Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-06-2021] Hàng xóm sống ở lầu trên nhà tôi có một cậu con trai, cậu bé vô cùng hiếu động. Tôi thường nghe thấy tiếng cậu bé đập phá đồ đạc, chỉ cần cậu bé thức thì không có lấy một phút yên tĩnh. Gia đình chúng tôi đã chuyển tới đây sống được vài năm, và trong khoảng thời gian đó thì trần phòng khách nhà tôi đã bị dột do nước rò rỉ.
Nước bị rò rỉ từ một khe hở của căn bếp nhà hàng xóm, khiến cho tường và trần phòng ngủ cũng như phòng khách của chúng tôi bị thấm nước và hư hỏng. Ngoài ra, những người hàng xóm này còn thức đến hai giờ sáng mới đi ngủ làm tôi cũng phải thức giấc theo. Mặc dù tôi đã nhiều lần trao đổi với họ về sự phiền nhiễu này nhưng dường như họ chẳng để tâm.
Thỉnh thoảng tôi đi lên lầu và gõ cửa nhà họ, nhưng họ đã phớt lờ tôi. Mặc dù vậy, tôi không cảm thấy tức giận hoặc quát mắng họ mà chỉ thiện ý khuyên nhủ họ. Tôi nghĩ: “Mình có thể làm được điều gì khác nhỉ?” Sau đó tôi đã nói chuyện với quản lý toà nhà để nhờ hoà giải. Người quản lý toà nhà đã trao đổi với những người hàng xóm, và họ đồng ý rằng sẽ chú ý hơn tới tiếng ồn. Nhưng cuối cùng thì kết quả chẳng có gì thay đổi. Thậm chí sự tình còn chuyển biến xấu hơn khi cha mẹ cậu bé thường xuyên gây gổ với nhau. Thực sự là vô cùng ồn ào!
Tôi bị mất đi hoàn cảnh yên tĩnh để học Pháp và luyện công. Tôi bị mất ngủ và không thể dậy sớm để phát chính niệm hoặc luyện công. Tôi bắt đầu nảy sinh tâm oán hận với những người hàng xóm và oán trách họ không hiểu đạo lý cũng như không quan tâm tới người khác. Điều này khiến tôi rất tức giận. Tôi đã không cân nhắc tình huống dựa trên Pháp – mà lại dùng nhân tâm để suy xét vấn đề.
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt để người tu luyện đề cao tâm tính của bản thân sao?
Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:
“Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Sự việc này chẳng phải rõ ràng là can nhiễu của ma hay sao? Tâm oán hận đã che mờ cả thiện niệm của tôi. Ma tính của tôi cũng bộc phát mạnh hơn. Tôi đã nói những lời bất hảo về hàng xóm của mình và bởi vậy tâm tính của tôi đã giáng hạ xuống đến cơ sở của người thường. Tôi ngộ ra rằng mình nên phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố đang khởi tác dụng can nhiễu đằng sau sự việc này.
Tôi thường xuyên phát chính niệm để thanh lý những nhân tố bất hảo, nhưng kết quả thu được không khả quan lắm. Tôi bắt đầu hướng nội: Có lẽ trong quá khứ mình nợ những người hàng xóm này, và phải thông qua phương thức này để trả nợ. Hoặc có thể mình còn chấp trước nào đó mà chưa buông bỏ.
Các học viên chúng ta chẳng phải đang chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để tu luyện sao? Tôi phải học cách nhẫn, vậy mà tôi lại không thể nhẫn với họ! Tâm tôi thường bị xung động và hoả khí vẫn bốc lên. Thật đúng như Sư phụ giảng:
“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Đoạn Pháp lý này đã cảnh tỉnh tôi, tôi cảm thấy thật xấu hổ vì nhận ra mình có tâm oán hận lớn như vậy, nếu không tu bỏ đi thì làm sao tôi có thể viên mãn? Là một người tu luyện, tôi phải phóng hạ mọi nhân tâm!
Sau đó tôi đã đến gặp hàng xóm và chủ động xin lỗi họ: “Trước đây tôi đã nói những lời không phải. Tôi đã có thái độ không tốt và ngôn từ hơi thô lỗ. Mong anh lượng thứ. Chúng ta là hàng xóm của nhau, có câu nói rằng bán anh em xa mua láng giềng gần. Chúng ta nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau mới phải!”
Họ có thể nhìn thấy thành ý của tôi và nói với tôi rằng họ sẽ chú ý hơn đến tiếng ồn. Họ cũng nói rằng họ sẵn lòng giúp tôi làm những việc nặng nhọc hoặc bê giúp những đồ vật mà tôi không tự mình mang vác được.
Kể từ đó, tôi đã có thể xuất ra thiện niệm khi nghĩ về những người hàng xóm của mình. Tôi không yêu cầu họ phải sửa lại chỗ tường bị hư hỏng do nước rò rỉ. Khi tôi nấu những món ăn ngon, tôi cũng thường chia sẻ với họ. Đôi khi tôi vượt quan nghiệp bệnh, họ đã chăm sóc tôi và mua giúp tôi các món hàng tạp hoá.
Mối quan hệ giữa chúng tôi đã chuyển biến rất tích cực. Đôi lúc tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng họ quản giáo con cái khi cháu gây ồn. Nhưng suy cho cùng thì cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ! Bởi vậy tôi không còn bận tâm nữa.
Khi tôi không còn ôm giữ tâm oán hận, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng trở nên tốt đẹp. Tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho họ và giúp họ làm tam thoái. Tôi thực lòng cảm ơn họ vì đã giúp tôi đề cao tâm tính. Giờ tôi đã thể ngộ sâu sắc hơn thế nào là chân tu.
Sư phụ giảng:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)
Khi chúng ta có thể làm được chân chính hướng nội thì sự tình sẽ luôn chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn!
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/13/426494.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/10/194534.html
Đăng ngày 24-09-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.