Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Áo

[MINH HUỆ 04-10-2020] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Cảm ơn các bạn vì đã cho tôi cơ hội được chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện gần đây và sự hiểu biết của tôi về các Pháp lý. Đó là một vinh dự lớn đối với tôi và là một dấu hiệu của sự từ bi vô lượng của Sư phụ của chúng ta.

Đầu tiên, tôi muốn chia xẻ một tình huống lặp lại đã giúp tôi dần dần đề cao trong tu luyện như thế nào cho đến khi cuối cùng tôi đạt được một bước đột phá.

Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi đã chấp nhận một hợp đồng lao động bốn năm. Hợp đồng lao động tạm thời là hình thức phổ biến trong loại hình công việc của tôi. Để nhận hợp đồng này cũng đòi hỏi người có bằng tiến sĩ. Đó là một công việc tốt và tôi nghĩ bốn năm là đủ dài.

Đối mặt và xử lý nghịch cảnh

Tuy nhiên, chỉ trong một thời gian ngắn, một trong những đối tác của dự án này đã bỏ việc, khiến dự án không còn vốn và không có tiền trả cho nhân viên. Một số bị sa thải ngay lập tức, và tôi được thông báo rằng tôi sẽ chỉ được giữ lại vài tháng nữa. Tôi đã nhận vị trí này ngay sau khi tốt nghiệp mà không xem xét tới các lựa chọn khác hoặc gửi bất kỳ đơn xin việc nào đi nơi khác. Viễn cảnh tôi bị mất việc nhanh đến vậy thật bất ngờ, nhưng đối với một người tu luyện, đây không phải là một tai nạn.

Tôi hướng nội và tự hỏi tại sao điều này lại xảy ra với tôi. Mặc dù danh vọng và tiền tài đối với tôi không quan trọng nhưng tôi nhận ra rằng tôi thích lên kế hoạch trước và đã tính toán cho mình. Thật không may, chấp trước tiềm ẩn của tôi đã làm tôi mất nhuệ khí, vì tôi không đủ khả năng để triển khai kế hoạch mới. Sau khi nhận ra sự thiếu sót này, tôi thấy rõ rằng tôi đã hiểu sai về vấn đề này.

Tôi hướng nội và cố gắng tìm lý do vì sao việc này xảy ra với tôi.

Sư phụ giảng:

“Từ vũ trụ chúng ta mà xét thì thấy “khôn khéo” ấy đã sai quá rồi; bởi vì chúng tôi giảng tuỳ kỳ tự nhiên, đối với lợi ích cá nhân cần coi nhẹ. Nó mà khôn kiểu ấy, chính là chạy theo lợi ích cá nhân”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Theo hiểu biết của tôi, không có gì quan trọng hơn là việc tín Sư tín Pháp một cách vô điều kiện. Sư phụ an bài mọi thứ và vũ trụ này tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Chân ngã của tôi hiểu điều này, nhưng theo quan niệm người thường, mọi việc chỉ hoạt động tốt khi được lên kế hoạch tốt. Tôi tin rằng đây là một trở ngại cho việc tin tưởng vô điều kiện của tôi.

Sư phụ giảng:

“Kỳ thực, ngoại trừ phần thuần chân của tiên thiên ra, hết thảy quan niệm đều là hậu thiên hình thành, thật sự không phải bản thân mình đâu”. (Tồn tại vì ai?, Tinh tấn yếu chỉ)

Khi tôi tìm thấy chấp trước này, tôi đã loại bỏ nó. Ngay sau đó, tôi được chỉ định làm một dự án khác và hợp đồng của tôi được gia hạn.

Tuy nhiên, một năm sau, tôi gặp phải tình huống tương tự. Lần này tôi đã biết rằng đây là một khảo nghiệm, và tôi phải giữ bình tĩnh. Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ của tôi tại nơi làm việc này đã kết thúc, đặc biệt là vì các đồng nghiệp của tôi đã biết về cảnh huống ở đây, trong khi tôi thì không. Vì vậy, tôi lướt Internet để tìm kiếm các cơ hội việc làm khác. So với những cơ hội việc làm mà tôi tìm được, tôi nghĩ mình thà cứ giữ lấy công việc hiện tại.

Sau đó, một đoạn Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Chư vị vứt bỏ không được, [thì] chẳng đúng là tâm chấp trước là gì?” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng sẽ không có vấn đề gì nếu người tu luyện đạt được một điều gì đó hoặc làm một việc nào đó trong xã hội người thường, bao gồm việc họ phải làm việc để tạo ra của cải, lập gia đình, nâng cao học vấn hay có một công việc tốt. Người tu luyện cũng có thể có tất cả những điều trên và làm tốt mọi việc. Tuy nhiên, nó sẽ trở thành một vấn đề nếu người tu không chịu buông bỏ. Ngay cả ý nghĩ “Tôi thích giữ công việc trước đây của mình” cũng là khởi đầu của việc không từ bỏ một thứ gì đó. Một khi tôi nhận ra điều này, tôi tự nhủ rằng tất cả những gì tôi muốn là tu luyện – không gì khác ngoài tu luyện. Miễn là tôi là một thành viên của xã hội, tôi sẽ làm tốt bất cứ nhiệm vụ nào mà tôi chịu trách nhiệm. Nhưng tôi sẽ không chần chừ dù chỉ một giây để buông bỏ.

Sư phụ giảng:

“Con người cứ chấp trước vào những thứ ấy, chư vị nói xem thế có tĩnh lại được không? Người ta nói: ‘Ta đến xã hội người thường, giống như đến khách sạn, tá túc vài ngày, rồi vội rời đi’. Một số người cứ lưu luyến nơi này mãi, quên cả nhà của bản thân mình”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

“Nhưng đã là người luyện công, thì những thứ mà người khác cho là rất lớn, thì chư vị nhìn thấy rất nhỏ, nhỏ lắm, quá nhỏ bé. Là vì chư vị có mục tiêu hết sức lâu dài, rất xa và rộng lớn, chư vị là sẽ cùng tuổi với vũ trụ. Chư vị thử nghĩ lại xem, có thể có [những thứ kia] hoặc có thể không có, [nhưng] chư vị nghĩ hướng đến [những điều] lớn hơn, thì đều có thể vượt qua những thứ đó”. (Chương III, Pháp Luân Công )

Đột nhiên, vấn đề này không còn quan trọng nữa. Tôi sẽ làm việc ở đâu, điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Ngay sau đó, công việc của tôi đã được gia hạn một cách bất ngờ. Hoàn cảnh đã tự chuyển biến – nhưng không hoàn toàn.

Tuy nhiên, sau lần thứ ba xảy ra điều này, tôi cảm thấy rằng cuối cùng tôi đã hiểu một Pháp lý căn bản tại tầng thứ của tôi.

Một ngày nọ, sau khi đến nơi làm việc, tôi không thể truy cập được vào tài khoản của mình. Bộ phận nhân sự nói với tôi rằng, vì tôi đã chuyển đổi giữa một số dự án, tôi đã tham gia vào một chuỗi cung ứng và không còn được phép giữ một vị trí như vậy nữa. Vì vậy, tôi được thông báo rằng cần phải chuyển đi ngay.

Lãnh đạo của tôi khá khó chịu, đặc biệt vì tôi đang thực hiện một số dự án. Cô ấy nói với tôi rằng hãy gặp ai đó có kinh nghiệm để có thể giải quyết vấn đề này. Trên bề mặt, người phụ trách đáng lẽ phải có trách nhiệm với việc này. Tuy nhiên, người phụ trách đã đổ lỗi cho tôi. Vào lúc đó Pháp của Sư phụ hiện ra trong tâm trí tôi, và tôi hiểu rằng mình cũng phải chịu trách nhiệm:

“Hiện nay người ta như vậy đấy, hễ gặp vấn đề là trước tiên [họ] đẩy trách nhiệm, có tại họ hay không thì cũng đẩy cho [người khác]”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Ngay lúc đó, tôi đã thông suốt mọi việc hơn. Tôi nhận ra điều gì đang xảy ra, đặc biệt là vì tất cả những người liên quan đều làm cho sự việc trầm trọng hơn. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng tôi không có liên quan đến việc này.

Nó không giống như lần trước khi tôi tự nhủ phải bình tĩnh. Lần này tôi đã bình tĩnh hơn. Càng bình tĩnh xem xét, tôi càng thấy rõ tình hình. Sếp của tôi lo lắng rằng dự án sẽ không hoàn thành và cô ấy sẽ mất tiền. Còn người phụ trách thì lo lắng bị quy trách nhiệm. Vào lúc đó, tôi cảm thấy như thể tôi đang nhìn qua một lăng kính, giống như một vở kịch mà họ quá coi trọng. Vào thời khắc đó, tôi có thể cảm nhận được lòng trắc ẩn và sự biết ơn.

Tôi nói với sếp đừng lo lắng, rằng tôi sẽ bàn giao tất cả các dự án trong tình trạng tốt và ngay cả khi tôi không được bồi thường tôi cũng sẽ không rời đi ngay. Sau đó, tôi nói với người có trách nhiệm đừng lo lắng, rằng sẽ không ai đổ lỗi cho cô ấy. Tôi cũng nên cẩn thận hơn.

Không khó để nói điều đó vào lúc này. Tôi cảm thấy rất ôn hòa và bình tĩnh, giống như lúc tôi luyện bài công pháp thứ năm. Việc buông bỏ thực sự không hề khó!

Nhưng sau một vài ngày, mọi thứ lại diễn ra khác hẳn và tôi được bổ nhiệm vào một vị trí cố định. Đây là điều bất thường trong hoàn cảnh của tôi, và mọi người đều ngạc nhiên. Tại tầng thứ của mình, tôi đã hiểu được một Pháp lý khác.

Điều này đã xảy ra ba lần. Hai lần đầu tiên tôi đã tìm thấy những chấp trước của mình và buông bỏ nó. Tâm tính của tôi được cải thiện một chút và hoàn cảnh của tôi cũng vậy. Nhưng sự việc đã không được giải quyết triệt để. Chỉ khi tôi đánh giá tình hình dựa trên nhận thức hiện tại của tôi về Pháp lý ở tầng cao hơn, tình huống đã được cải biến theo chiều hướng tốt hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.

Thể ngộ đề cao

Sư phụ đã giải thích rõ ràng khi Ngài nói về cách mọi thứ được khống chế bởi đặc tính vũ trụ. Nhưng tôi mới chỉ hiểu phần nào vấn đề liên quan đến nghiệp.

Sư phụ giảng:

“Nếu một dân tộc thật sự thiện lương, thì nghiệp nhất định sẽ nhỏ thôi, cũng chắc chắn không xuất hiện chiến tranh, vì nguyên tắc của Đại Pháp không cho phép, đặc tính vũ trụ đang khống chế hết thảy”. (Nói sơ về Thiện, Tinh tấn yếu chỉ)

Một khi tôi hiểu Pháp lý trên sâu sắc hơn, thì những xung đột hoặc tình huống mà tôi gặp phải mặc dù đã được cải thiện, nhưng chưa được giải quyết hoàn toàn, thì nay đều được giải quyết. Vì vậy, sau đó tôi hiểu rằng vẫn còn một số vấn đề tồn đọng cần được giải quyết. Không thành vấn đề nếu nó xảy ra trong cuộc sống hàng ngày hay khi tôi đi giảng chân tướng – tôi vẫn chưa có hiểu biết đầy đủ ở tầng thứ cao hơn. Khi tôi hiểu được điều này, tôi cũng thấy dễ dàng hơn khi buông bỏ những chấp trước đã ngăn cản tôi hiểu được điều gì đó ở mức độ cao hơn.

Sư phụ giảng,

“Hãy chú ý: Tôi không bảo chư vị cố ý mà làm gì đó, chỉ là bảo chư vị minh bạch Pháp Lý, nhận thức về phương diện này cần rõ ràng. Thực ra Đại Pháp không chỉ là độ nhân, cũng là giảng cho chúng sinh các giới, bản tính đã giác ngộ sẽ tự biết làm thế nào, ưu ái bảo hộ phía con người này của chư vị ấy là để chư vị có thể ngộ lên trong Pháp. Đại Pháp viên dung chúng sinh, chúng sinh cũng viên dung Đại Pháp. Tôi đã bảo cho chư vị sự trang nghiêm và thần thánh của Pháp, mục đích là rũ bỏ những mê hoặc và hiểu sai của chư vị về Pháp”. (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi thực sự biết ơn Sư phụ về sự an bài quý giá này, sự việc kéo dài cho đến khi cuối cùng tôi có thể hiểu được nó, từng bước, từng bước một.

Đối mặt với dịch virus Trung Cộng

Tôi cũng muốn chia sẻ hai trải nghiệm của bản thân trong đợt bùng phát dịch bệnh corona.

Viết bài cho truyền thông cần phải hiểu rõ thông tin

Khi dịch corona bắt đầu lan rộng, nhiều học viên từ khắp nơi trên thế giới cảm thấy phải nhanh chóng thức tỉnh lương tri của nhiều chúng sinh hơn nữa. Đối với tôi, điều này có nghĩa là tôi cần phải phó xuất nhiều hơn cho hạng mục truyền thông. Trước đây, các bài viết của tôi trong chuyên mục sức khỏe không được quan tâm nhiều. Sau khi tôi được giao phụ trách tiểu mục viết về sự phát tán của dịch corona, thì hàng nghìn người đột nhiên đọc chúng.

Như vậy, trách nhiệm của tôi tăng lên rất nhiều. Đôi khi tôi đọc các nghiên cứu mới cho đến tận sáng sớm. Tôi cố gắng cung cấp cho người đọc những thông tin cập nhật nhất, bao gồm cả việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) che đậy dịch bệnh.

Tuy nhiên, một số bài viết đã phải nhận các bình luận tiêu cực. Mọi người cho rằng những bài viết đó lẽ ra phải được viết khác đi, mặc dù tôi đã trích dẫn từ các nguồn hợp lệ. Nhiều lúc tôi muốn nhận được phản hồi của độc giả và sẽ sửa chúng. Có lần tôi đã phàn nàn với chồng mình về một lời bình luận. Tuy nhiên, anh ấy có cách nhìn nhận khác và nói với tôi rằng, thay vì phàn nàn về những bình luận trái chiều, tôi nên nỗ lực viết một bài báo hay hơn.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng mình đã sai. Tất nhiên, bài báo không nói sai sự thật và bất kỳ ai có kiến thức về y học cũng sẽ biết những gì tôi viết không sai. Tuy nhiên, là một người tu luyện, thì tôi đã sai.

Sư phụ giảng:

“Mọi người biết rằng làm kênh thông tấn là để cứu người, là để giảng chân tướng, vì để chấm dứt cuộc bức hại này”. (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Tôi phải vạch trần tội ác của ĐCSTQ, ngay cả khi chủ đề này đề cập đến các vấn đề y tế. Tôi phải viết để độc giả tin tưởng những gì tôi viết và hiểu đó là sự thật. Đó mới là sứ mệnh của tôi, chứ không phải tranh hơn thua với người viết bình luận. Tôi hiểu rằng việc tôi làm là để chứng thực Pháp.

Sư phụ giảng:

“Nhưng không được có tâm hiển thị, chư vị đang chứng thực Pháp, không phải là đang chứng thực bản thân”. (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á-Thái Bình Dương [2004], Giảng Pháp các nơi VI)

“Chư vị có biết là chư vị đang cứu người không? Chư vị không được tạo ra kẻ thù”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015)

Khi nghĩ về quá khứ, tôi hối hận về những gì mình đã nghĩ. Tất cả mọi người mà chúng ta tiếp xúc, bất kể bề ngoài của họ như thế nào, đều là những chúng sinh xứng đáng và họ đến đây là để chúng ta thức tỉnh lương tri của họ. Sư phụ đã cho tôi cơ hội để đóng góp một phần rất nhỏ vào nỗ lực này. Vì vậy, tôi nên khiêm tốn hoàn thành nhiệm vụ và cố gắng làm tốt hơn. Tôi hiểu rằng tôi chỉ có thể thành công nếu tôi tôn trọng và đánh giá cao mọi sinh mệnh, điều này ảnh hưởng đến chính nhiệm vụ mà tôi đang làm.

Phân phối tài liệu thông tin Đại Pháp

Vào lúc thành phố tôi ở bắt đầu phong tỏa do dịch bệnh, tôi đã ra ngoài để phân phát tài liệu giảng chân tướng còn sót lại. Mọi người cần mua khẩu trang, nhưng tôi biết rằng đây không phải là nhiệm vụ của tôi.

Thực ra, tôi dự định đi đến hai hiệu thuốc ở một khu vực nào đó của thành phố mà trước đây tôi chưa đến. Hai cửa hàng này vẫn mở cửa trong khi hầu hết các cửa hàng khác đã đóng cửa. Đường phố gần như vắng vẻ, và ảm đạm.

Khi tôi nhìn kỹ hơn, tôi nhận thấy những người chủ cửa hàng đang dọn dẹp trước khi họ đóng cửa. Mặc dù các cửa hàng đã chính thức đóng cửa nhưng tôi vẫn có cơ hội phát báo cho họ. Tôi dừng lại ở các cửa hàng, và họ đều nhận báo của tôi. Có lẽ chưa bao giờ tôi phát tài liệu giảng chân tướng lại dễ dàng như vậy. Mỗi người xem báo đều lấy một tờ, và tôi có thể nói chuyện cụ thể hơn với họ.

Một lần khác, khi tôi đang đặt tài liệu giảng chân tướng vào hộp thư trong một tòa nhà chung cư thì một người đàn ông lớn tuổi mở cửa bước ra. Nhìn thấy tôi, anh ấy dừng lại ở một khoảng cách xa, và tôi nhận thấy rằng anh ấy đang lo lắng về việc bị lây nhiễm. Hóa ra anh ta là một trong số ít người “không có báo miễn phí” trong hộp thư của họ. Tôi hỏi anh ấy có muốn lấy một tờ không và giải thích ngắn gọn nội dung, và anh ấy nói rằng anh ấy muốn nhận một tờ.

Tôi muốn bỏ nó vào hộp thư để anh ấy lấy sau khi tôi rời đi, nhưng anh ấy đột nhiên bước đến chỗ tôi, lấy tờ báo bằng cả hai tay và cảm ơn tôi. Anh ấy trông khá thân thiện, đặc biệt là khi tôi ghé qua đây bất chấp tình huống nguy hiểm. Tôi cảm động, vì anh ấy có vẻ sợ hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi. Dường như anh ấy hiểu được giá trị món quà của tôi và nỗi sợ hãi dường như đã tan biến.

Đây chỉ là một vài câu chuyện nhỏ trong số những điều tôi đã trải qua gần đây. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì Ngài đã ban cho tôi rất nhiều cơ hội để cứu người. Mặc dù tôi không phải lúc nào cũng hành động như một học viên hoặc hiểu rõ về Pháp, nhưng bất cứ khi nào tôi mong muốn có cơ hội được sửa đổi, Sư phụ đều mở ra những cánh cửa thuận tiện nhất cho tôi.

Tôi muốn kết thúc bài viết của mình bằng lời giảng Pháp của Sư phụ, vì nó khiến tôi vô cùng cảm động:

“Tôi hôm nay với bất kể một vị Thần ở cao tầng, dù họ to lớn đến đâu, tôi nói chư vị đến làm đệ tử Đại Pháp, không cần đến một giây, chỉ cần tôi vừa nói ra thì họ lập tức nhảy xuống, quả thật quá đỗi vui mừng —ai minh bạch đều biết— đây không chỉ là có thể tự cứu, mà còn có thể cứu vô lượng chúng sinh trong thế giới của họ, đây là việc xuất sắc nhất của vũ trụ tương lai”. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Áo năm 2020)


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2020/10/4/413340.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/14/187815.html

Đăng ngày 03-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share