Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp Tây phương ở Thuỵ Sỹ

[MINH HUỆ 21-10-2020] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu! Một năm trôi qua rất nhanh kể từ lần Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm ở Thuỵ Sỹ năm ngoái. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu kinh nghiệm của bản thân khi tham gia các hạng mục cứu người. Tất cả những điều này đều là nhờ Sư phụ Lý an bài cho tôi để tu nhẫn, giúp tôi hiểu người khác hơn, thiện hơn, bình tĩnh và giữ được nội tâm an hòa. Khi đối mặt với khảo nghiệm, tôi đã có một khoảng hoà hoãn thay vì phản ứng vội vã và thiếu lý trí.

Huyền năng của Đại Pháp

Một hôm khi chúng tôi đang quảng bá chương trình biểu diễn Shen Yun, chồng của một đồng tu đã gọi điện cho tôi. Anh ấy hỏi liệu tôi có thể tìm được ai đó đến nhận mấy thùng tài liệu giảng chân tướng mà vợ anh ấy mang về nhà không. Tôi khá là ngạc nhiên vì chúng tôi lâu rồi không liên lạc với vợ của anh ấy, chị ấy cũng là học viên. Sau khi chị ấy bị nghiệp bệnh thì chúng tôi đã mất liên lạc. Chúng tôi không biết ai chăm sóc hai cậu con trai của chị ấy. Tôi nói với chồng chị ấy rằng tôi sẽ nhờ một học viên địa phương đến lấy chỗ tài liệu đó.

Điều này khá là sốc, đặc biệt là sau khi chúng tôi cuối cùng cũng biết được chị ấy thế nào. Tôi rất thận trọng khi liên lạc với chị ấy trước. Sau đó tôi đến gặp chị ấy. Lần đầu tiên tôi đến nói chuyện với chị ấy gần hai tiếng đồng hồ. Một tuần sau đó khi tôi quay lại, tôi đã mang cuốn Chuyển Pháp Luân bản dịch mới nhất cho chị ấy – đó là cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ khi ấy tôi mới biết tình trạng của chị ấy nguy hiểm như thế nào, chị ấy không học Pháp hay luyện công trong một thời gian lâu rồi.

Chúng tôi dần gây dựng được tín tâm. Sau đó chúng tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và chúng tôi đọc một bài giảng mỗi khi tôi đến. Tín tâm của chị ấy đối với Sư phụ đã được gia cường, và chị ấy bắt đầu luyện công. Chị ấy thậm chí còn bắt đầu chỉ cho những người khác ở trung tâm phục hồi chức năng cách luyện các bài công Pháp. Chúng tôi nói về những chủ đề liên quan đến tu luyện, những thay đổi trong cuộc sống gia đình cũng như kế hoạch của chị ấy trong tương lai.

Tôi hay đọc các bài chia sẻ của các học viên về huyền năng của Đại Pháp đã triển hiện như thế nào. Qua trải nghiệm này, tôi thực sự đã được trực tiếp trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp. Sư phụ không muốn bỏ rơi bất cứ một học viên nào. Chỉ trong vài tuần, tình trạng của chị ấy đã liên tục tiến triển tốt đẹp. Khi ban quản lý trung tâm phục hồi chức năng đồng ý cho chị ấy đi xem Shen Yun ở Basel thì tất cả các học viên, nhân viên ở trung tâm và gia đình chị vô cùng mừng cho chị ấy.

Ngay sau đó chị ấy đã được ra khỏi trung tâm phục hồi chức năng. Do bùng phát virus Trung Cộng (hay còn gọi là virus corona), các trường học đóng cửa và chị ấy có thể trông con ở nhà. Trải nghiệm này không chỉ giúp chị ấy khỏi bệnh và tăng cường tín tâm của chị đối với Sư phụ, mà tất cả các học viên địa phương thực sự cảm thấy rằng chúng tôi có thể đột phá trong tu luyện.

Tại sao các học viên phải chịu đựng khổ nạn?

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp vì sao cần tu luyện, vì sao cần vượt quan, vì sao cần chính niệm mạnh mẽ, vì sao cần chịu khổ? Chỉ có như vậy mới có thể tính là tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco năm 2005)

Trải nghiệm này đã giúp tôi rất nhiều. Tôi học được cách gạt mình sang một bên và nghĩ cho người khác. Sư phụ đã dạy rằng con đường tu luyện của chúng ta rất hẹp. Khi tôi nhận ra một học viên có thể dễ bị mất phương hướng như thế nào thì tôi đã rất cẩn thận. Vài học viên, gồm cả tôi, đã phàn nàn rằng: “Tại sao chúng ta không nhận ra sớm hơn rằng một thành viên trong nhóm chúng ta đã phải chịu áp lực và nỗi đau tinh thần lớn như vậy chứ?” Tôi hy vọng rằng mỗi chúng ta có thể rút ra bài học từ trải nghiệm này. Chúng con tạ ơn Sư phụ vì sự khổ độ vĩ đại của Ngài!

Các chấp trước của tôi được phơi bày

Ngay sau khi các buổi biểu diễn Shen Yun kết thúc ở Basel thì virus Trung Cộng bắt đầu bùng phát. Nhiều học viên bắt đầu giúp các hạng mục cứu người. Trong nhiều năm, vài học viên liên tục phát tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi cảm thấy đã đến lúc cần cập nhật thông tin. Chúng tôi cập nhật thông tin trong tờ giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và nạn thu hoạch tạng sống của Trung Cộng. Cập nhật quyển thông tin 16 trang cần thêm người tham gia nhưng tôi rất vui vì được là một phần của hạng mục này.

Một hôm trước khi ra ngoài đường, tôi kiểm tra điện thoại. Người học viên mà sẽ phối hợp với tôi nhắn rằng cô ấy sẽ tới muộn một chút. Sau đó, cô ấy lại nhắn cho tôi một tin khác nói rằng sau khi tham gia hạng mục quảng bá Shen Yun rất bận rộn thì cô ấy cảm thấy không muốn tham gia hạng mục này. Quyết định của cô ấy không chỉ khiến tôi ngạc nhiên mà còn làm tôi cảm thấy vô vọng.

Tôi biết rằng chúng tôi cần quyển thông tin bản mới. Tuy nhiên ở vùng nói tiếng Đức ở Thuỵ Sỹ này thì chỉ có bốn học viên giỏi thiết kế mà thôi. Mặc dù tôi có chút ngạc nhiên về quyết định của cô ấy sau khi đã từng phối hợp với cô ấy trong một khoảng thời gian dài, tôi gửi cho cô ấy một bức thư điện tử nói rằng tôi không gặp vấn đề gì để tìm một người khác phối hợp với tôi. Tôi bắt đầu gọi điện thoại cho các học viên khác, nhưng dường như hai học viên khác cũng không có thời gian. Họ bận đi làm hoặc một vài hạng mục giảng chân tướng khác.

Vài ngày sau, một học viên trẻ tuổi nói rằng cô ấy muốn phối hợp với tôi, và đây là hạng mục đầu tiên mà cô ấy tham gia. Tôi cảm thấy Sư phụ đang khảo nghiệm chính niệm của tôi, vì cả hai chúng tôi đều chẳng biết việc này sẽ đi đến đâu. Cập nhật thông tin tài liệu này thường mất vài ngày, tuy nhiên chúng tôi phải mất vài tuần mới hoàn thành.

Chúng tôi cần những bức ảnh chất lượng cao, và trở ngại đầu tiên của chúng tôi là gặp khó khăn trong việc nhận hai bức ảnh từ một học viên. Một học viên người Nga sau đó đã gửi cho chúng tôi một bức ảnh đạt chuẩn, nhưng chúng tôi không nhận được hai bức ảnh từ học viên còn lại. Sau đó tôi đã gọi điện thoại cho một học viên người Thuỵ Sỹ, người đã liên lạc với những học viên người Nga, một điều kỳ diệu đã xảy ra! Cô ấy nói với chúng tôi rằng sau khi liên lạc với các học viên người Nga, Ukraina và Israel thì cô ấy đã tìm thấy một bộ tài liệu chuyên nghiệp có ảnh kèm theo, gồm có một bức mà chúng tôi đang tìm kiếm.

Sự nhẫn nại của chúng tôi đã được đền đáp. Trong những tuần làm việc đó, vị học viên trẻ tuổi kia không hề dao động và tôi cảm thấy tôi có rất nhiều điều cần học hỏi từ cô ấy. Chúng tôi đạt được tiến bộ đáng kể, và cuối cùng, chúng tôi cũng có thể có được một bức ảnh một học viên người Đức đang luyện công. Chúng tôi rất xúc động khi nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ các học viên ở các nước khác – nhưng chúng tôi vẫn còn có nhiều điều hơn nữa phải làm. Hai học viên có kiến thức về luật đã giúp chúng tôi thành lập một hiệp hội mà để chúng tôi có thể xuất bản quyển tài liệu đó. Mặc dù mọi việc dường như đang tiến triển nhưng tôi lo lắng khi nào chúng tôi mới hoàn thành bản cập nhật đây. Chúng tôi hết tài liệu để phát rồi.

Khi kỳ nghỉ xuân đến, vị học viên kia nói rằng cô ấy có thể dành kỳ nghỉ này để làm bản dàn trang. Đã qua kỳ nghỉ, nhưng cô ấy vẫn chưa làm xong, điều này khiến tôi động tâm ghê gớm. Trong vài tuần liền tôi chỉ có thể nghĩ về quyển tài liệu đó và nó quan trọng đến thế nào. Khi lần đầu tôi nghe thấy cô ấy vẫn chưa xong, tôi cảm thấy quá buồn chán đến mức mà tôi không thể học Pháp nổi cũng như không thể phát chính niệm.

Tôi bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra các tâm chấp trước của tôi được phơi bày – Tôi chỉ tập trung vào cách nghĩ của mình và đòi hỏi mọi thứ từ những người khác. Tôi đã khá là nghiêm khắc và đòi hỏi từ phía cô ấy mà không bao giờ đặt mình vào vị trí của cô ấy. Cô ấy phải đi làm và chăm sóc gia đình, và chồng của cô ấy không phải là học viên. Cô ấy đã cố gắng cân bằng giữa công việc và gia đình, nhưng cô ấy đã đề nghị giúp đỡ hạng mục mà không hề do dự. Khi tôi nghĩ về điều này, thì tôi đã bình tĩnh lại được.

Sau khi chúng tôi xong việc, tôi thường ở lại một khách sạn gần đó. Trong khi tôi lái xe về nhà vào sáng ngày hôm sau thì tôi tìm thấy một nơi tốt để đả toạ. Tôi có thể nhìn thấy những ngọn núi cao ở bên kia thung lũng. Đột nhiên tôi không thể nghe thấy nhạc luyện công nữa. Sau đó, các ngọn núi sừng sững đổ xuống như là có động đất vậy. Niệm đầu tiên của tôi là “May quá, chúng ta đã phát tài liệu cho khu thung lũng này rồi.” Tôi không rõ là vài giây hay vài phút đã trôi qua. Đột nhiên, nhạc luyện công lại nổi lên trở lại. Khi tôi mở mắt ra thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh và không hề có động đất. Cảnh này ở không gian khác đã khiến tôi nhận ra rằng vẫn còn có rất nhiều điều vượt quá hiểu biết của tôi.

Khi cuối cùng chúng tôi hoàn thành công việc, một vài học viên đã xem quyển thông tin mới của chúng tôi. Tuy nhiên, có một “ngọn núi” lớn khác ngay trước mặt chúng tôi – chúng tôi cần đưa cho các điều phối người Đức để họ duyệt. Trở ngại của tôi là tâm sợ hãi: tôi sợ phải thay đổi, bị kiểm tra, mất thể diện hoặc bị chỉ trích vì làm không tốt. Vị học viên trẻ tuổi nói rằng cô ấy cũng có cảm giác tương tự. Nhưng khi chúng tôi nhận được nhận xét từ vị điều phối chính thì chúng tôi cảm thấy rất tích cực. Cô ấy đã chỉnh sửa nó một cách cẩn thận. Kết quả là quyển thông tin đã tốt hơn rất nhiều.

Tôi tu luyện đã nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ có một trải nghiệm như vậy. Những niệm đầu sai trái của tôi đã khiến tôi vấp ngã và cảm thấy buồn. Trong lần thứ hai chỉnh sửa quyển tài liệu, tôi có trải nghiệm y hệt như vậy. Tâm sợ bị chỉ trích đã được tu bỏ đi.

Tôi thực sự đã được trải nghiệm giống như điều Sư phụ giảng:

“Con người có rất nhiều tâm chấp trước, các chủng quan niệm, thất tình lục dục, tất cả các tư tưởng đều ở trong não của chư vị, nhưng đó đều không phải là chư vị. Tôi nói rằng cửa này đã mở rộng hết cỡ, chỉ xét tâm chư vị, chỉ xét nhân tâm, có tu được hay không, còn có thể có tư tưởng {mong muốn}, niệm đầu phản bổn quy chân hay không.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ)

Cuối cùng quyển thông tin nhỏ của chúng tôi đã được đem đi in. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã tin tưởng chúng tôi trong nhiệm vụ này và Ngài đã ban cho chúng tôi năng lực và trí huệ để hoàn thành nó mà nhờ đó chúng tôi có thể trợ giúp trong việc cứu độ chúng sinh.

Tu bỏ những tâm chấp trước nhiều hơn nữa

Trong bối cảnh bùng phát virus Trung Cộng, những người đến tìm hiểu gian hàng thông tin của chúng tôi đã thay đổi. Chúng tôi hiếm khi nhìn thấy những người khách du lịch châu Á, nhưng lại có các khách du lịch người Thuỵ Sỹ và người Đức. Những tấm biển giảng chân tướng của chúng tôi hầu như là bằng tiếng Trung. Mới đầu, chúng tôi cảm thấy chỉ cần dịch những tấm biển đó thôi, nhưng chúng tôi nhận ra rằng nội dung tiếng Trung đã không còn được cập nhật. Mặt khác, chúng tôi cũng không thể có được nội dung cập nhật mới nhất.

Tôi tự hỏi: “Tại sao chúng ta không thể dùng nội dung trong quyển giới thiệu mới để cập nhật thông tin trên những tấm bảng này nhỉ?” Những niệm đầu của tôi cứ thay đổi liên tục. Tôi cảm thấy rằng tôi không thể làm phiền vị đồng tu trẻ tuổi mà đòi hỏi cô nhận quá nhiều việc như vậy, vì chúng tôi cần sản xuất khoảng 12 đến 16 tấm bảng.

Một học viên người Trung Quốc sống gần đó đã ngỏ ý muốn giúp đỡ. Mặc dù cô ấy chưa bao giờ sử dụng ứng dụng thiết kế dàn trang nào, cô ấy cũng không có kiến thức liên quan đến việc này. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phối hợp với cô ấy. Làm việc với cô ấy đã đẩy sự nhẫn nại của tôi lên đến cực điểm. Cô ấy thường dành hàng giờ đồng hồ cố gắng mày mò cách sử dụng các ứng dụng, điều này khiến tôi mất kiên nhẫn. Chúng tôi cũng có những ý tưởng rất khác nhau về thiết kế dàn trang. Trong khi tôi cố gắng giữ bình tĩnh thì cô ấy cố gắng hoàn thành hết bảng này đến cái bảng khác. Mỗi lần chúng tôi hoàn thành được một cái và tôi trở về nhà thì tôi lại tự nhủ rằng: “Mình không thể tiếp tục được nữa! Mình muốn bỏ cuộc!” Tôi cảm thấy điều tiếp theo mà Sư phụ ban cho chúng tôi là một gậy cảnh tỉnh. Chúng tôi cần bê các quyển giảng chân tướng nặng 20 tạ lên một chiếc xe tải và chở chúng đến nhà hai học viên. Một học viên lẽ ra sẽ đến giúp chúng tôi nhưng cuối cùng lại không đến. Tôi đã gửi hai bức thư điện tử nhắc ông ấy đến. Tôi cũng cung cấp cả thông tin đỗ xe. Ông ấy nhắn lại cho tôi rằng: “Tôi đã gọi chị nhưng chị không bắt máy. Tôi muốn nói với chị rằng tôi không thể đến được.”

Tôi hiểu rằng điều này là phản ánh tư tưởng và thái độ của tôi. Bất cứ khi nào có nhiệm vụ gì khó khăn là tôi muốn bỏ cuộc. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang dùng điều này để cảnh tỉnh tôi rằng: Vì tôi đi xuống trong tu luyện, các học viên khác phải gánh phần việc cho tôi.

Sư phụ đã cảnh tỉnh chúng ta rằng:

“Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Nhận thức tiếp nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Học viên người Hoa đó đã hoàn thành các thiết kế cho các tấm bảng trưng bày với tâm đại nhẫn và rất nghệ thuật. Trải nghiệm này đã gia tăng sự kiên trì và nhẫn nại của tôi. Với tín tâm vào Sư phụ, cô ấy tràn đầy sự tự tin. Không hề có kiến thức về dàn trang, cô ấy đã cố gắng sản xuất các tấm bảng. Điều này quả là tuyệt vời! Mỗi lần chúng tôi tổ chức ngày hội thông tin và thức tỉnh lương tri của người dân mà dùng những tấm bảng trưng bày này, tôi vô cùng cảm động. Chúng tôi có thể thể hiện vẻ đẹp của Đại Pháp và phơi bày cuộc đàn áp của Trung Cộng.

Quay trở lại những điều cơ bản – ra điểm luyện công

Tôi biết việc luyện công thường hằng khá là khó. Điều này luôn là một trở ngại lớn đối với tôi. Tôi thường trì hoãn việc luyện công đến tận đêm, điều này khiến cho việc luyện công càng khó hơn. Khi tôi nhận được một danh sách những học viên duy hộ các điểm luyện công ở địa phương mà điều phối chính muốn đưa vào quyển giảng chân tướng thì tôi bất ngờ khi nhìn thấy tôi là người duy hộ trong khu vực của tôi. Tôi đột nhiên nhận ra rằng điều này là để giúp tôi bỏ đi tâm an dật. Thực ra, chúng tôi đã từng luyện công tập thể ở điểm tham quan này vài năm về trước. Tôi bắt đầu luyện công tập thể ở đó mỗi dịp cuối tuần. Gần đây, khi tôi đọc được đoạn Pháp liên quan đến việc luyện công, tôi đã quyết định đề cao. Vài năm trước tôi đã chép lại đoạn Pháp mà Sư phụ giảng.

Sư phụ giảng:

“Khẩu quyết Chính Pháp là câu thông với âm của vũ trụ, với rất nhiều nhân tố vũ trụ và với tín tức vũ trụ. Chư vị niệm đến nó, thì mới khởi tác dụng cự đại hiệp đồng với vũ trụ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)

Miễn là chúng ta vẫn còn đang tu luyện, chúng ta nên đề cao bản thân. Trong việc xử lý những việc dường như nhỏ nhặt như gọi điện thoại, gửi thư điện tử, gửi tin nhắn, hay thậm chí những than phiền của hàng xóm – chúng ta cần phải nghĩ về việc chúng ta đối đãi với những điều chúng ta gặp phải như thế nào. Chúng ta có thể cảm thấy đang đề cao trong tu luyện. Chúng ta có bình tĩnh hơn trước không? Chúng ta có thiện hơn và vô ngã hơn không? Qua việc tu luyện, chúng ta đã đề cao tâm tính, sức khoẻ, trí huệ cũng như năng lực của chúng ta. Pháp Luân Đại Pháp đã khiến chúng ta trở thành những người tốt hơn. Con thực tâm cảm tạ Sư tôn.

Đúng như Sư phụ giảng:

“Là vì tôi bảo mọi người làm người tốt, tôi bảo mọi người phải làm người tốt hơn nữa, người siêu thường, người khỏe mạnh, cao thượng hơn, cho đến khi có thể khiến chư vị đạt đến viên mãn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự khổ độ của Ngài! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hãy cùng tu luyện tinh tấn và hoàn thành sứ mệnh thần thánh của chúng ta.

(Bài chia sẻ được đọc ở Pháp hội Thuỵ Sỹ năm 2020)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/21/413975.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/6/188127.html

Đăng ngày 09-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share