Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sĩ

[MINH HUỆ 20-10-2020] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 2011. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi mới có thể đi được đến ngày hôm nay. Trong quá trình ngộ ra nội hàm thâm sâu của các Pháp lý, tôi cũng cố gắng thực hành tu luyện để chứng thực Pháp trong cuộc sống hàng ngày.

Sư phụ giảng:

“Chư vị không biết vì sao tôi lại đi con đường vô hình như thế này, là vì Pháp này của chúng ta lớn nhường ấy, chúng ta ắt phải bước trên con đường ‘đại đạo vô hình’ mới thật sự xứng với hình thức lưu truyền của Pháp này tại thế gian”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])

Sư phụ cũng giảng:

“Hình thức tu luyện của chư vị chính là tu trong xã hội người thường; giai tầng khác nhau, chức nghiệp khác nhau đều có thể tu luyện; hơn nữa [tự] thân đang ở xã hội khác nhau, vận dụng các chức nghiệp khác nhau tại từng góc phố trên thế giới mà chứng thực Pháp, và cứu độ chúng sinh; đều là đang vận dụng chủng loại hình thức xã hội hiện tại mà tu luyện”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Manhattan [2006])

Tôi ngộ ra rằng, xã hội người thường chính là hoàn cảnh tu luyện của chúng ta. Tôi muốn chia sẽ kinh nghiệm của mình trong việc chứng thực Pháp trong cuộc sống thường ngày.

Sự thay đổi của chủ nhà trọ

Khi tôi lần đầu tiên đến đây tìm việc và tìm chỗ ở, tôi cảm thấy mọi thứ đều đã được Sư phụ an bài cẩn thận.

Lần đầu tiên tôi đến kiểm tra nơi cho thuê, tôi đã mang các tài liệu Đại Pháp tặng cho người chủ trọ. Bà chủ nhà trọ đã hơn 80 tuổi. Ngay khi nhìn thấy cụm từ “Chân-Thiện-Nhẫn”, bà ấy đã mỉm cười. Sau cuộc trò chuyện nhanh chóng, bà đã đồng ý ký hợp đồng với tôi. Nhưng con gái bà muốn suy nghĩ lại và vì thế tôi đã không thể thuê được chỗ ở ngay lập tức. Tôi hài lòng về nơi này vì vị trí thuận lợi, diện tích lẫn giá cả và thật sự tôi hy vọng rằng mình sẽ thuê được chỗ này.

Hai ngày sau, con gái bà đã gọi điện cho tôi và nói rằng họ đã cho người khác thuê địa điểm đó. Tôi phải tiếp tục tìm kiếm nhưng rất ít nơi phù hợp với nhu cầu của tôi. Tôi phải chọn một trong số chúng mặc dù tôi không cảm thấy vui. Hợp đồng cho thuê đã được chuẩn bị nhưng tôi không sẵn sàng ký kết. Buổi tối trước khi đến hạn, người chủ nhà trọ đã liên lạc với tôi và nói rằng nếu tôi không ký hợp đồng vào hôm sau, hợp đồng sẽ bị hủy. Tôi đã phải điều chỉnh lại tâm tính của mình.

Tôi hôm đó, tôi đã nhận một cuộc điện thoại. Người đó nói rằng: “Chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp à?” Tôi đã rất ngạc nhiên và trả lời: “Đúng vậy! Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Hóa ra, đó là con gái của bà chủ nhà trọ trước và cô ấy hỏi liệu tôi còn muốn thuê trọ ở nhà cô ấy không? Tôi cảm thấy điều này thật kỳ diệu. Tôi đáp: “Có!”

Khi tôi ký hợp đồng vào ngày hôm sau, cô ấy giải thích rằng người thuê nhà đó không đi làm. Thay vào đó, anh ta ở nhà cả ngày, ngày nào cũng vậy. Họ lo rằng anh ấy không đủ khả năng để trả tiền trọ. Sau khi trao đổi với nhau, họ đã quyết định gọi điện cho tôi. Tôi biết rằng mọi thứ đều là do Sư phụ an bài.

Một điều thú vị đã xuất hiện ngay sau khi tôi chuyển đến. Một ngày, khi tôi về nhà từ chỗ làm và mở cửa, toàn bộ ngôi nhà ngập trong khói thuốc. Tôi nhận ra: “Ồ bà chủ là người hút thuốc. Tôi rất nhạy cảm với khói thuốc và tự hỏi rằng liệu mình có nên rời đi. Tôi quyết định phó thác mọi thứ vào Sư phụ.

Khi tôi về nhà vài ngày sau đó, bà chủ trọ vội vã xuống tầng và phấn khích nói: “Tôi đã bỏ được thuốc lá sau hơn 30 năm rồi! Bác sĩ nói rằng tôi phải cai thuốc!” Tôi đã rất xúc động. Tôi biết rằng đó là Sư phụ đã giúp cả hai chúng tôi. Tôi nói: “Điều đó thật không thể tin được!” Bà ấy nói rằng mình đã nhiều lần cố gắng bỏ nhưng thường thất bại. Lần này thì thật dễ dàng!

Sau khi tôi chuyển đến, tính khí lẫn tính cách của bà ấy đã có sự cải thiện to lớn. Bà ấy có hai người con gái và là một người chu toàn, có năng lực. Khi họ đến gặp bà, họ thường trở nên căng thẳng và kết thúc bằng tiếng la hét và tranh cãi. Bà cảm thấy cuộc sống của mình thật bất công và phàn nàn về nhiều thứ: bà không vui vì thuế cao, cách cư xử của những người trẻ tuổi, hay khi cây của người hàng xóm chạm vào mái nhà của mình. Bà đã trải qua bảy lần phẫu thuật và sắp phải đối diện một lần phẫu thuật nữa. Bất cứ khi nào bà ấy phàn nàn, tôi sẽ an ủi bà và nói với bà rằng buồn phiền sẽ gây hại cho sức khỏe của bà. Tôi nhớ rằng Sư phụ nói với chúng ta rằng mọi chuyện xảy ra đều là nhân quả và chúng ta phải trả giá cho những gì chúng ta đã làm. Người thường không hiểu đạo lý này nên vì nó mà tranh mà đấu.

Tôi khuyên bà rằng bất cứ khi nào cảm thấy buồn phiền, bà có thể nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo! Chân-Thiện-Nhẫn Hảo!” Bà ấy vui vẻ đồng ý. Bà ấy nhờ tôi viết ra để ghi nhớ. Từ đó trở đi, bà ấy không còn phàn nàn nhiều như trước nữa. Bất cứ khi nào bà ấy nói một điều gì đó phụ diện, tôi sẽ mỉm cười và nói: “Bà còn nhớ cụm từ đó chứ?” Bà ấy cười và chúng tôi sẽ cùng nhau nhẩm lại.

Sau một năm, tôi hiếm khi nghe thấy bà chủ trọ và những người con gái cãi cọ nhau. Quan hệ của họ trở nên khăng khít hơn. Bà ấy thường hỏi tôi về các tờ chân tướng Đại Pháp và chia sẻ chúng cho những người bạn trong nhà thờ của bà. Khi bà ấy đến thăm họ hàng và bạn bè của mình, bà ấy đã nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và tặng họ tờ chân tướng. Khi bà ấy viết thư cho anh chị em cùng cha khác mẹ ở Viên, bà ấy đã gửi cho họ tờ chân tướng hoặc các bài báo trên Minh Huệ cũng như tờ quảng bá Thần Vận. Bà ấy thích đọc Cửu Bình và chia sẻ chúng cho họ hàng và bạn bè mình.

Dần dần, da của bà trở nên trắng hồng và cách nhìn nhận về cuộc sống của bà trở nên tích cực và thiện cảm hơn. Trong quá trình thay đổi ấy, tôi đã được chứng kiến uy đức của Đại Pháp đã mang đến vẻ đẹp và thiện tâm cho chúng sinh. Thật đúng như lời giảng của Sư phụ: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh tại nơi làm việc

Tôi làm việc trong một cửa hàng đồng hồ nhỏ nằm ở thị trấn tham quan nổi tiếng dưới chân dãy núi Alps. Ông chủ của tôi 86 tuổi và rất tốt bụng. Tôi từng làm việc trong một phòng khám Trung Y do người Trung Quốc sở hữu. Trên bề mặt, lý do mà tôi nghỉ việc là vì ông chủ đã không vui khi nhìn thấy tôi giới thiệu với khách hàng về Thần Vận. Vì thế, từ góc độ tu luyện cá nhân, tôi nhận ra rằng tâm tính của mình không đủ cao. Vì sợ hãi và lo lắng, tôi đã không thể thức tỉnh lương tri của người chủ cửa hàng đó. Ông ấy đã tiếp nhận sự lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi đã không thể chứng thực Pháp một cách ngay chính. Tôi rời đi trong nuối tiếc do tâm tính còn thiếu sót.

Cửa hàng đồng hồ nằm ở khu vực náo nhiệt gần với nhà ga. Khách hàng của chúng tôi đến từ những quốc gia khác nhau và từ khắp nơi trên thế giới. Gặp bất cứ người nào, tôi đều cố gắng giới thiệu cho họ về Đại Pháp hoặc Thần Vận. Trước khi bùng phát vi rút Trung Cộng (coronavirus), những du khách đến từ Trung Quốc Đại Lục đã ghé qua. Tôi đã chuẩn bị các tờ giấy với thông tin về cách đột phá phong tỏa Internet của ĐCSTQ hay các tài liệu chân tướng. Đến dịp Tết Nguyên Đán, tôi cuộn các tờ chân tướng thành hình que kẹo để tặng người dân như những món quà năm mới. Khi chính niệm mạnh và trạng thái tu luyện của tôi tốt, tôi đã có thể giúp họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Lúc đầu, một vài đồng nghiệp không liễu giải được điều này, họ thậm chí còn can nhiễu tôi. Tôi giải thích rằng người Trung Quốc đã bị đầu độc và bị lừa dối bởi những tuyên truyền tẩy não của ĐCSTQ từ nhỏ. Giải thích của tôi đã giúp họ hiểu ra rằng tại sao rất nhiều người Trung Quốc lại có cách hành xử khác biệt đến vậy so với người phương Tây. Họ thô lỗ và nói chuyện ồn ào nơi công cộng. Tôi nói với đồng nghiệp rằng cho họ xem cách đột phá phong tỏa mạng lưới Internet sẽ giúp họ có cơ hội nhìn ra thế giới và hiểu xã hội chính thường là như thế nào, đặc biệt là chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nếu có nhiều người Trung Quốc biết được sự thật, thì xã hội này sẽ tốt đẹp biết bao.

Sau khi họ hiểu ra, thậm chí khi tôi vắng mặt, một số đồng nghiệp của tôi còn tặng cho người Trung Quốc những thông tin đột phá mạng lưới Internet và đề nghị họ làm thử.

Ngày lần đầu tiên làm việc tại cửa hàng, ông chủ buồn bã nói với tôi rằng việc kinh doanh của ông trở nên sa sút bởi sự cạnh tranh ngày càng gia tăng, thêm vào đó là những người trẻ giờ ít đeo đồng hồ. Sau khi nghe điều này, tôi nghĩ đến bản thân bất kể ở đâu chúng ta cũng là học viên, chúng ta cần mang những điều tốt đẹp đến với chúng sinh.

Sau khi tôi bắt đầu làm việc tại đó, cứ đến ca làm của tôi thì việc kinh doanh đều rất tốt. Thỉnh thoảng doanh thu bán hàng còn tăng gấp đôi hoặc gấp ba. Lúc đầu, ông chủ và các đồng nghiệp của tôi đều rất ngạc nhiên và họ bắt đầu chú ý đến tôi. Tôi biết rằng đây là uy đức của Đại Pháp và Pháp lực của Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng khi mọi người cảm nhận được sự thân thiện và chân thành từ tôi, họ sẽ mua hàng. Điều quan trọng hơn là, tôi nên tận dụng cơ hội này để mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến cho họ và giới thiệu với họ về Thần Vận.

Tôi nhận ra rằng ngay khi tôi có ý định giới thiệu với khách hàng về Đại Pháp hay Thần Vận, thì việc đưa ra chủ đề này không hề khó khăn. Ví dụ, nhiều khách hàng nói: “Tôi thật sự rất thích đến Trung Quốc” hay “Tôi đã từng đến Trung Quốc”. Tôi nói với họ rằng: “Thật tuyệt! Tôi sẽ nói với bạn về nội hàm chân chính của nền văn hóa 5000 Trung Hoa!” Sau đó, tôi sẽ viết ra địa chỉ website hoặc tặng họ các tấm thẻ với thông tin về Đại Pháp hoặc Thần Vận. Khi tôi nhìn thấy mọi người từ các nước rời đi với nụ cười trên môi, tôi thường cảm thấy rất thản đãng.

Sư phụ giảng:

“Con người chờ đợi nghìn vạn năm luân hồi chẳng phải chính vì điều này sao?” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)

Tôi hiểu rằng Sư phụ mong muốn chúng ta cứu họ. Họ đi du lịch nước ngoài, do đó họ có thể nhận được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Bằng cách này, chuyến đi của họ mới là đáng giá.

Ông chủ của tôi học các bài công pháp

Ngay sau khi tôi giới thiệu Đại Pháp cho ông chủ, ông nói rằng môn tập này thật tốt. Khi những người bạn cao tuổi đến thăm ông, ông ấy bảo tôi hãy giới thiệu cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Ông rất thích thú khi học động tác nhưng vẫn chưa bắt đầu đọc sách Đại Pháp hay luyện công luôn. Ông ấy chỉ đọc một phần trong Chuyển Pháp Luân nhưng vẫn chưa xong. Năm ngoái khi ông trải qua phẫu thuật tim và cảm thấy sức khỏe của mình bị suy giảm, ông đã nhờ tôi dạy các bài công pháp.

Lần thứ hai ông luyện bài công pháp số hai, ông đã có thể đứng vững trong vòng nửa tiếng. Từ đó trở đi, ngay khi tôi tan làm, ông ấy sẽ đề nghị luyện công cùng tôi. Khi chúng tôi luyện xong, ông ấy nói: “Cảm ơn cháu!” Lúc đầu, tôi chỉ nói rằng: “Cháu rất vui ạ!” Sau đó, tôi nói rằng “Chúng ta hãy cùng cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí!” và ông ấy đồng ý.

Trong quá trình học động tác, ông ấy đã lặp lại vài lỗi giống nhau. Tôi hầu như không thể kiên nhẫn những tôi đã giữ vững không để nó nổi lên. Tôi nhắc ông đặt tâm di chuyển cho đúng và tiếp tục học Pháp. Ngay sau đó, ông trở nên tinh tấn hơn. Tôi nhận ra rằng ông ấy chính là chiếc gương phản chiếu tình trạng tu luyện của tôi. Nếu ông ấy làm gì sai thì tôi biết rằng điều đó xảy ra là để cho tôi nhìn thấy thiếu sót của mình. Khi tôi quy chính lại bản thân thì ông ấy sẽ lại làm tốt.

Tôi biết rằng rằng mọi thứ là do Sư phụ an bài nhưng thiếu sót gần đây của tôi là quá đặt tâm vào những biến động của xã hội. Tôi cũng chấp trước vào việc kiểm tra các bình luận về thời sự của các học viên, đó chính là điều khiến tôi không thể dậy sớm luyện công. Tôi đã lãng phí thời gian được dùng để làm ba việc. Tôi muốn phơi bày tất cả thiếu sót của mình để loại bỏ những chấp trước về giải trí, tò mò và tâm hiển thị.

Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ hữu hạn của tôi. Xin từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/20/413973.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/9/188168.html

Đăng ngày 21-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share