Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Việt Nam tại Thụy Sĩ

[MINH HUỆ 19-10-2020] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 2019. Tôi gặp vấn đề không chỉ về thể chất mà còn về cả tinh thần. Bạn tôi đã đề nghị tôi đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân”, một gợi ý mà tôi đã từ chối một năm trước đó và đó cũng là lúc tôi đang tập một môn khí công khác. Tuy nhiên, tôi cảm nhận được lòng tốt của cô ấy và quyết định đọc cuốn sách này vào ngày hôm sau.

Mặc dù tôi không thể hiểu nhiều điều ngay từ lần đầu nhưng với chấp trước mạnh mẽ của mình, tôi cảm nhận được đây không phải là một cuốn sách bình thường ngay sau khi đọc xong hai trang đầu tiên. Mắt tôi rưng rưng khi đọc nhưng tôi lại không hiểu nổi tại sao lại như vậy?

Sư phụ đã giúp tôi buông bỏ chấp trước về bệnh tật

Tôi đã bị nhiễm trùng lây lan ngay sau khi trải qua năm liệu pháp điều trị kháng sinh nhưng một khi tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các triệu chứng bệnh tật của tôi bắt đầu biến mất trong vài tuần. Mặc dù tôi đã được trải nghiệm sự cải thiện đáng kể về thể chất nhưng tôi không thể ngay lập tức buông bỏ chấp trước vào nỗi sợ bệnh tật. Tôi bị xáo trộn sâu sắc bởi nghiệp tư tưởng và cảm xúc của con người.

Suy nghĩ của tôi trở nên phức tạp hơn và tôi nảy sinh một nỗi sợ hãi mới, đó là không thể từ bỏ nỗi sợ hãi. Bất cứ khi nào tôi nghĩ rằng các triệu chứng bệnh của tôi đã hết thì chúng lại quay trở lại. Tâm trí tôi tập trung vào từng phản ứng vật lý nhỏ trên cơ thể, tôi nhận thấy rằng bản thân mình để ý đến những học viên ít được tịnh hóa hơn, không khó chịu và hồi phục nhanh hơn tôi; điều này khiến tôi cảm thấy ghen tị. Tôi nhận ra rằng tôi muốn học Đại Pháp để khỏi bệnh, đây là một chấp trước mà tôi phải từ bỏ. Những gì tôi nhận được còn quý giá hơn nhiều so với một cơ thể khỏe mạnh.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện”. (Gửi Pháp hội Chicago)

Trong quá trình gột rửa bản thân, tôi cảm thấy rất nhiều khổ nạn và tôi bị mắc kẹt trong một lớp sương mù dày đặc. Tôi đã nảy sinh ra ảo tưởng rằng dù tôi có cố gắng loại bỏ những suy nghĩ xấu và chấp trước của con người bao nhiêu đi nữa thì tôi cũng không thể tiến lên được dù chỉ một bước. Tôi học thuộc lòng một số bài thơ trong Hồng Ngâm và đọc đi đọc lại chúng nhiều lần. Theo thời gian, thể ngộ của của tôi đã phát sinh biến hóa, tôi có cái nhìn khác về sự đau khổ và liên tục nhắc nhở bản thân về những gì Sư phụ đã dạy:

“Cật khổ đương thành lạc

Lao thân bất toán khổ”. (Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Lấy chịu khổ làm vui

Nhọc thân không tính khổ”. (Khổ về tâm chí, Hồng Ngâm)

Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ tầng lớp từng lớp sợ hãi về bệnh tật và các triệu chứng bệnh tật của tôi cũng đã biến mất.

Phủ định sự an bài của cựu thế lực

Sau khi đọc cuốn “Chuyển Pháp Luân” từ đầu đến cuối, tôi bắt đầu đọc các bài viết chia sẻ thể ngộ tu luyện của các đồng tu và “Tinh tấn yếu chỉ II”. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể hiểu hết tầm quan trọng của Chính Pháp và sự cần thiết trong việc phải thức tỉnh lương tri của con người.

Thay vào đó, tôi nỗi sợ hãi về cựu thế lực trong tôi ngày một lớn hơn. Tôi chưa hiểu ý nghĩa của việc “phủ nhận các an bài của cựu thế lực”. Bề ngoài, tôi không ngừng nói với bản thân rằng tôi không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Tuy nhiên, tôi nói điều này chỉ vì tôi sợ hãi. Những nỗ lực tu bỏ đi tâm chấp trước của tôi liên tục bị phá hoại bởi nỗi sợ hãi khác. Tôi sợ rằng cựu thế lực sẽ lợi dụng nhiều sơ hở của tôi để bức hại tôi.

Ác niệm của tôi thường xuyên nói tôi hãy từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tim tôi đau nhói cùng đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, tôi không muốn ngăn cản việc bản thân mình đang không ngừng cố gắng chiểu theo Pháp lý “Chân-Thiện-Nhẫn” cũng như không muốn ngừng việc luyện công và học Pháp. Miễn là tôi kiên trì và giữ vững chính niệm thì bất kể sinh mệnh nào đang muốn ngăn cản tôi tu luyện hay cựu thế lực cũng đều không thể ngăn được bước chân tôi, ngay cả khi trạng thái tu luyện của tôi vẫn còn nhiều thiếu sót. Khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh và giúp tôi vượt qua giai đoạn đầu đầy khó khăn này trong quá trình tu luyện của mình.

Đi đến cực đoan

Giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại khá khó khăn đối với tôi. Đặc biệt là khi tôi giảng chân tướng trực diện. Do chưa ngộ sâu về Pháp, tôi đôi khi đã đi đến cực đoan mà không nhận ra. Khi tôi nói với chị họ của mình về Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi đã cùng nhau thảo luận, tôi hy vọng chị ấy có thể trở thành một người tốt hơn. Khi đó, tôi đã mất kiên nhẫn nhưng vẫn muốn thuyết phục cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể cải biến đạo đức và hành vi của con người. Tuy nhiên, do chấp trước vào việc mình hiểu biết hơn nên tôi đã chỉ trích tôn giáo mà cô ấy tín ngưỡng.

Tôi có chấp trước vào thời gian, điều này cũng khiến tôi không thể nhẫn. Tôi lo lắng rằng mình sẽ không có đủ thời gian để đánh thức lương tri của những người hữu duyên với tôi.

Có lúc tôi tự nhủ mình phải loại bỏ chấp trước khao khát được công nhận bằng cách không quan tâm người khác nghĩ gì về mình nữa. Ví dụ, một người bạn nói với tôi rằng khi tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy bắt đầu lo lắng cho tôi. Theo ý của cô ấy thì dường như không còn gì trên đời này khiến tôi hứng thú nữa.

Sư phụ giảng:

“Ở nơi người thường, [nếu] mọi người đều cho rằng chư vị thần hồn điên đảo, mọi người đều không nhìn nhận chư vị như bình thường, tránh xa chư vị, không ai cung cấp cho chư vị cơ hội đề cao tâm tính, không ai coi chư vị như người bình thường, thì tôi nói như vậy không được!” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ giảng về tính nghiêm trọng của vấn đề đi đến cực đoan này và đã giúp tôi hiểu rằng tôi có chấp trước vào bản ngã. Tôi phải tu bỏ nó!

Mỗi khi tôi đọc phần tâm hoan hỷ trong cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi không nghĩ rằng nó có liên quan đến mình. Sau khi Sư phụ liên tục điểm hóa, tôi nhận ra tôi có xu hướng thích phóng đại và hay lo lắng rằng nhiều chúng sinh của tôi đã mất cơ hội đắc Pháp nhưng khi nhận thức ra được vấn đề, tôi vô cùng hối hận vì những lời nói của mình. Làm sao mọi người có thể nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt khi tôi – với tư cách là một học viên, lại hành xử một cách phi lý và cực đoan đến như vậy? Nhận ra hành vi và ý niệm bất chân của mình, tôi đã củng cố thêm quyết tâm tu khẩu của bản thân hơn nữa.

Cuối cùng tôi đã hiểu rằng chứng thực Pháp không chỉ là làm tốt các hạng mục hoặc giảng chân tướng mà còn bao hàm cả thái độ của tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp và mọi việc tôi làm trong từng thời khắc. Nếu tôi luôn tuân theo “Chân-Thiện-Nhẫn”, dù là ở ngoài đường, tại nơi làm việc hay ở nhà, thì đó cũng là lúc tôi có thể chứng thực được Pháp. Đây là cách giúp mọi người hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt!

Vượt qua sự kháng cự

Khi giảng chân tướng, tôi thường gặp khó khăn bởi các vật chất xấu cố kìm hãm tôi xuống hoặc khiến tôi lo lắng. Đôi khi mọi người phản ứng không tốt, từ chối nhận tài liệu chân tướng, hoặc mắng mỏ tôi. Tôi thất vọng vì tôi không thể giữ được bình tĩnh. Khi tôi hướng nội, tôi nhận ra rằng khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị bản ngã của mình chi phối. Bản ngã của tôi muốn hành động tốt vì nó mong nhận được uy đức, tôi trở nên tự mãn khi mình làm tốt và lo lắng khi bị mất mặt. Tôi còn cảm thấy khó chịu và xấu hổ.

Tôi có cơ duyên đắc Pháp là Sư phụ đã trao cho tôi sứ mệnh vĩ đại – đánh thức lương tri của tất cả chúng sinh một cách vô điều kiện với lòng từ bi vĩ đại nhất của một bậc Giác giả. Nhờ những nỗ lực không mệt mỏi của các đồng tu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại nên tôi có thể nhận được chân tướng và trở thành một người tu luyện. Làm sao tôi có thể để cho cái tôi của mình cản trở việc giảng chân tướng của mình đây?

Khi tôi có cơ hội giảng chân tướng, tôi quyết tâm buông bỏ tự ngã của mình và chỉ nghĩ: “Mình muốn thức tỉnh lương tri của những người này” và ngày đó tôi đã gặp rất nhiều người lắng nghe tôi nói. Một người say rượu đến gần tôi và hỏi liệu anh ấy có thể cai nghiện rượu nếu anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Tôi đưa cho anh ấy một tập tài liệu và khuyến khích anh ấy hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh ấy gặp lại tôi sau đó và nói: “Tôi vẫn nhớ, Chân Thiện Nhẫn là tốt”. Tôi ngộ sâu hơn về lòng tốt nghĩa là gì, đó chính là tách rời khỏi bản ngã của bản thân, tìm lại chân ngã của chính mình.

Không có ngôn từ nào có thể để bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

Con xin tạ ơn Sư phụ tôn kính từ bi đã giúp đỡ con!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội Thụy Sĩ năm 2020)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/19/413971.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/5/188116.html

Đăng ngày 25-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share