Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hàn Quốc
[MINH HUỆ 08-10-2020] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã bảo vệ tôi từng bước trong suốt 20 năm qua. Tôi muốn nhân cơ hội này để bày tỏ lòng biết ơn và cảm kích của mình đối với Sư phụ. Xin vui lòng chỉ ra nếu có điều gì chưa phù hợp trong chia sẻ của tôi.
Cảm kích trước lòng từ bi vô hạn của Sư phụ
Vợ chồng tôi mở một nhà hàng nhỏ ở Hàn Quốc cách đây 8 năm. Chúng tôi dùng nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để điều hành việc kinh doanh của mình. Công việc kinh doanh của chúng tôi ổn định, và điều này giúp chúng tôi nhập quốc tịch Hàn Quốc thành công.
Khi tôi nhìn thấy thông báo về việc đăng ký nộp đơn vào đại học Phi Thiên, tôi đã nộp đơn cho con trai mình. Sự thật thì động cơ của tôi là ích kỷ. Tôi chưa được gặp Sư phụ, vì vậy tôi đã mong được gặp Ngài. Tôi biết đây là một chấp trước vì tôi có thể nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ thông qua thiên mục. Tôi biết Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta, nhưng tôi vẫn muốn trực tiếp gặp Ngài.
Ngay khi tôi khởi động xe, bài giảng của Sư phụ được bật trên hệ thống phát thanh, và Sư phụ giảng: “Xuất phát điểm của chư vị đã sai!” Lúc đó tôi nhận ra rằng xuất phát điểm của tôi khi yêu cầu con trai tôi nộp đơn vào đại học Phi Thiên là sai.
Mặc dù tôi có chấp trước này, Sư phụ từ bi vẫn an bài cho tôi được gặp Ngài. Chúng tôi nhận được một thông báo thử giọng. Con trai tôi và tôi đã đối mặt với một vài khảo nghiệm. Đầu tiên, chúng tôi phải đóng nhà hàng trong vài ngày, điều đó có nghĩa là tổn thất đáng kể về tài chính. Thứ hai, giá vé máy bay đã tăng gấp đôi, do đó là dịp Tết Trung Thu. Thứ ba, chồng tôi không muốn chúng tôi đi.
Hai mẹ con tôi cuối cùng đã vượt qua trở ngại và lên đường. Chúng tôi thật may mắn đã được gặp trực tiếp Sư phụ! Trong khi tôi đợi ở bên ngoài, thiên mục của tôi thấy Sư phụ ấn vào sau gáy của con trai tôi, và tôi thấy một lớp da đen rơi ra khỏi cơ thể cháu.
Khi cháu còn nhỏ, con trai tôi thích nghe Pháp và ngồi thiền. Tuy nhiên, khi cháu lớn lên, cháu trễ nải trong tu luyện và nghiện trò chơi điện tử. Cháu đột nhiên xuất hiện triệu chứng dị ứng nghiêm trọng khi cháu lên 9 tuổi. Các triệu chứng của cháu giống như nhân vật trong trò chơi mà cháu đang chơi. Giáo viên ở trường của cháu đã đưa cháu đến một vài bệnh viện, nhưng tình hình vẫn không cải thiện. Khi cháu trở về nhà, tôi bảo cháu đả tọa cùng tôi, phát chính niệm, và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Ba mươi phút sau, các triệu chứng thuyên giảm. Các triệu chứng đã hoàn toàn biến mất vào ngày hôm sau.
Sư phụ đã lấy đi những thứ xấu còn lại của con trai tôi. Xin tạ ơn Sư phụ!
Tôi không thể ngăn được nước mắt. Tôi thấy chân ngã của mình đang ôm một bông sen hồng trong một không gian khác. Có một ký tự “Phật” ở giữa bông hoa. Tôi thấy nước mắt mình chảy dài theo nét dọc dài cuối cùng của ký tự “Phật”.
Tôi nhủ thầm: “Sư phụ, con muốn gặp Ngài! Sư phụ, con muốn được gặp Ngài!” Đột nhiên, cánh cửa phòng chờ mở ra, chúng tôi nghe thấy giọng nói của Sư phụ, và Sư phụ kia rồi! Tôi đã nhìn thấy Sư phụ với ánh sáng trắng rực rỡ, tường hòa bao quanh.
Khi còn nhỏ, tôi đã từng bị tức ngực, khó thở, và đau ngực. Bênh viện không thể tìm ra nguyên nhân. Mặc dù tôi đã tập luyện trong nhiều năm, nhưng các triệu chứng này vẫn còn. Khi Sư phụ nói chuyệnvới những người xung quanh tôi, đột nhiên tôi thấy Ngài thực hiện một cú đấm khi xoay tay phải xuống. Lúc đó, tôi đã không mảy may suy nghĩ. Sau đó khi luyện tĩnh công, tôi thấy Sư phụ đã đặt một đường dẫn khí vào giữa ngực tôi. Tình trạng khó thở của tôi và các triệu chứng khác đã biến mất.
Cứu người trong đại dịch
Tôi không thể bình tĩnh lại sau khi trở về Hàn Quốc. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ và có lỗi vì đã không làm tốt ba việc. Tôi biết tôi đã chểnh mảng. Tôi muốn bắt kịp, hoàn thành thệ ước của mình, và trở về gia viên thực sự của mình cùng Sư phụ.
Sư phụ đã thấy tâm nguyện cứu nhiều người hơn của tôi và điểm hóa để tôi liên hệ với học viên Alice. Chúng tôi đi từ năm đến sáu tiếng mỗi ngày tới Seoul để giảng chân tướng cho du khách Trung Quốc. Cuối cùng tôi đã thực hiện bước đầu tiên và bắt đầu giảng chân tướng trực diện.
Vào đêm giao thừa năm 2020, các học viên Nhật Bản nói với chúng tôi rằng cần giúp đỡ khẩn cấp để giảng chân tướng tại một số danh lam thắng cảnh ở đó, vì có một lượng khách du lịch Trung Quốc đột ngột đến. Tôi muốn đến Nhật Bản, nhưng tôi không nói được tiếng Nhật. Tôi cũng dễ bị lạc nên tôi rất ngại đi Nhật Bản một mình. Tôi cũng muốn dành kỳ nghỉ của mình với bố mẹ và chị gái ở Mỹ.
Trong khi đang do dự, tôi thấy có một hãng chào giá vé rất tuyệt cho một chuyến bay từ Hàn Quốc đến Mỹ. Tôi biết đây là một khảo nghiệm khác đối với tôi. Sáng hôm sau, khi tôi lái xe về từ điểm luyện công, tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:
“Chư vị có thể từ cái Lý của người thường mà vượt xuất ra, từ chấp trước của người thường mà vượt xuất ra, thì chư vị chính là Thần.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2004)
Tôi chợt nhận ra mình nên làm gì. Tôi nói với bố mẹ rằng tôi không thể cùng họ đón năm mới bởi vì tôi cần tới Nhật Bản để giảng chân tướng và cứu người!
Với sự giúp đỡ của các đồng tu tại Nhật Bản, tôi nhanh chóng tham gia cùng họ. Nhiều người mỉm cười với chúng tôi khi họ nhận tờ rơi, và tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết mình đã quyết định đúng khi đến Nhật Bản, đặc biệt khi tôi thấy nhiều người Trung Quốc đang khao khát sự thật.
Tôi dành tám đến chín tiếng mỗi ngày để nói chuyện với mọi người ở các điểm danh lam thắng cảnh. Tôi không bao giờ cảm thấy lạnh hay đói. Tôi đã rất hạnh phúc khi thấy mọi người đọc những cuốn sách nhỏ. Tôi cũng cảm kích Sư phụ đã an bài cơ hội này để tôi thực hiện lời thệ ước của mình và cứu người.
Khi tôi ở Nhật Bản, virus Trung cộng (coronavirus) đã trở thành một đại dịch toàn cầu. Chồng tôi ở Trung Quốc. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, anh ấy đã trở về Hàn Quốc trước khi các chuyến bay bị tạm dừng. Ngày hôm sau, anh gọi điện cho tôi thông báo rằng anh có các triệu chứng nhiễm virus. Anh ấy bảo tôi trở về nhà ngay lập tức. Thông qua thiên mục, tôi thấy chồng mình bị bao quanh bởi một khối đen đặc những thứ hình tròn. Lúc đó, tôi không biết đây là hình dạng của virus Trung Cộng. Tôi phát chính niệm và loại bỏ những thứ đen đó.
Chồng tôi vẫn đến bệnh viện để kiểm tra. Bệnh viện rất lo lắng khi khám cho anh ấy. Sau đó, họ nói rằng anh chỉ bị cảm lạnh.
Đại dịch tiếp tục trầm trọng hơn, và chồng tôi bảo tôi quay về nhà ngay. Tôi tin chắc rằng minh cần hoàn thành nhiệm vụ của mình trước khi về nhà vì Sư phụ đã an bài cho tôi ở đó.
Để tăng cường chính niệm của tôi, đồng tu Alice đã luyện công với tôi trực tuyến lúc 4 giờ sáng và học Pháp cùng tôi vào ban đêm. Trong ngày, tôi tiếp tục đi đến các điểm du lịch để cầm bảng thông tin và phát tài liệu.
Một đêm khi đang thiền định, thiên mục của tôi nhìn thấy đám đông cầm cờ đỏ của ĐCSTQ và chạy. Họ bị bao quanh bởi một màn sương mù đỏ khi họ chạy ngang qua tôi và mù quáng lao xuống vách đá dựng đứng. Bị sương mù đỏ vây quanh, họ không nhìn thấy vách đá trước mặt. Hàng người tiếp tục chạy và rơi khỏi vách đá. Những người phía sau họ mù quáng làm theo và nhảy khỏi vách đá! Khuôn mặt của tất cả bọn họ đều biểu lộ vẻ đờ đẫn–họ không có suy nghĩ gì. Từng người một chỉ lao về phía trước, ngã xuống rồi chết. Tôi đã khóc khi nhìn thấy cảnh tượng này. Tôi nhận ra việc cứu người khẩn cấp tới mức nào. Thời gian không còn nhiều. Chúng ta không thể lãng phí một giây nào.
Sư phụ đã giảng:
“Vì chư vị không cứu những chúng sinh mà chư vị nên cứu!! Chư vị không làm tròn [thệ] ước tiền sử chư vị đã ký kết!! Chẳng phải vấn đề này sao?! Trước đây tôi giảng là chưa từng dùng khẩu khí thế này để giảng cho chư vị. Trong tâm Sư phụ gấp gáp, sắp tới cuối cùng rồi. Có những người không gấp. Làm sao đây?!”(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Khi virus Trung Cộng tiếp tục lây lan, số lượng khách du lịch đã giảm đáng kể. Chồng tôi cũng liên tục gọi điện cho tôi mỗi ngày, yêu cầu tôi về nhà. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc về nhà sớm. Một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra sau đó.
Một ngày nọ, các đồng tu đang giảng chân tướng cùng tôi không thể đi được. Tôi chỉ có một mình, và có rất ít người trên đường phố. Tôi cảm thấy cô đơn và bắt đầu nhớ nhà. Lúc đó tôi không có chính niệm, và tôi cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình thậm chí không thể cầm nổi bảng thông tin. Thậm chí tôi còn cảm thấy mình sắp ngất đi.
Tôi đột nhiên nhận ra trạng thái này là không đúng! Tôi lập tức cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi nói: “Sư phụ, xin hãy giúp con!” Ngay khi tôi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy một điều gì đó thật mạnh mẽ xuất hiện kéo cơ thể tôi thẳng lên. Một dòng ấm áp tràn qua cơ thể tôi. Tôi phục hồi nhanh chóng, và chính niệm của tôi đã quay trở lại. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng trở lại.
Sau tháng 3 năm 2020, các nhà hàng của chúng tôi phải đóng cửa do sự lây lan của đại dịch, và chúng tôi bị thiệt hại lớn về tài chính. Tôi buông bỏ chấp vào lợi và nhận ra rằng đây là thời điểm tốt để dành nhiều thời gian hơn cho việc cứu người.
Tôi bắt đầu gọi điện thoại về Trung Quốc và giảng chân tướng qua điện thoại mỗi ngày. Tôi cũng đã cài đặt một ứng dụng cho máy tính để bàn để thực hiện cuộc gọi tự động. Ứng dụng hoạt động bốn giờ một ngày trong tháng đầu tiên. Bây giờ nó chạy 10 giờ một ngày. Khi ngày càng nhiều người trả lời các cuộc gọi, càng có nhiều người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ứng dụng này khiến tôi tốn một khoản tiền, vì vậy tôi đã thay đổi cách chi tiêu của mình để có nhiều tiền hơn cho hạng mục này.
Tôi cũng đã tham gia vào hạng mục gửi e-mail tự động. Đôi khi ứng dụng có thể gửi hơn một nghìn email.
Vào thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, ngày càng có nhiều chúng sinh háo hức tìm hiểu sự thật và mong mỏi được cứu. Tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể buông bỏ chấp trước, học Pháp nhiều hơn, và cứu nhiều người hơn, hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.
Thay đổi môi trường trong gia đình
Mặc dù tôi đã tu luyện nhiều năm, tôi đã không làm tốt trong gia đình của mình. Chồng tôi cũng tu luyện, nhưng anh ấy đã từ bỏ sau khi cuộc bức hại bắt đầu do tâm sợ hãi. Lúc đầu anh phản đối tôi tu luyện nhưng không quá can nhiễu tôi. Tuy nhiên, chúng tôi luôn có xung đột. Tôi biết rằng tôi cần hướng nội, nhưng tôi không hiểu mình đã làm gì sai.
Trong một thời gian, hôn nhân của chúng tôi gặp trục trặc. Tôi nói với chồng tôi rằng tôi sẽ không ly hôn với anh ấy, nhưng tôi sẽ ký đơn ly hôn của anh nếu anh muốn ly hôn với tôi. Một đồng tu đã nhận thấy vấn đề và nhắc tôi hướng nội. Cô ấy bắt đầu luyện công, phát chính niệm, và học Pháp cùng tôi vào buổi sáng. Chúng tôi học Pháp cùng nhau vào buổi tối và chúng tôi chia sẻ sau khi học Pháp.
Sư phụ đã giảng:
“Kỳ thực, chuyện này rất đơn giản. Như mọi người biết, một gian phòng mà thời gian lâu không quét dọn và cần quét dọn, nhưng mặc kệ chư vị quét dọn thế nào, hễ chư vị quét, nó sẽ khuấy bụi lên, bụi dấy lên làm người ta hắt hơi lắm; ít nhất khi chư vị quét thì chư vị phải mất sức, rất phiền. Căn nhà kia mà hỏng rồi, chư vị đến sửa, rất mệt; không chừng trong quá trình tu sửa còn làm thương chính mình, sứt mẻ chỗ này, trầy da chỗ kia, va chỗ này, đụng chỗ kia, mệt lắm. [Còn nếu] tất cả mọi thứ, chúng đều là mới thì chư vị không cần thế. Bản thân làm việc đã là ma nạn của chư vị, là phiền phức của chư vị; chư vị không làm thì không có phiền phức, chư vị làm thì có phiền phức; chuyện là thế.”(Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Sư phụ cũng giảng:
“Đều là đang nghĩ như vậy, niệm đầu tiên nghĩ chính mình, nghĩ vấn đề, ai không như vậy thì chư vị không phải là một người tu luyện Đại Pháp chân chính. Đây là Pháp Bảo của tu luyện, đây là một đặc điểm của tu luyện của đệ tử Đại Pháp chúng ta. Bất cứ gặp phải chuyện gì, niệm đầu tiên trước hết xét về mình, cái này gọi là “hướng nội tìm”.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp-Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2011)
Thông qua việc học Pháp chuyên tâm, tôi đã thấy mình có chấp trước mạnh mẽ vào bản thân và tâm an dật. Tôi cũng nhận ra rằng tôi đang coi thường anh ấy và không nghĩ cho anh ấy trước. Vì tôi đã không làm tốt, anh ấy không thể thấy được lòng từ bi của một học viên. Tôi phải chịu trách nhiệm về việc anh ấy muốn ly hôn.
Tôi quyết định thay đổi. Tôi chuẩn bị bữa sáng cho chồng con mỗi sáng. Tôi luôn đáp lại bằng một nụ cười cho dù thái độ của họ với tôi như thế nào. Tôi chuẩn bị bữa ăn cho chồng khi anh ấy trở về nhà mỗi ngày. Tôi nhận ra rằng mặc dù đây là những nghĩa vụ cơ bản nhất của một người vợ, nhưng trước đây tôi đã không làm tốt.
Tôi bắt đầu cư xử theo tiêu chuẩn của người tu luyện và nghĩ cho chồng trước, bất kể là thế nào. Điều này không dễ dàng, nhưng tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi nên làm tốt để mọi người có thể thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào.
Sau khi tôi thay đổi, chồng tôi cũng thay đổi. Anh trở nên tốt bụng, và đã mỉm cười. Chúng tôi không còn xung đột với nhau nữa. Giống như những gì Sư phụ đã giảng:
“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)
Tôi muốn kết thúc bằng cách chia sẻ Pháp của Sư phụ với mọi người.
Sư phụ đã giảng:
“…[nhưng] thậm chí ngay cả chư vị tu luyện còn không tinh tấn, chư vị cũng tu luyện không ra sao cả, lúc tu lúc không, hạng mục Đại Pháp cứu người thì nhân tâm dẫn động chấp trước của chư vị, trong tâm toàn là căm phẫn bất bình. Chư vị bất bình gì đây?! Chư vị không biết chư vị tới để làm gì chăng?! Chư vị không biết trách nhiệm của chư vị trọng đại ngần nào chăng?! Chư vị không biết có vô số chúng sinh đang đợi chư vị cứu, đó là trách nhiệm của chư vị! Đó là nguyện của chư vị! Mọi người cùng nhau làm các việc cứu người ấy là cơ hội, là khai sáng điều kiện cứu người, còn không vận dụng cho tốt, chư vị không làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm tốt thì chư vị sẽ phạm tội lớn ngần nào chư vị biết không?!”(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)
Trong giai đoạn cuối cùng này, khi Chính Pháp sắp kết thúc, chúng ta hãy cùng nhau tu luyện tinh tấn, cứu nhiều chúng sinh hơn, hoàn thành thệ ước tiền sử của mình, và trở về nhà cùng Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/8/413527.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/19/187889.html
Đăng ngày 10-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.