Từ Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm trên mạng Internet lần thứ 7 dành cho các học viên tại Trung Quốc
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2010] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Tôi không tham gia vào Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm năm ngoái, là vì tôi cảm thấy mình tu luyện kém tinh tấn và thiếu tự tin để tham gia. Tuy nhiên, qua việc đọc các bài chia sẻ, tôi nhận ra rằng mỗi học viên đều có cách tỏa sáng của riêng mình. Sư phụ đều trân quý từng đệ tử. Tham gia vào hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua mạng Internet là một con đường tu luyện quý báu, và tôi đã tự nhủ với bản thân là mình phải từ bỏ bản ngã của mình.
1. Đắc Pháp
Tôi phục vụ trong một lực lượng đặc chủng vào năm 1996. Khi tôi tới Bắc Kinh vào cuối năm 1996, một đồng ngũ đã giới thiệu với tôi về Pháp Luân Công và đã dạy tôi các bài công pháp. Từ đó, khi tôi đi bộ trên phố thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng, như thể tôi được nâng lên. Một niềm vui không thể nói lên lời dâng lên trong tâm tôi.
Một học viên lớn tuổi hơn đã đưa tôi tới nhà một phụ đạo viên địa phương vào ngày hôm sau, ở đó tôi đã có được băng hình Sư phụ giảng Pháp. Trong hai ngày tôi đã xem hết cuốn băng và từ đó quyết định tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã đến một điểm tập công khu vực vào buổi sáng sớm. Trời vẫn tối, và nhóm tập công chung vẫn chưa bắt đầu. Nhưng các học viên lớn tuổi thì đều đã ngồi tập bài tĩnh công trong gió lạnh.
Trước khi rời Bắc Kinh tôi đã có được cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân và đã mang cuốn sách khi trở về đơn vị quân đội. Sau khi về nhà, việc đầu tiên tôi làm là dọn sạch mọi tài liệu khí công giả và thiêu hủy chúng.
2. Thực tu
Năm 1997, các đồng tu ở Bắc Kinh đã gửi cho tôi cuốn Tinh tấn yếu chỉ, Chuyển Pháp Luân 2 và cuốn Pháp Luân Đại Pháp – Đại viên mãn Pháp, cũng như những câu chuyện tu luyện của các học viên. Khi đó tôi hiểu rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của một học viên Đại Pháp là học Pháp và tu tâm tính. Tôi đã dành nhiều thời gian rỗi rãi nhất có thể để đọc các sách Đại Pháp và nghe băng Sư phụ giảng Pháp. Đọc bài “Chân tu” đã khiến tôi nhận thức sâu sắc tôi đã học được bao nhiêu, và tôi đã ghi nhớ bài đó. Từ đó, trong cuộc sống và công tác hàng ngày, tôi tự xét bản thân xem liệu mình đã thực tu và kỷ luật bản thân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, để từ bỏ danh, lợi, tình và những tư lợi cá nhân không. Dần dần tôi từ một người mẫn cảm và hẹp hòi đã biến đổi thành một người bình thản, rộng lượng và tốt bụng với người khác.
Tôi có một trở lực lớn trong việc tập ngồi thế kiết già. Lúc đầu chân tôi bị vênh cao, tôi thậm chí không thể ngồi thế bán già. Chân tôi cứ cứng như gỗ vậy. Tận đến nửa năm sau tôi mới bắt đầu tập ngồi đơn bàn. Một lần tôi nóng lòng cầu thành quả và đã vội vàng đặt chân phải lên trên chân trái khi ngồi kiết già. Một cơn đau kinh khủng chạy qua mắt cá chân trái tôi, như thể nó bị xé toang ra. Dây chằng nơi mắt cá chân trái có triệu chứng bị bong gân và không thể chạm vào. Tôi chịu đựng cơn đau và tiếp tục ngồi song bàn; bàn chân tôi trở nên tím đen và tôi bị cơn đau hành hạ. Đoạn nhạc tập cứ lặp lại mỗi năm phút. Tôi đã tăng thời gian ngồi tĩnh công lên, từng đoạn nhạc một. Khi tôi tập ngồi song bàn, tôi nhẩm câu “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ một lần đã khích lệ tôi khi tôi tập ngồi song bàn. Sau khi ngồi tĩnh công được khoảng nửa tiếng, tôi cảm nhận một Pháp Luân đang xoay chuyển trong khuỷu tay tôi.
Mỗi năm, đơn vị quân đội thưởng cho tôi một tháng nghỉ ngơi điều dưỡng. Tôi chớp cơ hội này để học Pháp, tập công và giao lưu với các học viên địa phương. Vì phần còn lại của năm tôi sống trong môi trường khép kín của quân đội, tôi rất trân quý cơ hội được thực hành tu luyện nhóm và đã hưởng lợi rất nhiều từ điều này. Mặc dù các đồng tu tụ họp được với nhau tình cờ, nhưng mọi người đều tốt bụng và thiện từ với nhau, đó là một trải nghiệm không thể quên được đối với tôi.
Từ năm 1997 đến 1998, tôi giữ chức phó phụ trách huấn luyện hai nhóm tân binh, đó là một nhiệm vụ khó khăn với trách nhiệm nặng nề. Môi trường phức tạp là một cơ hội tốt để tôi tu tâm tính. Tôi đã từ bỏ được bản ngã và chủ động phối hợp với vị trưởng phụ trách.
Ở miền Nam Trung Quốc, vào tháng Bảy và Tám trời nóng bức không thể chịu đựng nổi trong suốt chương trình huấn luyện bận rộn. Một số chương trình huấn luyện nguy hiểm và rất nặng nề, đó là một trách nhiệm mà phần lớn các giáo viên huấn luyện đều không muốn tự nguyện tham gia. Nghĩ về Đại Pháp và rằng tôi nên là một người tốt trong bất kỳ môi trường nào, tôi đã bảo với vị tham mưu huấn luyện, người sắp xếp lịch trình cho các giáo viên tập huấn rằng ông có thể phân công cho tôi những nhiệm vụ khó khăn đó. Vị chỉ huy chính trị vốn làm việc cùng chúng tôi đã khen ngợi tôi “Tôi rất ngưỡng mộ công việc và lòng nhân đạo của anh.” Trong hai năm liên tiếp, tôi đã được trao giải thưởng tiên tiến đứng đầu, và tôi là người duy nhất trong sư đoàn được giải thưởng này.
Vì tâm tính tôi dần dần đề cao, các Pháp lý đã được triển hiện từng tầng từng tầng cho tôi khi tôi học Pháp. Tâm tôi thanh tịnh, và tôi cảm thấy thật thoải mái và tuyệt diệu. Trong một giấc mơ, tôi đã bay lên trên trời từng tầng một như một quả bóng bay.
3. Gió mưa
Môi trường rất căng thẳng từ sau ngày 20 tháng Bảy năm 1999. Tôi đã biết rằng khổ nạn thực sự sẽ bắt đầu. Tôi bình tâm lại, xét xem mình nên làm gì tiếp theo.
Dựa theo những điều thường xảy đến mỗi khi ĐCSTQ tiến hành một cuộc vận động, quân đội bị kiểm soát rất chặt chẽ. Tôi nên làm gì đây – quỳ gối trước tà ác, hay đứng lên để bảo vệ Sư phụ và Đại Pháp? Tôi đã quyết định đứng lên và tuyên bố công khai danh tính mình là một đệ tử Đại Pháp. Với đặc thù công việc, tôi đã hiểu rõ điều gì đang chờ đợi mình sau đó.
Khi tôi nói với vợ tôi về quyết định của mình, cô ấy đã nói giọng đầy nước mắt và uống một lọ thuốc ngủ nhằm cố gắng ngăn cản tôi. Tôi tin rằng với Sư phụ và Đại Pháp, không có điều gì sẽ xảy ra với cô ấy. Tôi đưa cô ấy nước và giúp cô ấy tỉnh táo lại. Vào buổi chiều, tôi đã gọi điện cho vị chính ủy của ủy ban, nói với ông rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp. Ông hỏi “Anh đang đùa tôi đấy à?” Tôi nghiêm túc trả lời “Đó là sự thật.” Mười phút sau, ông ta đến nhà tôi. Vài phút sau, các quan chức từ ban an ninh sư đoàn đã tới và đưa tôi đi.
Tôi được đưa tới phòng khách của vị chính ủy. Hơn mười quan chức trong sư đoàn và ủy ban là những đảng viên đã lần lượt đến nói chuyện với tôi, yêu cầu tôi từ bỏ việc tu luyện và thừa nhận rằng mình đã sai. Sáng hôm sau, tôi bị đưa từ khu vực nhà ở quân đội đến một kho nhiên liệu chôn sâu trong một ngọn núi sau một chuyến đi dài bốn giờ đồng hồ.
Tôi bị quản thúc tại gia và bị giám sát cả ngày. Vào ban ngày, các quan chức điều tra tôi, lấy lời khai và yêu cầu lấy dấu vân tay. Tôi đã nói với từng vị về các nguyên lý của Đại Pháp; tôi đã đắc Pháp thế nào, và kinh nghiệm tu luyện của bản thân. Vì ngày càng có nhiều quan chức đến điều tra tôi, họ đều đã biết sự thật, và nói rằng họ chỉ làm theo mệnh lệnh.
Một ngày, một người lính canh đã nói riêng với tôi “Nhìn thấy ông, một đội trưởng, mà lại tự mình cọ rửa nhà vệ sinh, tôi thực sự xúc động. Tôi khuyên ông không nên khăng khăng tu luyện. Những người này rất nhẫn tâm và độc ác. Họ có thể làm bất cứ điều gì. Tôi đã từng thấy họ nhốt một người lính trong một cái cũi, rồi dùng bóng đèn chiếu sáng anh ấy vào ban đêm để muỗi đốt anh ấy. Tôi đã nghe rằng họ muốn gửi ông đến một nhà thương điên. Thật là đau lòng.” Tôi nói “Cảm ơn anh. Tôi không sợ đâu.”
Những kẻ gian ác đã thử nhiều biện pháp để chuyển hóa tôi và đã đưa người cha già tóc đã muối tiêu đến thăm tôi sau đó. Tôi là con một trong gia đình mà đã rời thị trấn từ thời còn niên thiếu. Nhìn thấy cha, tôi như bị một mũi tên bắn thẳng vào tim. Tôi lập tức nhận ra rằng mình nên từ bỏ tình cảm và vượt qua khảo nghiệm này. Cha tôi là một người có tình có lý. Sau khi nghe tôi giới thiệu về các nguyên lý của Đại Pháp và tình cảnh của tôi, ông bảo “Không có gì sai khi con làm một người tốt. Nhưng là con người chúng ta phải đối mặt với thực tế.” Cha tôi sâu sắc hiểu ĐCSTQ tà ác thế nào. Nhưng ông không thể đối mặt với khó nạn kinh khủng này.
Vợ tôi đến kho nhiên liệu hàng này để thăm tôi sau khi đưa con đến trường. Áp lực to lớn khiến cô ấy trông rất gầy. Cô ấy bảo tôi rằng vài lần cô ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê khi đang đi xe đạp và suýt bị tai nạn ôtô. Cô ấy cũng nói với tôi rằng nếu không vì con chúng tôi, thì cô đã từ bỏ thế giới này rồi.
Hai tháng trôi qua. Tôi hướng nội, tìm xem mình còn chấp trước gì vẫn chưa từ bỏ. Tôi đã chấp trước vào thời gian và việc đạt viên mãn. Thêm vào đó, tôi đã lo lắng về vợ mình. Việc giam giữ không chấm dứt cho đến tận khi tôi bị điều chuyển sang công việc dân sự vào cuối năm đó.
Vài năm sau, tôi đã hiểu rằng đứng lên dưới áp lực là đúng đắn. Nhưng vấn đề nằm ở lý do căn bản của tôi khi đứng lên. Tôi đã theo đuổi việc đạt viên mãn thay vì chứng thực Pháp. Tôi đã không đột phá được sự an bài của cựu thế lực từ khía cạnh này của tu luyện cá nhân, và vẫn nuôi dưỡng những tình cảm và quan niệm về một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao cựu thế lực đã bức hại tôi nghiêm trọng.
4. Đột phá khỏi trại giam bằng chính niệm
Tôi đã trở về nhà sau khi bị điều chuyển sang công tác dân sự. Những kẻ gian ác dường như có mặt khắp mọi nơi. Mặc dù tôi không thể học Pháp và tập công, tôi vẫn nghĩ về Sư phụ và Đại Pháp, và luôn nhắc nhở bản thân rằng mình là một học viên.
Năm 2000, tôi tìm được một công việc trong một doanh nghiệp nhà nước. Nhờ sự từ bi của Sư phụ, tôi được phân công làm việc cùng phòng với một học viên lớn tuổi. Tôi cuối cùng lại có được sách Chuyển Pháp Luân. Tôi là một đứa con lưu lạc nay lại gặp lại các thành viên của gia đình. Đọc các tài liệu Đại Pháp mà người học viên này sao chép cho, tôi mới biết cuộc bức hại khắc nghiệt đến thế nào, và các đệ tử Đại Pháp trong nước và nước ngoài đã vĩ đại thế nào để bảo vệ Đại Pháp. Tôi cảm thấy vững bước. Người học viên đã giúp tôi tuyên bố ý định quay lại tập luyện Pháp Luân Công.
Tôi đã cố gắng hết sức để quay lại học Pháp và tập công. Một buổi trưa khi tôi đang học Pháp tại nơi làm việc, vợ tôi đã bất ngờ tới. Nhìn thấy các tài liệu và sách Đại Pháp, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi. Vào buổi chiều cô ấy trở nên ngày càng tức giận và đã dùng một chiếc chai thủy tinh đánh vào đầu tôi. Chiếc chai bị vỡ và các mảnh thủy tinh rơi khắp mặt đất. Tôi không cảm thấy đau đớn chút nào và cũng không bị thương. Tôi biết rằng Sư phụ đã chịu đựng tất cả những điều đó cho mình.
Sau khi màn kịch vụ tự thiêu Thiên An Môn được phát sóng, các học viên địa phương tôi đã lập tức ra các tuyên bố trang trọng để nói với mọi người rằng các học viên Pháp Luân Công tuyệt nhiên không thực hiện loại hành động này.
Tôi định về quê. Nhân cơ hội này tôi đã mang theo rất nhiều tờ rơi về quê. Tôi đặt chúng vào thùng thư của mỗi hộ dân và các giỏ xe đạp vào buổi trưa và trong buổi chiều. Năm đó, khu dân cư chỗ tôi được tu sửa và trang hoàng lại. Tôi đã trò chuyện với những người trang trí cải tạo nhà và giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Vào buổi tối, tôi treo các biểu ngữ với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” ở các buồng điện thoại, cột đèn và tại các công viên.
Cuối năm 2001, tôi đi công tác đến một thành phố khác cùng một đồng nghiệp để thu công nợ. Công việc này có thể mất từ một đến hai tháng. Chúng tôi không có nhiều việc để làm trừ đến thăm các công ty nợ tiền chúng tôi. Tôi đã học Pháp tại khách sạn cả ngày và đi dán các tài liệu giảng chân tướng và buổi tối.
Một buổi chiều, trong khi đi bộ dọc một con phố, vài người bất ngờ lao đến bắt giữ tôi và chuyển tôi đến một trại giam. Tôi bình tĩnh và đưa ra hai quyết định. Một là học thuộc Pháp, dĩ Pháp vi Sư và thực hiện chính niệm chính hành. Hai là hướng nội, và tìm nguyên nhân trong tâm tính tại sao tà ác lại bức hại tôi.
Ba ngày sau, tôi nhận ra rằng cơ sở giảng chân tướng của mình đã không thuần tịnh. Tôi đã có sự sai lệch trong việc tu luyện của mình trong quá khứ. Sau khi sau này nhìn thấy cách các học viên khác chứng thực Pháp và giảng rõ chân tướng tôi đã ngưỡng mộ họ. Nhưng đồng thời tôi cũng tật đố, so sánh bản thân, và phát hiện mình chỉ làm mọi việc theo lệ và chứng thực bản thân. Đó là lý do tại sao tà ác đã lợi dụng điểm yếu của tôi để bức hại tôi. Sau đó tôi nhận thức rằng mình phải trốn thoát, vì trại giam không phải là nơi mà một đệ tử Đại Pháp nên ở.
Tôi đã nhớ những lời Sư phụ giảng:
“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh tấn yếu chỉ II)
“Nếu một người tu luyện tại bất kể tình huống nào cũng có thể vứt bỏ niệm sinh tử, thì tà ác nhất định e sợ.” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng”, Tinh tấn yếu chỉ II)
“Nếu chư vị có thể vứt bỏ được sinh tử, thì chư vị là Thần; nếu chư vị không vứt bỏ được sinh tử, thì chư vị là người – đây là sự khác biệt.” (“Giảng Pháp tại thành phố New York”, Các bài giảng tại Mỹ Quốc, tạm dịch)
Ngày hôm sau, tôi tiến hành tuyệt thực để phản đối bức hại và đã phát chính niệm liên tục.
Tôi đối xử với các tù nhân khác bằng từ bi. Một tù nhân bị phạt án nặng sau khi vô tình làm thương những người khác. Do mù chữ, anh ấy không biết cách viết một bản kháng cáo. Do đó tôi đã giúp anh, điều này khiến anh cảm kích trước tôi. Các tù nhân nói với tôi “Chúng tôi đã biết rằng anh là một người tốt ngay khi anh đến đây.” Tôi đã giảng chân tướng cho họ và nói với họ về sự diệu kỳ của Đại Pháp. Mọi người vây quanh tôi và lắng nghe chăm chú. Tôi đã bảo họ nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm. Tôi đã giảng chân tướng cho một tù nhân đến tận nửa đêm.
Mặc dù cảnh sát thẩm vấn tôi, tôi từ chối trả lời và chỉ giảng chân tướng cho họ. Các quan chức trại giam đã lên kế hoạch để truyền dịch vào tĩnh mạch tôi. Tôi vẫn từ chối và bỏ kim tiêm ra. Một vài lính canh đã đẩy tôi xuống và truyền cho tôi một chai glucose.
Một ngày trưởng sở cảnh sát dẫn một nhóm người đến bắt tôi kiểm tra sức khỏe. Kết quả cho thấy tôi rất khỏe mạnh khiến tất cả bọn họ rất kinh ngạc. Vào buổi tối tôi có một giấc mơ. Một vài người bạn và tôi đang chơi một trò chơi trên một bãi cỏ rất đẹp. Trò chơi là gì? Nó được gọi là tiến hành một đợt tuyệt thực. Chúng tôi cần tiến hành trong bao nhiêu ngày? Bảy ngày. Rồi tôi thức giấc. Tôi cảm giác rằng đó là Sư phụ điểm hóa cho tôi và do đó tôi đã tự tin tiến hành một đợt tuyệt thực.
Vào ngày thứ tám, bố tôi và các quan chức từ bộ phận an ninh của công ty tôi đã đến để đón tôi. Mọi tù nhân đều nhìn tôi khi tôi bước ra khỏi phòng giam. Tôi có thể nhìn thấy một tia sáng đặc biệt trong ánh mắt họ và tôi đã bảo họ “Hãy nhớ điều tôi đã nói với các anh.”
Trên đường về nhà, một đồng nghiệp nói với tôi rằng cảnh sát đã lên kế hoạch gửi tôi đến trại cưỡng bức lao động Mã Tam Gia và giữ tôi ở đó hai năm. Tôi hiểu rằng chính Sư phụ đang chăm sóc cho tôi từng giây phút. Chính niệm và chính hành của tôi đã loại trừ được tà ác.
5. Tạo môi trường tu luyện và giảng chân tướng để cứu độ chúng sinh
Nửa năm sau đó tôi kiếm một công việc tại một công ty tư nhân ở một thành phố khác. Bắt đầu công việc hàng ngày, tôi mang theo sự thuần tịnh của một đệ tử Đại Pháp đến trường không gian của công ty mới. Ông chủ của tôi đã biết chân tướng và đã đọc sách Chuyển Pháp Luân hai lần. Tôi trở thành một thành viên chủ chốt trong công ty này, và là một nhân viên đáng tin cậy nhất đối với mỗi đồng nghiệp. Một lần khi tôi giảng chân tướng cho một vị phó giám đốc thì cô ấy bảo tôi rằng mẹ chồng cô cũng là một học viên Pháp Luân Công. Cô kể với tôi về hoàn cảnh của mẹ chồng mình, và nói rằng bà đã nhận xét “Thuê một người như vậy [một học viên Pháp Luân Công], công ty con sẽ được tưởng thưởng.”
Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng một người tu luyện thì cả nhà sẽ được hưởng lợi ích. Trong tình huống của tôi thì sự tu luyện của tôi đã mang lại lợi ích cho toàn bộ công ty tôi. Công ty tôi ở trong một ngành công nghiệp mà ở nơi khác, những công ty tương tự hàng năm đều có những vấn đề về an toàn trong khi công ty tôi không có vấn đề gì. Chúng tôi làm tốt và ổn định. Mặc dù chúng tôi đã trải qua hai tình huống khó khăn, nhưng chúng tôi vẫn vượt qua một cách an toàn.
(i) Thăm trang web Minh Huệ và xây dựng điểm sản xuất tài liệu riêng
Năm 2005, tôi mua một máy vi tính và đã thành thạo vào trang web Minh Huệ. Vì tôi chỉ biết một vài học viên và sống xa họ, nên việc vào thăm trang web khiến tôi có cảm giác như thể mình đang gia nhập vào gia đình của các đệ tử Đại Pháp khắp thế giới. Mỗi ngày đều có hội thảo chia sẻ kinh nghiệm. Mỗi lần tôi thăm trang web Minh Huệ là một quá trình thanh lọc và chính lại bản thân. Tôi thực sự cảm kích rằng Sư phụ đã ban cho chúng ta trang web quý giá này, và cảm ơn các học viên rất nhiều vì trang web này.
Tôi đã tải hướng dẫn cụ thể từng bước để học cách làm tài liệu giảng chân tướng. Tôi trân quý mỗi tờ rơi và gấp mọi tờ đều gọn gàng, để thể hiện sự kỳ diệu và trang nghiêm của Đại Pháp. Khi tôi phân phát tài liệu tôi chỉ đặt chúng vào những nơi sạch đẹp, để mọi người cùng tôn trọng và trân quý các tài liệu Đại Pháp và ngăn họ tạo nghiệp. Suốt toàn bộ quá trình tôi đều nghĩ về việc có trách nhiệm với Đại Pháp và chúng sinh.
Mỗi năm tôi đều dành phần lớn thời gian vào những chuyến đi công tác. Tôi đã mua một máy vi tính xách tay vào năm 2006 để mình có thể vào thăm trang web Minh Huệ mọi nơi tôi tới. Đó dường như thể tôi mang theo trang web theo mình. Vì không thuận tiện để in tài liệu khi đi công tác, tôi chọn làm các đĩa giảng thanh chân tướng. Bằng cách phân phát các đĩa giảng chân tướng này, tôi đã mang chân tướng tới chúng sinh mọi nơi tôi đến.
Là đệ tử của Sư phụ, chúng ta nên cố gắng hết sức để hài hòa thực hiện những điều Sư phụ muốn. Miễn là chúng ta làm thì Sư phụ sẽ an bài mọi thứ cho chúng ta. Thực tế, giống như các đồng tu đã chia sẻ – mọi việc là do Sư phụ làm, chúng ta chỉ đơn giản là tu luyện.
(ii) Giúp đỡ những người có tiền duyên thoái ĐCSTQ để cứu họ
Tôi nhận ra rằng rất nhiều chuyến công tác đã tạo cho tôi rất nhiều cơ hội tốt để giảng chân tướng và giúp mọi người thoái ĐCSTQ trên tàu hay xe buýt. Đó là vào năm 2006 khi lần đầu tiên tôi thành công giúp mọi người thoái đảng. Lúc đó tôi đang tán gẫu với hai người đàn ông trẻ trong khoang giường nằm trên chuyến tàu từ thành phố Thanh Đảo. Dần dần tôi đề cập đến chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi nói với họ về Cửu Bình. Họ đều hoàn toàn đồng ý và cuối cùng đã thoái đảng. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đang khích lệ tôi.
Một lần tôi giảng rõ chân tướng cho một quý ông. Trong khi tôi thuyết phục ông thoái đảng, một phụ nữ khác ở giường giữa luôn giúp tôi. Một người đàn ông trẻ ngồi cạnh chúng tôi đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện. Khi anh ta chuẩn bị xuống tàu ở một điểm dừng, người phụ nữ đã thúc giục tôi “Nhanh lên! Hãy bảo người đàn ông trẻ đó thoái đảng, nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội này.” Tôi đã bắt kịp người đàn ông đó tại cửa tàu và thành công giúp anh thoái đảng. Đúng như tôi mong đợi, người phụ nữ kia hóa ra là một đồng tu. Sự việc tình cờ này đã giúp tôi thấy được sự tha thiết của người nữ học viên để giải cứu chúng sinh và đã nhận ra thiếu sót của bản thân.
Một lần khác tôi nhìn thấy một công nhân lâm nghiệp tại một ngã tư và đã trò chuyện với cô ấy. Tôi hỏi han cô ấy về tình hình công việc và bày tỏ sự cảm thông với những khó khăn của cô ấy trong cuộc sống. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện về sự sụp đổ của tà đảng. Tôi đã giảng rõ chân tướng cho cô ấy và nói về cửu bình trong hơn một tiếng đồng hồ. Cô ấy đã vui vẻ thoái xuất khỏi đoàn thanh niên.
Một người đàn ông đã đến thăm công ty tôi. Nghĩ rằng dù gặp gỡ với một người đàn ông hay một phụ nữ, thì đó là những người có quan hệ tiền duyên với mình nên tôi đã quyết định sẽ cứu độ họ. Tôi đã đưa anh ấy đi thăm vòng quanh công ty và tán chuyện với anh, tôi nói “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là tốt. Môn tập đang bị hiểu nhầm và bị ĐCSTQ đàn áp. ĐCSTQ đã làm quá nhiều điều tà ác. Trời sẽ diệt trừ nó và tất cả thành viên của nó một ngày nào đó. Miễn là anh thoái xuất khỏi đảng, anh sẽ được an toàn. Hãy để tôi giúp anh thoái xuất khỏi nó.” Anh ấy lập tức nói “Vâng!” Những cơ hội được định trước đều diễn ra thật nhanh chóng.
Đôi khi mọi việc diễn ra rất trôi chảy trong khi thuyết phục mọi người thoái đảng, những lần khác thì lại không được thế.
Một buổi sáng tôi gặp một bà già khi bà đang trên đường tới nhà các con bà. Tôi đã giảng rõ chân tướng cho bà và bảo bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và nói rằng điều đó có thể giúp bà mạnh khỏe và mang đến những cho bà thiện báo. Bà rất vui vẻ nói “Anh thật là một người tốt.” Vào buổi trưa, tôi tình cờ gặp lại bà. Có một người đàn ông và một phụ nữ trẻ bên cạnh bà trông giống các con bà. Nghĩ rằng đây thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tôi đã đến thẳng chỗ họ và nói “Các bạn đang quay lại đó à?” Họ gật đầu. Tôi bảo họ “Các bạn có gia nhập đảng hay các tổ chức liên đới của nó không? Hãy thoái xuất đi để giúp các bạn an toàn.” Trước sự ngạc nhiên của tôi, người phụ nữ trẻ tức giận nói “Anh bị bệnh à?” Bà già trông rất bối rối và không dám nói gì cả. Còn tôi thì quay đi.
Sư phụ đã giảng:
“Nhất là những năm bức hại trở đi, trong những việc chứng thực Pháp mà chư vị làm, bất kể gặp sự việc cụ thể như thế nào, tôi từng bảo chư vị rằng, đó đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó].” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)
Tôi hướng nội và nhận ra vấn đề của mình. Bà già đó đã biết về chân tướng nhưng không có nghĩa là các con bà cũng biết. Tôi đã không giảng rõ chân tướng cho các con bà trước mà lại lập tức bảo họ thoái đảng, điều đó đã khiến họ hiểu nhầm. Tôi đã không cứu được họ. Tệ hơn, tôi đã khiến họ tạo nghiệp.
(iii) Sức mạnh của chỉnh thể
Như mọi khi, tôi hi vọng rằng mình có thể có một môi trường tu luyện nhóm như các đồng tu khác. Khi tôi bị điều chuyển sang công tác dân sự, một học viên đã giới thiệu tôi với một nữ học viên lớn tuổi hơn. Tôi đã gọi bà là dì. Từ đó, mỗi khi có những bài giảng mới của Sư phụ hay những tài liệu khác như tuần báo Minh Huệ, dì lại làm thêm một bản copy cho tôi, mặc dù thể trạng không tốt khiến dì di chuyển khó khăn. Cuối cùng tôi chuyển đến thành phố khác làm việc. Nhưng tôi vẫn rất nhớ dì, và hi vọng rằng mình có thể giúp dì đột phá trạng thái không mong muốn của dì. Khi tôi vào trang web Minh Huệ tôi đã chú ý đến các bài chia sẻ có tính liên hệ đến tình cảnh của dì và sau đó chia sẻ quan điểm của mình với dì. Lúc đầu chúng tôi chỉ nói về việc hướng nội. Sau đó, chúng tôi nhận ra rằng trong quá trình chính Pháp, Sư phụ không an bài bất kỳ sự tình nào để can nhiễu đến việc làm ba việc của các đệ tử Đại Pháp; đó là do cựu thế lực bức hại. Chúng ta nên phủ nhận chúng hoàn toàn và phát chính niệm để loại trừ tất cả bọn chúng. Giờ tôi nhận ra rằng dì ấy có thể đã có một vài giao ước với cựu thế lực trong quá khứ và dì nên hủy bỏ nó.
Mùa xuân này, tôi lại đến nhà dì. Các thành viên trong nhà dì nói “Dạo này chúng tôi đều cảm nhận rằng anh sẽ đến.” Những lời này khiến tôi nhận ra điều này: việc chia sẻ và giúp đỡ giữa các học viên dường như có vẻ đơn giản trong khi thực tế chúng tạo ra một trường năng lượng rất mạnh mẽ nơi không gian khác. Việc liên hệ với nhau sẽ tương ứng với toàn bộ chỉnh thể. Khi tôi tiến hành tuyệt thực trong trại giam, tôi nhớ rằng một nữ học viên đã thành công trong việc đột phá khỏi sào huyệt của tà ác bằng việc tuyệt thực. Tôi trong tâm đã xin sự trợ giúp từ cô ấy và lập tức cảm nhận được một sức nóng ở lưng. Tôi đã hợp thập để cảm tạ cô ấy.
Năm 2007, tôi nhận ra rằng không phải là Sư phụ an bài để tôi không tham gia vào chỉnh thể của các học viên địa phương trong một thời gian lâu đến thế; đó chính là rào cản do cựu thế lực dựng lên. Sau khi nhận ra điều này, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ rào cản. Không lâu sau thì một điều phối viên đã đến và đưa tôi tới nhà một cặp vợ chồng học viên. Tôi sau đó đã cùng hòa mình với chỉnh thể.
Năm ngoái, một cặp vợ chồng học viên đã bị bắt giữ và bị đưa đến trung tâm tẩy não. Sau khi được thả, họ đã ngộ sang đường tà, và từ bỏ tu luyện. Nhiều học viên đã nghe về điều này và đã đến để giúp họ. Một buổi chiều, ngay sau khi tôi đến nhà họ, bốn nữ học viên khác cũng tới. Một số họ đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, một số khác thì ngồi yên lặng và phát chính niệm. Vào giây phút đó, khi tôi đã bình ổn lại, tôi bất ngờ cảm nhận bốn người học viên là những vị thần to lớn không gì so sánh nổi và thật vĩ đại. Việc họ tới và mỗi lời nói và tư tưởng của họ đã loại trừ được tà ác.
Lời kết
Trên con đường tu luyện 14 năm qua, Sư phụ đã chăm sóc cho tôi từng giây phút và đã ban cho tôi sự cứu độ từ bi. Các học viên cũng đã vô ngã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng ta hãy cùng ghi nhớ lời giảng Pháp sau của Sư phụ trong tâm và cùng khích lệ lẫn nhau:
“Có thể kiên trì thường hằng, không ngừng tinh tấn thì mới là tinh tấn thật sự. Lời này là được giảng như thế, [nhưng] khi thực hiện thực sự là khó lắm, vậy nên mới nói cứ tu luyện như thủa đầu, tất thành chính quả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009)
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/10/232284.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/3/121751.html
Đăng ngày 13-2-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.