Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp hải ngoại

[MINH HUỆ 13-03-2021] Khi tiến trình Chính Pháp sắp kết thúc, tôi được ban cho cơ hội tham gia nền tảng RTC và gọi điện thoại để giảng chân tướng thức tỉnh lương tri của những người dân Trung Quốc đáng quý.

Đào tạo

Trong đợt virus corona bùng phát vào năm 2020, khu vực của tôi bị đặt trong tình trạng phải ở trong nhà. Một học viên đã nói với tôi rằng có những điểm đào tạo sử dụng nền tảng RTC được mở. Khi tôi nghe thấy điều này, tất cả các loại niệm đầu đều dâng lên trong tâm trí tôi: Tôi sợ tôi không thể truyền tải tốt, hoặc các học viên khác sẽ cười tôi. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi phải vượt qua được những chấp trước này. Chẳng phải là Sư phụ đã thấy được những chấp trước này của tôi nên Ngài đã an bài cho tôi tham gia nền tảng RTC này sao?

Sư phụ giảng:

… việc bản thân đệ tử Đại Pháp ấy tu có tốt hay không tốt phải chăng sẽ quyết định vấn đề những sinh mệnh tại những thiên thể to lớn kia có thể đắc độ được hay không? Tôi nói với mọi người, điều ấy là khẳng định. (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

Nhận ra rằng các đồng tu đang thức tỉnh lương tri của người dân mỗi ngày, tôi quyết định tham gia.

Đầu tiên, tôi được đào tạo về tài liệu giảng chân tướng. Đào tạo viên hướng dẫn tôi nhiều lần về những tài liệu giảng chân tướng. Trước đó, tôi không quen với nhiều tài liệu giảng chân tướng đến thế. Tôi thực sự cảm nhận được nỗ lực tận tâm và những đóng góp vào nền tảng này của từng học viên. Họ không chỉ chuẩn bị cho những người mới tài liệu thông tin từ các khía cạnh khác nhau mà còn tất cả các loại công cụ gọi điện. Dường như mọi thứ đã sẵn sàng rồi, điều này nghĩa là chúng tôi chỉ cần hành động mà thôi.

Các học viên cũng đào tạo chúng tôi làm cách nào để khiến người khác lắng nghe và tương tác với họ. Tôi làm theo kế hoạch, vào nền tảng đúng giờ và gọi điện thoại với các đào tạo viên. Khi đào tạo viên gọi điện thì tôi lắng nghe rất cẩn thận. Các đào tạo viên đã học thuộc lòng tất cả tài liệu giảng chân tướng. Tôi cảm thấy họ tận lực cho sứ mệnh này.

Tôi thực sự biết ơn nỗ lực của mỗi đào tạo viên, cũng như các học viên hỗ trợ kỹ thuật. Nhờ có sự đóng góp và hỗ trợ vô tư của họ mà tôi có thể tiếp tục làm hạng mục này đến tận hôm nay.

“Kính chào Sư phụ Lý! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Khi một thanh niên tầm 30 tuổi bắt máy, cậu ấy hỏi: “Chị có phải là học viên Pháp Luân Đại Pháp không?” Tôi nói: “Đúng! Giờ đây chỉ có các học viên mới nói lên sự thật vì họ không muốn cậu bị lừa dối nữa. Cậu sẽ được phúc báo khi biết chân tướng.”

Người đó hỏi: “Sư phụ của chị có muốn kiếm tiền không?” Tôi nói: “Nếu Ngài muốn thì có hàng triệu học viên trên thế giới. Nếu Sư phụ tôi hỏi thì mỗi chúng tôi đưa cho Ngài một Nhân dân tệ và Ngài đã thành triệu phú rồi. Điều này có lý đúng không? Là đệ tử của Ngài, mỗi chúng tôi sẽ rất vui mừng mà làm điều đó. Nhưng Ngài không bao giờ muốn bất cứ điều gì từ chúng tôi.”

Sau đó cậu ấy hỏi: “Vậy Sư phụ của chị muốn gì?” Tôi trả lời: “Tất cả những gì Sư phụ tôi muốn là chúng tôi tu luyện tinh tấn và cố gắng trở nên tốt hơn.” Ngay khi nghe thấy điều này, cậu ấy không còn mỉa mai nữa.

Tôi nói: “Sư phụ của tôi đến đây để truyền Pháp và cứu độ chúng sinh, gồm cả cậu và tôi. Toàn thể gia quyến của tôi được thọ ích từ Đại Pháp. Nếu tôi không tu luyện thì cuộc sống gia đình của tôi chắc hẳn đã bị tan vỡ rồi. Trước đó, chồng tôi và bố tôi rất ốm yếu, con gái 12 tuổi của tôi còn suýt chết và tôi thường xuyên bị ốm. Kể từ năm 1997, khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi cố gắng chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi luôn đặt mọi người lên trước khi làm các việc. Tôi tìm kiếm thiếu sót của bản thân khi gặp phải mâu thuẫn và cố gắng cân nhắc đến người khác.”

Tôi tiếp tục nói: “Bằng cách làm như vậy thì tôi không chỉ khỏe mạnh mà gia đình còn hòa thuận. Ví dụ, những mâu thuẫn giữa mẹ chồng và tôi đã được hóa giải. Đó là nhờ Đại Pháp đã ban cho tôi một gia đình hạnh phúc, và gia đình tôi chỉ là một trong nhiều gia đình hạnh phúc như vậy trên thế giới. Sư phụ không bao giờ muốn một xu của chúng tôi. Ngài dạy chúng tôi làm thế nào để trở thành những người tốt.”

“Vì thế, cậu em à, việc chúng ta có thể nói chuyện được với nhau thế này cũng là may mắn lắm đó và chúng ta đã có tiền duyên với nhau. Từ đáy lòng mình, tôi chân thành hy vọng rằng cậu và gia đình của cậu sẽ được bình an khỏi thảm họa. Tôi hy vọng cậu sẽ có duyên với Phật Pháp vì thế cậu sẽ được Thần Phật bảo hộ.“

Cậu ấy xúc động nói: “Tôi biết chị đang làm điều này để tốt cho tôi. Chị thật tuyệt vời. Tôi biết ơn về điều đó!” Tôi nói: “Nếu cậu muốn cảm ơn ai đó thì cậu nên cảm ơn Sư phụ của tôi! Chính Ngài đã bảo chúng tôi thức tỉnh lương tri của những người dân Trung Quốc đáng quý.” Thậm chí trước khi tôi nói xong, cậu ấy bắt đầu hô lên: “Kính chào Sư phụ Lý! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ Lý, xin hãy cứu cả tôi nữa.”

Tôi nói: “Cậu em à, vì điều này là từ sâu thẳm trong tâm cậu nên cậu sẽ được Thần Phật bảo hộ.” Cậu ấy lại cảm ơn tôi. Sau đó, tôi nói về bản chất tà ác của Đảng Cộng sản và vụ dàn dựng tự thiêu giả ở quảng trường Thiên An Môn. Cậu ấy lắng nghe tôi trong vòng 25 phút. Cậu ấy và vợ đã quyết định thoái xuất khỏi Đội thiếu niên, một tổ chức của ĐCSTQ.

Tôi nói chuyện với một người đàn ông ở độ tuổi 50. Khi tôi nhắc đến thoái Đảng thì ông ấy nói rất quả quyết: “Tôi không tin những điều này.” Tôi nói: “Ông có thể không tin nhưng chẳng phải Phật Thích Ca Mâu Ni đã đắc chính quả thông qua tu luyện sao? Chẳng phải Jesu là vị Chúa vĩ đại xuống thế gian truyền Pháp và thức tỉnh lương tri của con người sao? Ông có thể lựa chọn không tin nhưng điều đó không có nghĩa là Thần Phật không tồn tại. Ông đã từng nghe về con tàu Noah rồi phải không? Chẳng phải đó là do Chúa bảo Noah đi làm sao? Nhìn xem, virus nhỏ đến nỗi mà mắt người không nhìn thấy được. Nhưng nó lại có thể cướp đi mạng sống của con người phải không?”

Vì ông ấy thừa nhận những điều tôi nói nên tôi cảm thấy ông ấy có thể được cứu. Sau đó tôi tiếp tục: “Có vô số các vị Phật ở trên Thiên thượng. Chúng ta không thể nhìn thấy họ, nhưng miễn là ông tin thì ông sẽ có thể nhìn thấy huyền năng tuyệt vời của Phật Pháp. Trung Quốc chúng ta là vùng đất Thần Châu, văn hóa của chúng ta là do Thần truyền, và trong quá khứ chúng ta luôn kính ngưỡng Trời và Thần. Chúng ta đều là con dân của Thần và được Thần bảo hộ. Nhưng những năm gần đây, bắt đầu từ tiểu học, chúng ta đã giơ nắm đấm thề dâng hiến cuộc đời mình cho Cộng sản, nghĩa là đã dâng sinh mệnh quý báu của chúng ta cho cái tổ chức vô thần này. Vì thế sau khi nó phạm tội thì chúng ta sẽ bị tính vào đó.“

Sau đó, tôi đã nói về vụ dàn dựng tự thiêu và việc mổ cướp nội tạng của các học viên bị cầm tù do ĐCSTQ hậu thuẫn. Sau đó tôi đã hỏi ông ấy: “Giờ đây ông đã hiểu vì sao tôi lại khuyên ông thoái khỏi cái tổ chức tà ác này rồi chứ? Tôi chỉ hy vọng rằng một người tốt như ông sẽ không trở thành con dê thế tội cho ĐCSTQ mà thôi. Nếu không thì nó sẽ khủng khiếp lắm. Chẳng cần ông có muốn tin hay không thì điều này đang thực sự xảy ra khi chúng ta nói chuyện. Thoái Đảng chỉ đơn giản là xóa đi lời thề trong tâm ông để được Thần Phật bảo hộ. Khi ông được an toàn thì gia đình ông cũng là được ban phúc phải không? Tôi chỉ muốn gia đình ông có một năm mới bình an thôi!”

Ông ấy thừa nhận mình là Đảng viên. Tôi bảo ông ấy hãy nhớ lấy bí danh tôi tạo cho ông ấy. Ông ấy chẳng nói gì và cúp máy.

Tôi không muốn bỏ cuộc. Trong khi tôi xin Sư phụ gia trì, tôi đã gọi lại cho ông ấy. Lần này tôi đã sử dụng cách nhanh và ngắn gọn mà tôi học được từ đào tạo viên. Tôi nói: “Chào ông, tôi sẽ dùng bí danh mà tôi vừa tạo cho ông để giúp ông thoái Đảng và bảo bình an cho ông nhé. Tôi sẽ không làm phiền ông nữa đâu.” Ông ấy nói: “Được.”

Thức tỉnh lương tri của chúng sinh

Khi thực hiện các cuộc gọi để giảng chân tướng, tôi cảm nhận sâu sắc rằng đánh thức lương tâm của chúng sinh cũng là một quá trình tu luyện bản thân. Hàng ngày tôi được giao lưu với mọi người từ khắp mọi miền đất nước. Thời gian đầu, tôi có thể nghiêm khắc với bản thân. Tôi không cảm thấy bị động tâm khi gặp phải những người chửi thề hoặc cười nhạo mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, vì các chấp trước của mình, khi tôi bị ràng buộc với những công việc gia đình và không thể theo kịp việc học Pháp và luyện công, tôi đã bị ảnh hưởng và phát triển các tâm chấp trước.

Một lần, ngay khi một người đàn ông ở độ tuổi 40 nhấc máy, ông ấy bắt đầu chửi rủa. Các chấp trước của tôi phồng lên, tôi quên rằng mình là một học viên và đã nói lại. Ngay lập tức ông ấy đã cúp máy.

Tôi biết rằng tôi đã không giữ vững tâm tính của mình. Tôi không đánh thức được lương tri của sinh mệnh này mà còn khiến ông ấy bỏ đi. Ngay sau đó, tôi gặp phải một người đàn ông trung niên. Khi tôi nhắc đến thoái Đảng và hỏi liệu ông ấy có phải là Đảng viên không. Ông ấy đáp lại: “Đúng thế. Tại sao tôi phải thoái?” Sau đó tôi đã giải thích rằng trong tâm bỏ đi lời thề lúc kết nạp vào Đảng là cách thể hiện ý nguyện của mình cho Thần Phật thấy. Ông ấy nói: “Vớ vẩn.” Tôi lại mất tự chủ và nói: “Ông thậm chí còn chẳng lắng nghe tôi. Tại sao ông lại nói như thế?” Ông ấy lại chửi rủa tôi và nhanh chóng dập máy.

Tôi bị chết lặng đi. Sao tôi có thể lại bị dẫn động kia chứ? Nếu tôi không thể qua được một khảo nghiệm nhỏ như thế thì làm sao tôi có thể thức tỉnh lương tri của người dân đây? Tôi hối hận khôn thấu.

Sư phụ giảng:

Như họ xem xét, ‘các vị muốn có thể cứu tôi, các vị phải có thể đạt tới tầng thứ của tôi mới được, các vị phải có uy đức ấy, các vị mới có thể cứu tôi được. Các vị không có uy đức ấy, các vị không đạt đến cao như tôi, thì cứu tôi sao đây?’ (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011” Giảng Pháp ở các nơi XI)

Đúng vậy, chẳng phải tôi muốn nghe những điều dễ chịu và không muốn những điều khó nghe đó sao? Ngay khi tôi nghe thấy điều gì đó khó nghe, tôi liền không vui. Chẳng phải tình huống này là để tôi từ bỏ chấp trước không muốn nghe những điều khó nghe sao? Tôi nhận ra rằng tôi nên đề cao tâm tính. Nếu không, tôi không thể thức tỉnh lương tri của chúng sinh được.

Sau đó tôi nhớ ra rằng tôi đã dành quá nhiều thời gian trông cháu trai đến mức mà tôi không học Pháp và luyện công đầy đủ. Vì thế tôi khá là dễ nổi nóng và không thể giữ vững tâm tính.

Trong ba tháng vừa qua tôi không trông cháu nữa. Vì thế tôi có thể hoàn thành năm bài công pháp vào buổi sáng, sau đó là học Pháp với chồng tôi, cũng là đồng tu. Vào buổi chiều, tôi vào nền tảng và phát chính niệm với đồng tu và sau đó gọi điện thoại. Ban đêm tôi gọi điện thoại và học Pháp.

Có thời điểm mà tôi không thể giúp bất cứ ai thoái Đảng trong hai ngày liền, hoặc là họ dập máy rất nhanh, nhưng tôi không hề tức giận. Sau đó tôi bắt đầu hướng nội xem liệu tôi có chấp trước gì mà cản trở chúng sinh nghe chân tướng. Ngay khi tìm thấy những chấp trước đó thì tôi đã trừ bỏ chúng luôn.

Giờ đây khi gặp phải người mắng chửi tôi thì tôi không còn động tâm nữa và có thể bình tĩnh. Có một lần, sau khi một người đàn ông bắt điện thoại thì ông ấy bắt đầu chửi rủa tôi. Sau khi ông ấy nói xong, tôi nói: “Thưa ông, tôi không tức ông đâu. Tôi biết người Trung Quốc chúng ta đã bị ĐCSTQ lừa dối bấy lâu nay. Kể từ khi nó lên nắm quyền, nó chưa bao giờ dạy chúng ta phải hiếu kính cha mẹ hoặc đền đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ phải không? Ở trường thì nó bắt chúng ta giơ nắm đấm nhỏ bé lên thề rằng cống hiến trọn đời cho Đảng và Đoàn, Đội. Điều này khiến chúng ta sẵn sàng hy sinh mạng sống vì nó. Kết quả là kể từ khi còn nhỏ, chúng ta đã dâng hiến cho Đảng mạng sống quý báu của chúng ta do cha mẹ ban cho.

“Ông thấy đấy, giờ đây bệnh dịch là để trừng phạt cái Đảng vô thần luận ấy. Thưa ông, tôi gọi điện cho ông để khuyên ông hãy nhanh chóng thoái khỏi nó và hủy bỏ lời thề máu đó. Trời đang đợi người thoái khỏi nó đây. Đến khi tội ác của nó cuối cùng được tính đến thì sẽ là quá muộn rồi. Việc ông nhận được cuộc điện thoại này của tôi cho thấy rằng ông là một người tốt.” Ông ấy liên tục cảm ơn tôi và đồng ý thoái Đảng.

Trong chín tháng lên nền tảng RTC, tôi đã tìm thấy rất nhiều chấp trước của mình. Vì chúng tôi nói chuyện trực tiếp với mọi người nên tôi dùng lời viết sẵn nào cũng chẳng quan trọng. Sau đó tôi phát hiện ra rằng tất cả đều đến từ tu luyện cá nhân, cái đó là đứng đầu tiên. Đó là cách mà tôi trở nên tinh tấn trong tu luyện. Không kể tương lai khó khăn đến đâu, chắc chắn tôi sẽ vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Cuối cùng, tôi muốn kết thúc vài chia sẻ của mình bằng đoạn Pháp sau đây của Sư phụ:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Nhận thức tiếp nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/13/421921.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/23/191541.html

Đăng ngày 08-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share