Bài viết của một học viên ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

MINH HUỆ 04-03-2011] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại thành phố An Lục, tỉnh Hồ Bắc. Tôi đã bị sỏi thận trước khi học Pháp Luân Đại Pháp, và gia đình tôi không có khả năng  chi trả cho việc điều trị của tôi. Năm 1998, tôi đã may mắn được biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Trong một năm tập luyện, bệnh sỏi thận của tôi đã biến mất. Sau đó, vì gặp khó khăn  tài chính, tôi đã phải rời khỏi quê hương để nhận được một công việc trong thành phố. Tôi đã từ bỏ việc tập luyện ngay sau khi chính quyền Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999.

Năm 2009, tôi cảm thấy không được khỏe và đã đi đến bệnh viện. Tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm gan C, vốn đã phát triển thành giai đoạn đầu của xơ gan. Tuyến tụy của tôi có kích thước bằng một nửa kích thước bình thường. Tôi thấy chán nản khi bác sĩ nói rằng tôi phải nhập viện.

Tình trạng của tôi đã không được cải thiện mà còn trở nên tồi tệ hơn. Bác sĩ nói rằng họ chẳng thể làm được gì và khuyên tôi  chuyển sang bệnh viện chuyên ngành có kỹ thuật y học tiến bộ hơn. Trong dịp Tết âm lịch Trung Quốc, khi hầu hết các gia đình vẫn còn đang trong không khí lễ hội, gia đình tôi, đẫm nước mắt, đã đưa tôi đến bệnh viện Hiệp Hòa ở Vũ Hán. Vị giáo sư có mặt ở đó cho rằng tình trạng của tôi rất nghiêm trọng, còn cách điều trị duy nhất có thể áp dụng được thì lại có khả năng gây ra các tác dụng phụ kinh khủng. Ông nói rằng ông sẽ thử và còn phải  xem nó có tác dụng hay không. Trong quá trình điều trị, tôi cảm thấy mình như sắp chết. Tôi rất đau đớn, không thể ăn hoặc ngủ, và có huyết áp rất cao. Cả gia đình tôi và bác sĩ đều sợ hãi. Bác sĩ đã phải ngừng điều trị.

Tôi biết rất rõ rằng không còn cách điều trị nào khác có thể giúp tôi. Tôi đã rất thất vọng và bảo vợ tôi cho tôi một bản cuốn Chuyển Pháp Luân. Đêm hôm đó tôi đã khóc khi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi rất xấu hổ về bản thân mình. Tôi muốn  tu luyện lại, nhưng tôi không biết liệu Sư Phụ còn cho phép tôi bước vào tu luyện lần nữa hay không. Vào lúc đó, tôi chỉ muốn  tập công. Tôi có thể cảm nhận được năng lượng đang đi qua khắp cơ thể của tôi, và khi tôi nhắm mắt lại, tôi có thể thấy những vòng ánh sáng màu vàng. Tôi đã rất vui mừng và nói với vợ tôi rằng Sư Phụ đã chấp nhận cho tôi quay trở lại tu luyện. Ngài đã không bỏ rơi tôi. Đêm đó, cơn đau của tôi đã thuyên giảm và tôi đã có một giấc ngủ ngon. Vào ngày thứ hai, huyết áp của tôi đã trở lại bình thường và tôi cảm thấy rất tốt.

Khi bác sĩ thấy tình trạng của tôi đã được cải thiện, ông khuyên tôi tiếp tục điều trị. Tôi biết rằng vì tôi sẽ tiếp tục con đường tu luyện của mình, tôi không cần phải dùng thuốc nữa. Nhưng bác sĩ nói rằng điều đó là quá nguy hiểm cho tôi và tôi cần phải tiếp tục dùng thuốc. Với sức ép từ bác sĩ và gia đình, tôi tiếp tục điều trị trong khi tôi vẫn tập các bài tập. Hóa đơn thuốc của tôi là 8.000 nhân dân tệ mỗi tháng và sau đó tôi đã phải mất đến 60.000 nhân dân tệ, tôi vẫn không cảm thấy khá hơn tí nào.

Khi các đồng tu phát hiện thấy vấn đề này, họ đã đến để học Pháp và tập công cùng với tôi. Họ nói rằng tôi không thể một tay thì nắm giữ bên thần còn tay kia thì lại nắm giữ bên thế tục được. Điều đó sẽ chẳng có lợi gì cho tôi cả. Với sự khuyến khích của các đồng tu, tôi đã từ bỏ việc điều trị và bỏ đi tất cả các loại thuốc. Sau khi chịu đựng nghiệp bệnh, thể chất của tôi đã được cải thiện.

Tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết với cuộc sống mới của mình. Gia đình tôi, chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, đã vô cùng ấn tượng, và vợ tôi đã trở thành một học viên. Cả gia đình tôi đang tận hưởng một cuộc sống mới với Pháp Luân Đại Pháp, và chúng tôi thực sự tin rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu người


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/4/3/从新修炼大法-肝硬化痊愈-238493.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/26/126256.html
Đăng ngày 31-7-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share