Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-04-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm. Dưới sự dẫn dắt và bảo hộ từ bi của nhà sáng lập Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi đã có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho những người cùng làm việc. Tôi xin chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của mình với các đồng tu.

Kết quả công việc của tôi đã chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp

Được một người bạn giới thiệu, tôi bắt đầu làm việc cho một công ty viễn thông và chịu trách nhiệm quản lý bếp ăn, bao gồm việc mua thực phẩm và nấu ăn cho nhân viên. Tôi cũng kiêm cả việc lau dọn cho công ty. Trước khi tôi bắt đầu công việc, tôi nói với người bạn của mình: “Bạn có thể vui lòng để người lãnh đạo biết là mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Nếu lãnh đạo không để mình được tu luyện, thì mình không thể làm việc ở đó.” Ngày hôm sau, bạn tôi đã nói với tôi rằng lãnh đạo đã xác nhận tôi được thuê vào công ty đó.

Trước khi vào việc tôi đã gặp lãnh đạo tại phòng làm việc của ông ấy. Sau khi nhìn tôi, ông ấy nói: “Chị nhìn rất sáng sủa và tràn đầy năng lượng. Điều đó mang đến cho tôi một ấn tượng tốt. Trông chị đúng như một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thật tuyệt!” Tôi hỏi ông ấy có biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp hay không. Ông ấy mỉm cười, rồi nói: “Tôi không biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng gặp chị rồi, tôi có thể nói nó tốt.”

Ngày hôm sau, trước khi tôi còn chưa lau dọn bếp xong, vị lãnh đạo đã tự mình vác đến rất nhiều rau và bảo tôi nấu cho tất cả nhân viên. Khi tôi nấu xong, tất cả nhân viên đã kéo vào bếp để ăn trưa. Ngay lập tức, họ kêu lên: “Ồ, bếp sạch quá, giờ thật sáng choang!” Họ giúp tôi chuyển các món ăn từ bếp ra một cái bàn to trong phòng ăn. Rồi họ ngồi quanh bàn và bắt đầu bữa trưa. Ăn xong, ai cũng khen đồ tôi nấu. Vị lãnh đạo nói: “Rất ngon! Chị đã vượt qua thử thách!”

Công ty tôi là một công ty nhỏ với trên 20 nhân viên. Hầu hết họ là người trẻ. Có lẽ do đã được thông báo, tất cả họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong lúc dùng bữa trưa, họ nói: “Cuối cùng thì chúng ta cũng có bữa trưa ngon như thế này. Những ai thực hành Đại Pháp thực sự rất tuyệt, rất có tài! Những gì chiếu trên TV để phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp không đời nào là thật được. Cái thứ tuyên truyền trên TV đó đích thực là dối trá!”

Đó là cách tôi đã trở thành đầu bếp làm việc toàn thời gian cho công ty này. Tôi được giao định mức 90 Tệ cho mỗi bữa ăn, bao gồm tám món thức ăn và một nồi canh. Hàng ngày tôi đến Phòng Kế toán để nhận số tiền theo định mức vàđi mua thực phẩm. Tôi tận dụng chuyến đi mua hàng này để trực tiếp nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã giúp những người tôi gặp thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Trong thời gian đó, các lãnh đạo trong Hệ thống Viễn thông và Hệ thống An ninh Công công thường đến họp ở công ty tôi. Tất cả các bữa ăn của họ được phục vụ tại phòng ăn của công ty. Mỗi khi việc này phát sinh, tôi phải làm thêm rất nhiều việc và thường làm quá giờ. Tuy nhiên, tôi không một chút phàn nàn mà hết sức cố gắng chuẩn bị các bữa ăn và lau dọn bếp và phòng ăn.

Tôi cư xử với các lãnh đạo này rất thanh nhã và lịch sự. Các cuộc họp đó đem lại cho tôi một cơ hội để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và vạch trần sự tàn bạo của ĐCSTQ trong việc bức hại các học viên. Chúng tôi đã thảo luận việc ĐCSTQ đã bức hại chính người dân của nó như thế nào. Hầu hết khách hàng của lãnh đạo đều tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nên họ sẵn sàng tiếp thu chân tướng. Một số họ đã quyết định thoái ĐCSTQ. Họ cũng đánh giá cao kết quả công việc của tôi.

Rất nhanh, tôi đã trở nên thân quen với tất cả nhân viên. Họ đều tôn trọng tôi và thích nghe chân tướng về Đại Pháp. Lần nào đến ăn trưa, họ cũng chào tôi bằng việc gọi tôi: “Dì ơi!”

Một lần, trong bữa trưa, vị lãnh đạo của tôi nói với tất cả nhân viên: “Chính tôi là người đã tìm được Dì tuyệt vời đây cho các bạn. Trước đó, tôi đã tìm được vài người, nhưng không ai làm các bạn hài lòng cả. Còn nay, Dì đây là người tu luyện Đại Pháp thì rất tuyệt, phải không? Các bạn giờ hài lòng chưa?” Mọi người trong phòng đều mỉm cười vui vẻ. Tất cả họ đều nói: “Cám ơn, Dì!” Tôi đáp: “Xin hãy cảm ơn Đại Pháp!”

Đem lại vinh dự cho công ty

Vào mùa xuân năm tiếp theo, công ty tôi đã cơ cấu lại. Một lãnh đạo mới được điều đến.

Ngay khi lãnh đạo mới này gặp tôi, ông ấy đã nói: “Tôi nghe nói chị tu luyện Đại Pháp và làm việc rất tuyệt. Tôi tin chị. Từ giờ, hàng ngày chị không phải đến Phòng Kế toán để nhận tiền định mức mua thực phẩm nữa. Tôi sẽ giao cho chị vào đầu mỗi tháng. Chị cứ theo các lời dạy trong Đại Pháp mà làm việc.”

Sau đó, lại có thêm các lãnh đạo và nhà xây dựng đến công ty tôi để thảo luận các kế hoạch tái cơ cấu, họ cũng dùng bữa tại phòng ăn công ty. Do đó, tôi đã có thêm cơ hội để giúp mọi người biết chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi lựa chọn thành phần thực phẩm cẩn thận hơn khi đi mua hàng và cố gắng sao cho món chính và các món phụ phù hợp với nhau nhất. Tôi đã nấu bằng các gia vị truyền thống, nhưng không làm mất đi sự tươi ngon. Các món ăn trở nên đầy màu sắc và thơm ngon. Với thực đơn tám món thức ăn và một nồi canh mỗi ngày, tôi luôn thay đổi các món nên mọi người rất hài lòng.

Các nhân viên không chỉ ngợi ca tính cách của tôi trước mặt các vị khách lãnh đạo mà còn khen ngợi kỹ năng nấu nướng của tôi. Tôi thường đáp lại rằng: “Trước hết, tôi muốn cảm tạ sự dạy dỗ của Pháp Luân Công, tiếp theo là cảm ơn sự cổ vũ của mọi người. Tôi chỉ là làm những gì nên làm thôi.”

Một hôm, lãnh đạo đưa Chủ nhiệm “Văn phòng Quản lý” đến Phòng ăn lớn để dùng bữa tối. Tôi đã phục vụ cả hai một cách nhiệt tình. Vị Chủ nhiệm đã khen ngợi tôi: “Tôi nghe nói chị nấu ăn là ngon nhất. Làm thế nào mà chị có thể nấu ngon như vậy?” Tôi nói: “Cảm ơn ông đã có lời khen. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Là Sư phụ của tôi đã dạy tôi phải theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, làm một người tốt, làm tốt công việc của mình, và nghĩ cho người khác. Tôi muốn các lãnh đạo và nhân viên ăn đồ ăn ngon, như thế họ sẽ khỏe mạnh và làm tốt công việc của mình.” Ông ấy nói: “Ồ, tôi hiểu.” Lãnh đạo của tôi nói: “Chị ấy làm tốt đến nỗi không một đầu bếp nào ở các công ty khác có thể sánh được.”

Rồi tôi nói với ông ấy: “Chủ nhiệm, ông có biết Pháp Luân Đại Pháp không?” Ông ấy nói: “Không thực sự biết. Tôi không có thời gian để đọc về nó.” Rồi tôi nói: “Chủ nhiệm à, khi ông nắm giữ vị trí quản lý, ông cần phải là một quan chức sáng suốt. Xin hãy nhớ để hiểu tình huống chân thực của Pháp Luân Đại Pháp, để không mù quáng mà thực thi các mệnh lệnh phi pháp của lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân. Bức hại những người tốt trợ giúp tà ác! Đó là việc không bao giờ được làm!” Ông ấy đồng ý: “Đúng, đúng.”

Một hôm, trong bữa trưa, lãnh đạo của tôi nói: “Lãnh đạo các cấp trong thành phố chúng ta đã thực hiện một cuộc đánh giá, họ đã tuyên bố rằng Dì đầu bếp của chúng ta được xếp số 1 trong hệ thống thông tin truyền thông của thành phố!” Rồi ông ấy nói với tôi: “Dì à, dì đã đem lại vinh dự cho công ty chúng ta. Từ nay, nếu chúng ta đề nghị một số thiết bị mới cho nhà ăn của chúng ta, các lãnh đạo cấp thành phố sẽ đồng ý, chắc chắn đấy.” Quả thực, sau khi tòa Văn phòng được nâng cấp, nhà ăn của công ty chúng tôi đã được dựng lập như là một kiểu mẫu cho thành phố.

Hướng nội khi bị đối xử bất công

Trong khi mọi người trong công ty khen ngợi tôi, thì vị nữ Phó Quản lý lại thường gây khó dễ với tôi mà không có lý do. Bà ấy phàn nàn về tôi với lãnh đạo và các nhân viên sau lưng tôi. Bà ấy nói tôi đã dùng quá nhiều dầu ăn một cách lãng phí, bà ấy không thích các món rau mà tôi chọn, và các bữa không đủ thức ăn cho mọi người. Dù tôi có làm thế nào bà ấy vẫn phàn nàn.

Một nhân viên bí mật nói với tôi: Lý do bà ấy làm vậy là vì bà ấy muốn một người họ hàng của bà ấy thay thế tôi làm đầu bếp. Vì thế, bà ấy gây chuyện với tôi không ngừng nghỉ, với ý định hất cẳng tôi đi. Nhưng không nhân viên nào thích bà ấy. Họ nói: “Chúng tôi chỉ muốn chị nấu ăn cho chúng tôi, chúng tôi không muốn người nào khác cả.” Họ bảo tôi cẩn trọng với bà ấy và đừng để bà ấy gây rắc rối cho tôi.

Một lần, vì mấy vị khách được mời dùng bữa, tôi đã nhận 500 Tệ từ Phòng Kế toán để trang trải các chi phí đó. Tôi đã đề nghị cháu trai của vị Phó Quản lý chở tôi đi mua tạp phẩm. Tôi cũng đưa tiền cho anh ta giữ. Tôi chỉ chịu trách nhiệm chọn đồ, còn anh ta chịu trách nhiệm với tất cả các hóa đơn và thanh toán tiền. Sau đó, tôi đã nấu một bữa tối hoành tráng. Trưởng phòng của tôi, các nhân viên, và khách khứa tất cả đều rất hài lòng với bữa ăn đó.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, vị Phó Quản lý này trút giận lên tôi, nói: “Sao chị có thể dùng hết nhiều tiền như vậy chỉ cho chừng ấy đồ ăn thôi chứ?” Tôi nhanh chóng đi tìm cháu trai bà ấy để cho bà ấy xem sổ ghi chép của anh ta. Anh ta lấy ra ghi chép của mình và chỉ cho bà ấy từng món gì mà tôi đã mua. Cuối cùng, anh ta nói: “Cháu đã trả tiền cho mọi món. Chúng cháu đã gần hết tiền.” Rồi bà ấy nói: “Nhưng thường thì không tốn nhiều như vậy.” Cháu bà ấy đáp: “Giá cả đang lên. Đặc biệt là ngỗng, giờ rất đắt.”

Sau khi chứng kiến cảnh này, các nhân viên cảm thấy khó chịu và nhận xét: “May quá, chị đi cùng với cháu bà ấy và có anh ta làm chứng. Nếu không, làm sao chị có thể chứng minh sự trong sạch của mình?”

Mặc dù trong suốt quá trình đó tôi đã không nói gì, tôi vẫn cảm thấy bị oan uổng. Tôi tự nghĩ: Mình làm việc rất chăm chỉ, nhưng mà mình lại bị nghi ngờ biển thủ tiền ăn của nhân viên!

Khi chồng tôi nghe về trải nghiệm này của tôi, anh ấy đã đề nghị tôi bỏ công việc đó đi và tìm một việc khác. Tôi cũng có ý tưởng như thế. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi nhận ra rằng nếu tôi bỏ việc, tôi sẽ mất cơ hội thông tin cho nhiều người về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Chẳng bao lâu,lãnh đạo của tôi được điều chuyển đi và vị Phó Lãnh đạo này được thăng lên thay thế. Sau Tết Nguyên đán, một bữa tối kỷ niệm lớn được tổ chức ở công ty tôi. Như thường lệ, quản lý các cấp sẽ đến lễ kỷ niệm này, nên tôi phải chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho họ. Lãnh đạo yêu cầu tôi nấu những món ngon nhất cho các vị khách. Tôi đã làm như vậy. Nhưng sau đó, bà ấy lại bắt đầu gây sự với tôi.

Chồng tôi đã trở nên rất khó chịu sau khi nghe về chuyện này. Anh ấy lại đề nghị tôi bỏ việc. Tôi bình tĩnh nghĩ về nó: “Sao mình thường rơi vào loại tình huống như vậy nhỉ? Mình đã cống hiến hết mình cho công việc, nhưng mà vẫn thường bị đổ oan.” Rồi tôi nhớ ra rằng vì tôi là một học viên, không có gì xảy ra ngẫu nhiên, và tôi phải hướng nội.

Tôi đã phát hiện ra thói tham lam của mình. Ví dụ, lãnh đạo của tôi bảo tôi báo cáo chi phí mua tạp phẩm trên cơ sở giá cả thị trường. Thực tế là tôi phải trả thấp hơn theo giá mà người bán chào hàng, nhưng tôi vẫn báo cáo theo giá thị trường mọi thứ mà tôi đã mua. Đó là cách tôi có được chênh lệch. Trong suốt những năm này, tôi đã bị tà Đảng bức hại, và tình hình tài chính của tôi rất eo hẹp. Tiền công của tôi không cao. Nhưng mà, tôi vẫn phải trang trải các loại học phí của con tôi. Các khoản chênh lệch mà tôi tận dụng rõ ràng đã giúp tôi chi trả cho một số nhu cầu.

Tôi đã cho rằng mình đã không lấy nhiều tiền hơn từ công ty, cũng không gây hại cho quyền lợi của những người bán hàng. Ngày nay, bất kỳ ai mua tạp phẩm cho công ty cũng đều làm như vậy. Vì vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ việc đó là sai trái. Ngoài ra, lúc nào ở Phòng ăn cũng có đồ thừa. Tôi cảm thấy tiếc khi bỏ phí chúng. Nên tôi đã lấy chúng về nhà và cảm thấy làm như thế là một việc tốt.

Hơn nữa, tôi cũng nhận ra tâm oán hận và xem thường người khác của mình, dẫn đến sự phân biệt và tật đố, cũng như thói hư danh thích nghe lời tán tụng. Tôi đã xem thường vị lãnh đạo này vì hành vi khiếm nhã và những mối quan hệ với đàn ông của bà ấy. Tôi cũng không thích những xử sự đáng khinh của bà ấy. Bà ấy khạc nhổ và xả rác khắp nơi. Ví dụ, bà ấy cứ thoải mái làm bừa bộn sàn nhà mà tôi vừa mới lau sạch sẽ. Tôi không thích cái vẻ ngạo mạn và coi thường người khác của bà ấy. Tất cả các hành vi đó là do ảnh hưởng của thói quan liêu hủ bại của ĐCSTQ tà ác.

Sau khi định vị được nhiều chấp trước này, tôi đã cảm thấy khá hơn. Thực sự, suy nghĩ đó đã không phù hợp với yêu cầu của Pháp.

Nấu ăn ngon là một cái gì đó tôi cần phải đạt được, thế mà tôi lại cảm thấy hài lòng khi được khen ngợi và không vui khi bị phê bình. Tôi chỉ muốn nghe những lời tốt đẹp—chẳng phải đây là chấp trước vào danh sao? Tôi đã tự lẫn lộn mình trong người thường rồi.

Khi tôi suy nghĩ lại về bà ấy, đột nhiên tôi cảm thấy bà ấy thật đáng thương. Bà ấy cũng giống một số người Trung Quốc ngày nay, những người mà đã lớn lên tại một đất nước bị hệ thống của ĐCSTQ cai trị và đã bị thứ văn hóa tà ác đó đầu độc. Đạo đức của họ giờ đây ở mức hết sức thấp kém. Họ thiếu một nhãn quan đúng đắn về cuộc sống, và hậu quả là, dám nói sai thành đúng. Do vậy, bà ấy cũng là một nạn nhân. Là một người tu luyện, sao tôi có thể xem thường bà ấy chứ Tôi thậm chí đã thắc mắc tại sao bà ấy có thế được chọn làm lãnh đạo. Chẳng phải tâm tật đố là gì? Tất cả là vấn đề của riêng tôi, do tu luyện chính mình không tốt mà ra.

Thông qua học Pháp và hướng nội, tôi đã chính lại bản thân mình theo các Pháp lý. Tôi không ghét người phụ nữ đó nữa mà cư xử với bà ấy một cách dễ chịu hơn. Khi bà ấy đến Phòng ăn sau giờ làm, tôi chào bà ấy và mời bà ấy một số đồ ăn. Kết quả là, bà ấy không còn cư xử tệ với tôi nữa.

Với sự bùng phát của vi-rút Trung Cộng, có nhiều ca đã nhiễm được xác nhận trong vùng chúng tôi. Kết quả là, các siêu thị và các lối vào Phường đều bị đóng do phong tỏa. Lúc đó, khi nghe nói sức khỏe của bà ấy không tốt, tôi bắt đầu nói với bà ấy về Pháp Luân Đại Pháp, giúp bà ấy thoái ĐCSTQ, và bảo bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Giúp người trong đại dịch

Trong thời gian vi-rút Trung Cộng mới bùng phát, công ty tôi vẫn hoạt động bình thường. Tôi cũng muốn nhân cơ hội này nói với mọi người về Đại Pháp. Cán bộ Phường phân phát thẻ ra vào cho tôi và nói với một nụ cười: “Đây là thẻ đặc biệt cho chị, để giúp các học viên Pháp Luân Đại Pháp tự do ra vào.”

Tôi đã thức tỉnh lương tâm của những nhân viên và mọi người ở các siêu thị. Tôi đã nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện thượng thừa của Phật gia dạy người ta làm theo “Chân-Thiện-Nhẫn.”

Mọi người hỏi: “Chúng ta phải làm gì trong đại dịch này?” Tôi nói: “Có một cách.” Rồi tôi nói với họ về chân ngôn chín chữ [Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo]. Chỉ bằng việc thành tâm niệm câu đó, và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, người ta có thể vượt qua đại dịch này một cách an toàn. Tất cả họ đều tin những gì tôi nói. Họ cũng đồng ý chia sẻ thông tin này với gia đình họ. Một số ngay lập tức đã quyết định thoái ĐCSTQ.

Vào cuối tháng 4 năm 2020, dịch bệnh đã lắng xuống, và chúng tôi có một lãnh đạo mới. Ngay khi ông ấy tới, khi nhìn thấy tôi, ông ấy nói: “Tôi nghe nói chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi muốn học nó từ chị.”

Một Giám đốc nói: “À! Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tuyệt! Những người thực hành Pháp Luân Đại Pháp rất sáng suốt, có trí huệ và tốt bụng. Cho dù là làm việc gì, họ đều làm toàn tâm toàn ý với một tâm thái thanh khiết.”

Tới đây, tôi sẽ cố gắng hết sức để giảng chân tướng cho mọi người và giúp họ lựa chọn tương lai tốt nhất cho chính bản thân họ.

Trên đây là kinh nghiệm tu luyện của tôi, xin hãy từ bi chỉ rõ nếu có gì không phù hợp.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/14/422308.html

Bản tiếng Anh: https: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/16/193710.html

Đăng ngày 18-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share