Tường thuật của Túc Tú, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đông bắc Trung Quốc, được một học viên khác ghi âm và chỉnh lý

[MINH HUỆ 3-11-2021] Tôi là một người nông dân 67 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mắc nhiều chứng bệnh như loạn thần kinh, viêm mũi, viêm phế quản, suy nhược thần kinh, viêm màng phổi, viêm họng, viêm túi mật, viêm khớp, trĩ và mất ngủ. Tôi đã phải đến bệnh viện quanh năm. Các bác sỹ thường nói đùa rằng: “Bà đúng là thân nhân của bệnh viện chúng tôi!” Thu nhập của chồng tôi thậm chí không đủ để trang trải tiền viện phí. Cho dù là bác sỹ Trung Quốc hay bác sỹ phương Tây cũng không có ai có thể giúp được tôi.

Nửa cuộc đời cay đắng

Mẹ tôi qua đời khi tôi mới năm tuổi. Gia đình tôi rất nghèo và đông anh chị em. Một mình cha tôi không thể chăm sóc tốt cho tất cả chúng tôi. Từ khi còn nhỏ, tôi đã phụ giúp gia đình làm các công việc lao động nặng nhọc. Tôi nhớ có một lần tóc tôi bị rận. Nó rất ngứa và tôi đã gãi mạnh đến mức da đầu tôi chảy máu, và sau đó chuyển sang mưng mủ. Không một ai trong gia đình chăm sóc cho tôi. Cuối cùng một người hàng xóm đã khuyên tôi bôi thuốc diệt côn trùng lên tóc của mình để giết mấy con rận.

Tôi chỉ được đi học có hai năm. Cha tôi đã bắt tôi nghỉ học vì tôi cần phải làm các công việc nhà. Tôi phải nấu ăn và chăm sóc cho các em mình.

Sau khi ba người em gái của tôi lấy chồng và chuyển đi, tôi đã trở thành lao động chính trong gia đình. Lúc đó tôi 15 tuổi. Vào mùa đông, thành của giếng nước hầu như đã bị đóng băng khiến nó rất trơn trượt và nguy hiểm. Tôi phải lấy nước từ giếng và mang về nhà. Tôi cũng làm các công việc lao động nặng nhọc ở trong làng để kiếm tiền. Thậm chí đôi lúc tôi phải làm việc thâu đêm. Tôi đã phải làm việc nhiều hơn tất cả các anh chị em khác.

Khi tôi 30 tuổi, hậu quả của việc lao động quá sức trong quá khứ đã xuất hiện. Tôi mắc bệnh viêm phế quản và các vấn đề về phổi. Mỗi khi thời tiết trở lạnh, bệnh viêm phế quản của tôi sẽ trở nên tệ hơn, và tôi thường xuyên bị hụt hơi. Tôi đã phải đến gặp bác sỹ để tiêm thuốc. Ngay khi các triệu chứng trở nên bớt nghiêm trọng tôi sẽ dừng việc điều trị vì chúng tôi không có tiền.

Đồng thời tôi cũng mắc rất nhiều bệnh khác. Nhìn thấy chồng tôi phải làm việc vất vả để nuôi sống gia đình, và đôi lúc anh ấy trở về nhà với đôi chân dường như đã đóng băng, tôi cảm thấy thật tồi tệ.

Mọi thứ thật vô vọng. Chừng nào nó mới kết thúc đây? Rất nhiều lần tôi nghĩ rằng tôi nên ăn gì để kết liễu cuộc đời mình nhỉ? Nhưng, nếu tôi chết, các con nhỏ của tôi sẽ ra sao? Tôi biết rằng những đứa trẻ sẽ cực khổ như thế nào nếu không có mẹ! Tôi không thể để các con mình chịu đựng những điều đó. Vậy nên tôi đã tiếp tục sống.

Ánh sáng Phật Pháp phổ chiếu: Hạnh phúc đến sau những đau khổ

Tôi đã gặp cháu trai tôi vào năm 1997. “Dì ơi”, cậu ấy nói, “Dì mắc rất nhiều vấn đề về sức khỏe. Cháu nghe nói Pháp Luân Đại Pháp có thể cải thiện sức khỏe của con người. Dì nên thử đi!”

“Thật vô nghĩa”, tôi vặn lại. Tôi không tin vào điều ấy. “Nếu Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa bệnh thì còn cần đến bệnh viện làm gì nữa!” Tôi xua tay và muốn rời đi. Cháu trai tôi dang tay ra và chặn tôi lại: “Dì hãy cứ thử xem sao!”

Buổi tối hôm đó, tôi đã kể chuyện này với chồng mình. Anh ấy nói: “Ở trong làng có vài người tập Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta hãy đến nói chuyện với họ.” Sau bữa tối, tôi cùng với chồng mình đi gặp rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều nói rằng họ đã được thụ ích từ pháp môn này, và họ đã khỏi rất nhiều bệnh tật. Tôi đã bị thu hút.

Trước đó, tôi dự định sẽ đi đến gặp bác sỹ ở một bệnh viện lớn vào ngày hôm sau. Con gái lớn của tôi đã sắp xếp một chiếc xe tải chạy đường dài để đến đón tôi vào buổi tối. Cháu nói nếu tiền viện phí quá cao chúng tôi có thể bán con lợn mà chúng tôi đang nuôi để chi trả.

Sau bữa tối, tôi đã đi đến điểm luyện công của Đại Pháp ở trong làng. Khi chiếc xe tải đến, con gái đã không thể tìm thấy tôi. Khi cháu biết rằng tôi đã đi học Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã rất lo lắng: “Liệu Đại Pháp có thể trị bệnh cho mẹ không? Đáng lẽ ra mẹ phải đến thành phố lớn để gặp bác sỹ!”

Vào ngày thứ ba sau khi học Đại Pháp, bệnh viêm mũi lâu năm của tôi đã khỏi. Trước đây mũi tôi luôn nghẹt cứng và tôi phải ngủ mở miệng. Vào buổi sáng họng tôi sẽ thường xuyên trở nên cực kì khô. Vậy mà đột nhiên tôi đã có thể thở bằng mũi của mình! Tôi ngay lập tức báo tin vui này cho chồng. Anh ấy cũng đã rất hạnh phúc và động viên tôi tiếp tục. Tôi đã bình phục khỏi tất cả các căn bệnh của mình. Các thành viên trong gia đình tôi đều chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp. Tất cả họ đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Phép màu sau khi bị một chiếc xe kéo đè lên người

Đó là vào một ngày mùa hè. Tôi cùng chồng và hai đứa con gái đi khai khẩn một bãi đất hoang. Ở đó có một cái gốc cây rất to. Chồng tôi đã buộc dây quanh gốc cây và cột đầu còn lại vào chiếc xe kéo của chúng tôi. Anh ấy bảo tôi điều khiển cái xe kéo để kéo cái gốc cây trong khi anh dùng rìu để chặt nó.

Tôi chỉ mới học lái máy kéo gần đây. Tôi ngồi vào ghế lái và đạp mạnh chân ga. Gốc cây đã không hề xê dịch chút nào. Đột nhiên, bánh trước của chiếc xe kéo chổng ngược lên trời, chiếc xe lăn vòng và cuối cùng bị lộn ngược. Bánh lái đã đè lên ngực trái của tôi.

Chồng tôi và các con tôi hoàn toàn chết lặng. Ngay khi họ nghĩ là tôi chết rồi thì họ nghe thấy tôi kêu lên từ dưới chiếc xe: “Tôi ổn! Chỉ cần nâng chiếc xe kéo lên một chút thì tôi có thể thoát ra được.” Tôi đã bò ra ngoài. Họ đã hoảng sợ đến nỗi chân họ run rẩy và không thể đứng vững. Ngực trái của tôi đã rất đau. Xương sườn của tôi đã bị gãy.

Tôi nghĩ: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Tôi đã có Sư phụ chăm sóc cho tôi!” Tôi nói với chồng rằng mình sẽ ổn thôi. Tôi ngồi xuống đất và muốn song bàn. Nhưng chân tôi cực kỳ đau đớn và tôi không thể bắt chéo chân được.

Một lúc sau, tôi nghe tiếng lách cách từ những chiếc xương sườn bị gãy của mình. Chiếc xe kéo đã bị hư hại nặng. Bánh lái đã bị nghiền thành từng mảnh. Ống bô bị rơi ra và ghế lái thì bị hỏng. Nước nóng đã chảy ra từ bình nhiên liệu, nhưng chỉ sau khi tôi thoát được ra ngoài. Tôi đã không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu nước nóng đó chảy lên người mình! Chính là nhờ có Sư phụ đã bảo hộ tôi!

Chồng tôi đã mượn một chiếc xe để chở tôi về nhà. Vào buổi tối, tôi muốn đến điểm luyện công. Chồng tôi đã lo lắng cho tôi và đề nghị các con gái đi cùng để hộ tống tôi. Ngay khi đến điểm luyện công, tôi đã quỳ trước pháp tượng của Sư phụ. Một học viên hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi cho cô ấy xem các vết thương của mình. Cô ấy đã bị sốc. Tôi nói về việc chiếc xe kéo đã bị lộn ngược. “Chiếc xe kéo đã đè lên tôi. Sư phụ đã cứu mạng tôi!”

Sáng hôm sau, tôi không thể tự ngồi dậy. Ngực trái của tôi bầm tím và cánh tay trái của tôi đau đến nỗi tôi không thể nhấc nó lên. Chồng tôi đã rất sợ và cứ giục tôi đến gặp bác sỹ. Tôi nói với anh ấy rằng tôi chỉ cần học Pháp và luyện công.

Anh rể tôi đã không tin rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa lành những thương tích của tôi. “Em sẽ chết vì những vết thương này nếu em không đi gặp bác sỹ!” Tôi bảo anh ấy đừng lo lắng và tôi cam đoan rằng mình sẽ ổn.

Một tháng sau, tôi đã hoàn toàn bình phục. “Nhìn này! Em đã hồi phục nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà không cần phải đến gặp bác sỹ hay uống thuốc”, tôi nói với anh rể. “Chẳng phải Đại Pháp thật tuyệt vời sao?” Anh ấy im lặng. Tôi biết rằng anh ấy đã bị thuyết phục.

Cả tâm lẫn thân được thụ ích từ Đại Pháp

Bây giờ tôi đã gần 70 tuổi rồi. Tuy nhiên tôi vẫn khỏe như một người trẻ tuổi vậy. Tôi đã vác 6 hay 7 bao ngô nặng 90kg cùng chồng mình mà không cảm thấy mệt. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều rất ấn tượng.

Có một lần, cháu trai tôi cần một cái xô nước. Tôi đã dễ dàng xách cái xô chứa nước đầy đến một nửa qua hàng rào và đưa cho cậu ấy. Cậu ấy đã rất ngạc nhiên: “Dì, dì khỏe thật đấy! Dì nên tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Cả vợ của cháu và chồng tôi đều gật đầu và mỉm cười.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chỉ cho tôi một sức khỏe tốt, mà còn giúp tôi đề cao tâm tính của mình. Tôi sống theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã từng được mọi người biết đến vì lúc nào tôi cũng chửi thề và nguyền rủa những người xung quanh. Có lần tôi đang nói chuyện với bố chồng của mình. Vì vấn đề gì đó mà tôi đã cảm thấy buồn bực. Ngay khi ông ấy nhận ra rằng tôi không vui, ông đã tránh xa khỏi tôi để không phải nghe tôi chửi rủa. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã dừng việc chửi thề ngay lập tức.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, trong những lần tranh luận với chồng, tôi luôn muốn mình là “người thắng cuộc” bằng cách nói những thứ tồi tệ cho đến khi chồng tôi bỏ cuộc. Bây giờ thì mọi thứ hoàn toàn ngược lại. Khi bị anh ấy khiển trách tôi không hề cảm thấy tức giận. Tôi có thể làm được việc không đánh trả lại khi bị đấm hoặc bị xúc phạm.

Sư phụ dạy chúng tôi phải luôn nghĩ cho người khác trước. Trong xóm của tôi có một cửa hàng nhỏ. Vào những ngày trời mưa, một phần của con đường dẫn đến cửa hàng sẽ luôn đầy bùn đất. Điều này đã gây ra một số bất tiện cho người dân trong làng. Tôi đã thuyết phục chồng mình dùng những viên sỏi mà chúng tôi dự định sẽ lót sân vườn của mình để lót cho con đường công cộng dẫn đến cửa hàng. Vào những ngày mùa hè, tôi sẽ nhổ sạch đám cỏ dại hai bên đường để mọi người có thể đi qua dễ dàng.

Mỗi khi tôi nghe nói có người hàng xóm nào đang gặp khó khăn, tôi đều sẽ mở lời giúp đỡ họ. Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học được cách cân nhắc và nghĩ cho người khác trước.

Các thành viên trong gia đình ủng hộ Đại Pháp và được ban phước lành

Cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại các học viên Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Tất cả các kênh truyền thông tại Trung Quốc đều phỉ báng Đại Pháp, lăng mạ Sư phụ, và tuyên truyền những lời dối trá về Đại Pháp. Vì để người dân không bị lừa dối bởi ĐCSTQ, các học viên đã bắt đầu làm và phân phát tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp.

Tôi đã ra ngoài và phân phát tài liệu chân tướng mỗi khi tôi nhận được chúng. Thỉnh thoảng các con tôi cũng đi cùng với tôi.

Con gái lớn của tôi đã thường xuyên cùng tôi đi phát tài liệu, thậm chí trong cả những đêm tuyết rơi. Đôi lúc tôi bị thiếu tài liệu và tôi muốn làm thêm nhưng trình độ học vấn của tôi có giới hạn. Con gái đã giúp tôi. Thỉnh thoảng cháu sẽ viết những thông điệp lên các bìa cứng và chúng tôi sẽ treo nó lên những cái cọc tuyết ở hai bên đường. Đôi khi tôi muốn đi phát tài liệu ở các thị trấn lân cận. Cháu đã không để tôi đi vì sợ rằng tôi sẽ cảm thấy kiệt sức. Thay vào đó, cháu sẽ cùng chồng mình lái xe máy đi phân phát tài liệu ở những nơi đó.

Năm năm trước con gái tôi có những cục bướu ở hai bên cổ họng của cháu. Bác sỹ bảo rằng cháu nên tiến hành phẫu thuật. Con gái tôi đã không muốn điều đó. Tôi dạy cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Cháu đã làm theo và không còn gặp bất kỳ vấn đề gì nữa.

Hai năm trước, con gái và con rể của tôi tìm được việc làm tại một trang trại nuôi gà. Trang trại này đã thuê bảy cặp đôi. Sau đó, tất cả các cặp đôi đều bị sa thải trừ con gái và con rể của tôi. Chúng đã được Đại Pháp ban phước!

Có quá nhiều điều trong suốt 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi không thể kể hết. Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi những đau khổ và ban cho tôi một cuộc đời mới. Tôi không bao giờ có thể đền đáp hết được sự từ bi của Sư phụ!

Tôi ước rằng tất cả mọi người trên thế giới đều có thể biết được rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, ủng hộ Đại Pháp, sống sót qua kiếp nạn, và có được một tương lai tươi sáng.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/11/3/433109.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/11/24/196705.html

Đăng ngày 10-01-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share