Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-10-2021] Tôi đã và đang sản xuất tài liệu giảng chân tướng trong hơn một thập kỷ qua. Một ngày nọ trong lúc học Pháp nhóm, tôi đã chia sẻ thể hội của mình về công việc mà tôi đang làm. Các đồng tu cần biết rằng “những học viên không tham gia vào hạng mục này sẽ không thể hiểu hết được những khó khăn bao hàm trong đó”.
Tôi tiếp tục chia sẻ với họ về những kinh nghiệm của bản thân trong những năm qua. Nhưng sau đó, tôi nhận ra là mình bị chấp trước vào cảm thụ của cá nhân, và lẽ ra không nên kể khổ quá nhiều. Tu luyện là chịu đựng gian khổ, tôi nên tập trung vào việc phối hợp sao cho tốt với các đồng tu để cải thiện chất lượng của hạng mục.
Trân quý sự phối hợp của các đồng tu
Một trong những khó khăn mà tôi gặp phải liên quan đến vấn đề kinh phí cho điểm sản xuất tài liệu. Nhiều học viên đã cố gắng quyên góp tiền cho điểm sản xuất trong khi tôi muốn bản thân mình là người trang trải mọi khoản chi phí. Tôi đã lịch sự từ chối lời đề nghị của các đồng tu, điều này khiến cho họ cảm thấy bối rối. Tôi đã lo lắng về điều đó trong một khoảng thời gian dài, và tôi nhận ra nguyên nhân của việc muốn chi trả mọi thứ là do tôi truy cầu danh, truy cầu công đức. Kể từ đó, khi các học viên muốn quyên góp tiền, tôi đã sẵn lòng tiếp nhận.
Vấn đề an toàn cũng là một vấn đề phải lưu ý. Số lượng các học viên biết đến điểm sản xuất tư liệu và ghé thăm phải giữ ở mức tối thiểu. Tuy nhiên, theo thời gian, nhiều học viên và thậm chí là người nhà của họ đã biết đến điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi, điều này khiến cho sự an toàn của điểm sản xuất tài liệu gặp rủi ro lớn. Sau khi nhận thức được vấn đề này và thông báo cho những học viên khác về những rủi ro tiềm ẩn, mọi người đã chú ý hơn tới việc tu khẩu. Chúng tôi cũng đã thực hiện các biện pháp để tăng cường bảo mật.
Một ví dụ khác về việc gặp gỡ các học viên để giao tài liệu. Một lần nọ, tôi rời đi sớm sau một buổi họp mặt quan trọng của gia đình để gặp một học viên. Tôi đến đúng giờ, nhưng học viên kia lại không xuất hiện. Tôi tự nhắc bản thân không được mang tâm oán hận, nếu không thì rất có thể tôi sẽ là người tiếp theo thất hẹn.
Tôi thường nhắc nhở bản thân rằng trong tu luyện thì không có ai làm được thập toàn thập mỹ. Ngày hôm sau, cả hai chúng tôi đều đến điểm hẹn đúng giờ, trong tâm tôi lúc đó dâng trào một cảm giác trách nhiệm rất mạnh mẽ.
Tôi trân quý tất cả sự giúp đỡ và hỗ trợ của các học viên khác. Nhờ có sự phối hợp của họ mà tôi được khích lệ rất nhiều, đồng thời giúp tôi tu luyện một cách thuận lợi.
Học Pháp tốt mới có thể thực thi tốt các việc
Trong một khoảng thời gian dài, cứ mỗi sáng thức dậy tôi sẽ bật máy tính theo bản năng và cho đến sau bữa tối mới tắt máy. Tôi chỉ học Pháp và luyện công vào buổi tối. Vì vậy, tôi đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ sản xuất tài liệu trước khi ngồi vào học Pháp. Tuy nhiên, lúc đó tôi ở trong trạng thái trường kỳ học Pháp không nhập tâm và học Pháp không đủ, khiến cho tâm tính không đề cao lên được trong cả một thời gian dài.
Trong suốt hai năm qua, các học viên cũng đã nhận thấy vấn đề của tôi. Họ đã cố gắng giúp tôi giảm thiểu công việc để tôi có thể dành nhiều thời gian hơn cho tu luyện cá nhân. Vì vậy, trạng thái tu luyện của tôi cũng đã được cải thiện.
Trước khi đề cao tâm tính của mình thông qua việc học Pháp, tôi thường gặp phải một số vấn đề. Ví như khi mới bắt đầu sản xuất tài liệu, tôi đã lập một thời gian biểu hàng ngày, trong đó liệt kê những việc cần làm và thời gian làm cụ thể. Nhưng theo thời gian, tôi đã chấp trước vào quá trình này, như thể là tôi chỉ đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, chứ không vì mục đích chân chính là cứu độ chúng sinh.
Một thước đo tốt để đánh giá bản thân đó là xem xem phản ứng đầu tiên biểu hiện ra mỗi khi gặp phải vấn đề. Nếu niệm đầu đầu tiên của tôi là bực bội về việc bị trì hoãn công việc và lại phải sửa máy, thay vì cảm thấy thời gian cứu độ chúng sinh bị lãng phí; hoặc là cảm thấy phiền toái vì bị nhắc nhở phải khẩn trương hướng nội, thì đó chính là quan niệm hậu thiên của bản thân đang biểu hiện ra chứ không phải tư tưởng của một người tu luyện dựa trên Pháp.
Hiện tại, thông qua việc tăng cường học Pháp, các vấn đề mà tôi gặp phải ngày càng ít hơn và tâm tính của tôi cũng trở nên ổn định hơn.
Vấn đề với máy móc hay vấn đề trong tâm tính?
Trong thời kỳ lịch sử đặc thù này, chúng ta phải xử lý công việc với nhiều máy móc. Lần đầu tiên tôi mang máy về nhà, tôi đã nói chuyện với chúng, giải thích về sứ mệnh và bản chất công việc của chúng, và khuyến khích chúng làm việc chăm chỉ.
Thông thường, những chiếc máy sẽ dốc toàn lực hoạt động tốt, và chúng cũng biểu hiện ra hiệu suất siêu thường. Nhưng tại sao những chiếc máy giống nhau lại có tuổi thọ khác nhau khi nằm trong tay các học viên khác nhau? Điều này đã gây vướng mắc cho tôi trong một thời gian dài.
Hiện tại tôi đã ngộ ra rằng tâm tính của người sử dụng máy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả. Nếu người dùng có trường năng lượng lớn mạnh, họ có thể giúp máy móc đồng hóa với Pháp và cải biến chất lượng các linh kiện của máy trong không gian này, hay chính là vận dụng thần thông để giải quyết các vấn đề của máy móc. Nhưng vì tôi đã không tu luyện tinh tấn, nên tôi chỉ có thể giải quyết vấn đề bằng phương pháp của người thường, và cố gắng hết mức bảo trì máy thông qua các biện pháp thông thường.
Tôi cũng nhận thấy rằng tâm tính bất ổn của bản thân cũng có thể ảnh hưởng đến hoạt động của máy móc. Một vấn đề khác mà chúng ta cũng hay bỏ qua đó là chúng ta thường nghĩ rằng mình đã làm được bao nhiêu mà quên đi công lao đóng góp của máy móc. Bây giờ, mỗi khi bật máy lên tôi sẽ khích lệ chúng hoạt động tốt và không quên cảm ơn chúng trước khi tắt máy đi.
Thứ mà tôi cảm thấy khuyết thiếu nhất chính là thời gian. Trong những năm qua tôi chỉ đi vào thành phố đúng ba lần, đó là đi chăm sóc người nhà trong bệnh viện, đi tảo mộ trong dịp lễ thanh minh, và đi dự lễ tang.
Có nhiều công viên, khu vui chơi giải trí, trung tâm mua sắm và rạp chiếu phim đã được xây dựng trong những năm này, nhưng tôi chưa từng ghé thăm.
Tôi cũng cố gắng hết mức tránh lộ diện vì lý do an toàn. Tôi cố gắng hạn chế đi thăm họ hàng và thậm chí là không ghé thăm nhà hàng xóm. Người thân và bạn bè của tôi lo lắng vì sao tôi luôn ở trong nhà và thắc mắc không rõ tôi bận rộn việc gì.
Có đôi khi tôi mải mê làm việc suốt cả ngày đến nỗi không nhìn thấy ánh mặt trời, cảm giác như một ngày trôi qua mà tôi không nhận ra. Có thể nói việc tản bộ trong sân là một điều xa xỉ đối với tôi, điều mà tôi đã không được hưởng thụ trong nhiều năm qua.
Thỉnh thoảng, cảm giác cô độc tịch mịch vẫn len lỏi trong tâm. Khi đó, tôi thường nghe các ca khúc do đệ tử Đại Pháp sáng tác, và cảm xúc sẽ cân bằng trở lại.
Tôi cam tâm tình nguyện phóng hạ những thú vui của người thường, vì sứ mệnh trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh mà phó xuất bản thân, đó cũng là ý nghĩa chân chính của sinh mệnh tôi.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/10/431262.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/21/196676.html
Đăng ngày 16-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.