về đầu óc hay em thật sự không hiểu vấn đề!”. Nếu bình thường, tôi sẽ nghĩ đây là sự xúc phạm rất lớn. Nhưng lập tức, tôi nhớ mình là người tu luyện. Vì thế, với tâm thái rất bình tĩnh và tường hòa, tôi nhẹ nhàng giải thích là vì lý do nhân đạo nên tôi đã quyết định giá rất ưu đãi cho khách hàng này, và rằng sếp không nên to tiếng như vậy vì khách hàng ngoài kia có thể nghe thấy câu chuyện. Sếp đã hạ giọng dù cơn tức giận không hề suy giảm và rít lên: ‘Thật là tức không chịu được.’ Lúc đó, tôi thấy ông ta thật đáng thương, chỉ vì chút lợi nhỏ mà phải khổ sở như vậy. Và tôi bước ra khỏi phòng với tâm thái rất thoải mái khi cho rằng mình đã vượt qua được quan này trên con đường tu luyện. Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi phòng, thì vị khách hàng thân quen đang ở ngoài chờ tôi và nhìn tôi với vẻ lo lắng và thương xót hỏi tôi: “Em bị sếp mắng à?” Lúc đó, tôi không còn giữ được ý chí kiên cường như trước nữa, tôi đi vội đến góc làm việc của mình, ngồi xuống trước máy tính và mắt nhòa đi trong nước mắt.
Sư phụ giảng:
“Đi ngoài đường, bị người ta đá một cước, nhưng không ai biết mình là ai, thì cũng có thể Nhẫn được’. Tôi nói rằng vậy không đủ; trong tương lai có khi đang ở trước mặt người mà chư vị không muốn mất mặt nhất thì chư vị bị người ta tát cho hai cái, không cất đầu lên nổi; chư vị đối đãi vấn đề ấy như thế nào, xem chư vị có thể Nhẫn được hay không. Nếu chư vị có thể Nhẫn được vững, nhưng trong tâm vẫn không dứt bỏ, thì như thế vẫn chưa được.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Nhớ lại những gì Sư phụ đã dạy, tôi lập tức quyết định không khóc nữa, nhận ra rằng đây là một quan khác khó hơn mà ngay cả khi tôi không vượt qua được, tôi cần phải nhận ra chấp trước của mình, đó là tâm danh và thích giữ thể diện, phải buông bỏ thôi. Đây đều là những cơ hội để tôi tiếp tục tu luyện tốt hơn, và vượt lên một tầng thứ cao hơn trên con đường tu luyện.
Giờ đây, tôi không còn cảm giác buồn chán mỗi lần bước vào văn phòng cơ quan nữa, mà trái lại, tôi cho rằng môi trường làm việc này thật sự là một môi trường tu luyện tốt cho tôi.
Khi thấy những thay đổi tốt đẹp của tôi từ khi tu luyện Pháp Luân Công, một đồng nghiệp đã mượn sách Chuyển Pháp Luân về để cùng bố mẹ đọc sách và luyện công. Tôi cũng thường xuyên giảng chân tướng cho những đồng nghiệp khác, và những khách hàng đến cơ quan. Họ đều rất biết ơn và vui mừng khi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và Chân Thiện Nhẫn là tốt. Một số người trong đó cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Cuối cùng, tôi rất vui mừng với tất cả những chuyển biến mà tôi có được về sức khỏe, tâm tính và thái độ sống nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Giờ đây, khi đã hiểu được ý nghĩa nhân sinh đích thực, tôi sẽ kiên định trên con đường tu luyện mà tôi đã chọn để trở về nhà, và giúp đỡ những người khác đắc Pháp và tìm đường trở về.
Để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của tôi đối với Sư phụ, tôi muốn nhắc lại câu nói rất hay của một học viên Pháp Luân Đại Pháp rằng nếu một bác sỹ chữa khỏi bệnh nan y cho anh ấy, anh ấy sẽ biết ơn cả đời. Nếu ai đó dạy cho anh ta ý nghĩa của cuộc sống, anh ta sẽ tôn trọng người đó mãi mãi. Nếu ai đó kéo anh ta khỏi bờ vực diệt vong, anh ta sẽ khắc cốt ghi tâm. Và Sư phụ là người đã làm tất cả những điều này cho tôi.
Thể ngộ của tôi là có hạn. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.
(Bài được trình bày tại Hội Tâm đắc thể hội Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2022)
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/24/446709.html
Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2022/7/31/202556.html
Đăng ngày 21-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.