Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-05-2011] Một đồng tu có lần đã nói với tôi rằng gần đây cô cảm thấy không được khỏe. Cô nói rằng cô bị đau đầu, đau lưng, và nhìn chung là cảm thấy rất yếu. Khi khổ nạn trở nên nghiêm trọng, cô ấy thậm chí còn bị đau răng. Cô ấy đã cố gắng để tìm ra những thiếu sót của mình và nhìn vào trong, nhưng cô ấy đã không thể tìm thấy được nguyên nhân gốc rễ của các vấn đề.
Một số học viên tại các vùng khác thậm chí đã qua đời vì những suy nghĩ của họ không phù hợp với Pháp. Họ thừa nhận bệnh tật của mình và thuận theo sự an bài của cựu thế lực. Một số học viên thậm chí còn phàn nàn, cho rằng Sư Phụ đã không công bằng với họ bởi vì họ đã làm rất nhiều việc cho Đại Pháp và Sư Phụ đã không bảo hộ cho họ. Một học viên mắc bệnh ung thư đã không ngừng chứng thực Pháp ngay cả khi ông ở trong bệnh viện. Ông tiếp tục cho mọi người biết rằng “Pháp Luân Đại Pháp tốt” và “Chân Thiện Nhẫn là tốt”. Tuy nhiên, ông không thể hiểu tại sao ông bị bệnh và đặt câu hỏi tại sao Sư Phụ lại để điều đó xảy ra.
Khi cuộc đàn áp bắt đầu, một số học viên đã ngừng tập luyện vì họ sợ bị bắt. Bây giờ họ ít khi học Pháp và hiếm khi tập công. Tôi nghe nói rằng một số học viên đã quay lại học Pháp và tập công chỉ vì sức khỏe của họ bắt đầu xấu đi. Một số học viên nói với tôi rằng Sư Phụ đã tịnh hóa thân thể cho họ lúc mới bắt đầu tu luyện, họ đã trải qua một cảm giác vô cùng thoải mái. Bây giờ, khi họ cảm thấy không khỏe, họ học Pháp nhiều hơn và tập các bài công Pháp, với những suy nghĩ mong muốn có được lại những cảm giác khi xưa.
Tất cả chúng ta đều tu cùng một Pháp, nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn trong chúng ta? Một học viên mà đã vượt qua khảo nghiệm của nghiệp bệnh cho biết, “Việc dựa dẫm quá nhiều vào người khác và nhờ họ phát chính niệm để hỗ trợ chúng ta sẽ không có mấy tác dụng. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm bằng cách vững tin vào Sư Phụ và Pháp. Theo như sự hiểu biết của tôi thì là một người tu luyện, chúng ta không thể thiện giải được bất cứ thứ gì. Chỉ Sư Phụ mới có thể thật sự thiện giải!” Nếu chúng ta không tinh tấn, Sư Phụ không thể giúp chúng ta.
Tôi nhớ đến một câu chuyện tu luyện cổ xưa nói về một người tu luyện truy cầu để sống an nhàn thoải mái.
Khi xưa có một vị sư phụ, là người tu Đạo trên núi Lao Sơn, đã hướng dẫn tu luyện cho một nhóm các đồ đệ. Vị sư phụ đã đưa cho mỗi đồ đệ một chiếc chai đựng hạt giống của quả bầu và giải thích cho họ cách gieo các hạt giống. Nếu các đồ đệ tuân theo sự hướng dẫn của sư phụ, thì những hạt giống đó sẽ phát triển thành kho báu và các đồ đệ sẽ nhận được bất cứ điều gì họ muốn. Tuy nhiên, các đồ đệ phải tưới cây mầm bằng ba giọt máu từ ngón tay giữa của họ mỗi ngày. Một trong các đồ đệ đã đi ra phía sau ngọn núi để đi vệ sinh. Anh ta nhận thấy rằng khi nước tiểu của mình trộn với đất đỏ, nó biến thành một chất lỏng màu đỏ, trông rất giống như máu. Đột nhiên, anh ta có một ý tưởng. Anh ta đã đem một ít đất đỏ này trở lại đền thờ và tạo ra dung dịch chất lỏng màu đỏ từ nó, và anh ta muốn sử dụng chất lỏng này thay cho máu từ ngón tay giữa của mình. Từ lúc này, khi nhìn thấy những đồng môn của mình phải chịu đau đớn do phải liên tục lấy máu, anh ta cảm thấy may mắn vì mình không còn phải chịu đựng theo cách này nữa. Tuy nhiên, để che giấu hành động của mình với những người khác, anh ta vẫn băng ngón giữa của mình lại, để giả vờ là anh ta đang cầm máu.
Ba năm sau đó, kho báu đã phát triển. Vị sư phụ đã dạy các đồ đệ của mình câu thần chú và dạy họ cách để sử dụng kho báu này. Sau đó, vị sư phụ nói, “Bây giờ các con có thể thử kho báu của mình. Các con muốn gì từ kho báu của mình?“. Người đồ đệ đầu tiên cho biết, “Sư phụ đã bỏ ra rất nhiều công sức đối với sự tu luyện của chúng con, là một đệ tử con muốn xin đào tiên và rượu cho sư phụ của chúng con“. Sau đó anh ta đọc thần chú, và nhìn thấy các tiên nữ bê đến những khay đào và rượu vang. Tất cả các đồ đệ đều rất hạnh phúc! Người đệ tử thứ hai nói, “Tôi muốn chiếc xe ngựa bay cho sư phụ của chúng tôi, để sư phụ của chúng ta có thể dùng xe ngựa này dạo chơi đến những lãnh địa xa hơn.” Sau đó anh ta đọc thần chú, và một chiếc xe ngựa bằng vàng được kéo bởi những con ngựa bạc đã xuất hiện. Mỗi đệ tử đều xin những điều tốt cho sư phụ của mình. Sau đó, vị sư phụ nhìn sang người đồ đệ mà đã sử dụng dung dịch đất màu đỏ. Ông nói, “Bây giờ đến lượt con.” Người đệ tử, cũng đầy tự tin, đọc câu thần chú và nói, “Mở ra” Nhưng không có gì xảy ra. Anh ta đã đọc thần chú nhiều lần, và mồ hôi bắt đầu đổ ra khắp cơ thể của anh ta. Sau đó vị sư phụ nói, “Con không cần phải đọc thần chú nữa. Con nghĩ rằng ta đã không biết gì ư? Để tránh bị đau, con đã sử dụng dung dịch đất màu đỏ thay vì máu từ ngón tay giữa của con. Máu ở ngón tay này được kết nối với tâm của con. Sư phụ muốn dạy các con tu Đạo bằng tâm của mình.” Khi nói xong, vị sư phụ đã đưa các đồ đệ, những người đã hoàn tất sự tu luyện cùng bay đi. Người đồ đệ truy cầu sự an nhàn thoải mái đã đập thân mình vào tường cùng với sự tiếc nuối, và bị bỏ lại cùng với trái bầu lớn mà anh ta đã vun trồng.
Phải chăng việc truy cầu sự thoải mái lại có sự khác biệt đối với việc dùng “dung dịch đất đỏ” để tưới nước cho kho báu? Người tu luyện mà tìm cầu sự an nhàn thoải mái chỉ có thể khóc trong tiếc nuối khi những người khác đã hoàn tất sự tu luyện của họ và rời khỏi thế gian này cùng với Sư Phụ.
Chúng ta không thể nghĩ đến việc tu luyện đơn giản vì mục đích có được cảm giác an nhàn thoải mái, và chúng ta cũng không thể coi tu luyện như là một cách để cải thiện sức khỏe của mình. Nếu chúng ta không muốn có bất cứ sự hối tiếc nào, chúng ta phải loại bỏ chấp trước về an nhàn của chúng ta. Chúng ta phải kiên định đối với Pháp, hoàn tất sự tu luyện của mình và quay về cùng với Sư Phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/18/交流–放下想要“舒服”的心-240983.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/6/29/126323.html
Đăng ngày 27-7-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.