Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hàn Quốc
[MINH HUỆ 08-10-2020] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu! Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi ở độ tuổi 20, và giờ đây tôi đang trong độ tuổi 40. Tôi muốn tạ ơn Sư phụ Lý (nhà sáng lập) đã dẫn dắt tôi trên con đường tu luyện.
Cảm nhận được huyền năng của Đại Pháp
Khi còn nhỏ, sau khi đọc được một cuốn sách về những nàng tiên, tôi bắt đầu có ước nguyện muốn tu luyện. Khi còn là học sinh, tôi đã rất thích những chủ đề liên quan đến bí ẩn vũ trụ cũng như những nền văn minh tiền sử. Sau đó, khi lên đại học, có vài sự thay đổi lớn trong gia đình tôi, và sức khỏe của tôi xấu đi. Vì thế, tôi phải nghỉ học một năm. Tôi nghĩ mình sẽ dành thời gian này tìm hiểu về chân tướng của vũ trụ qua việc đọc sách, nhưng nó cũng chẳng giúp ích gì.
Mùa Đông năm đó, trước khi quay lại trường học, tôi nghe lời khuyên của một người bạn thân và thử luyện khí công. Tôi cũng đi cùng bạn cùng phòng tìm một môn khí công miễn phí mà sinh viên có thể tập được. Một hôm, người bạn này vốn đã tìm kiếm trên mạng internet, nói rằng cậu ấy muốn đến công viên vào sáng sớm hôm sau. Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên vì cậu ấy luôn ngủ nướng và dậy muộn. Sau khi trở về, cậu ấy nói với tôi một cách hồ hởi rằng cậu ấy đã tìm thấy điều mà đã tìm kiếm bấy lâu.
Vì thế, hôm sau tôi đi cùng cậu ấy lúc 4 giờ sáng. Đó là cách mà tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng tham gia “Lớp 9 ngày”. Tuy nhiên, nó khác với điều mà tôi tưởng tượng. Mặc dù tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tham gia lớp 9 ngày, tôi không thể hiểu được hầu hết các bài giảng. Vì thế, không dễ mà ngấm được Pháp khi học Pháp. Một tháng sau đó, khi tôi đang đả tọa, tôi có cảm giác giống như Sư phụ giảng về việc ngồi trong một vỏ trứng gà. Ngoài ra, một hôm, cơ thể của tôi cảm thấy nóng rực khi đang ngủ. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy như có gì đó thâm nhập vào cơ thể tôi. Sư phụ đã ban cho một người như tôi, chỉ mới bắt đầu tu luyện và thiếu thể ngộ sâu về Pháp, cảm nhận được nhiều điều kỳ diệu.
Bước trên con đường chứng thực Đại Pháp
Bằng việc học Pháp sâu hơn, tôi muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Hành động hồng dương Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công) đầu tiên của tôi là dán những biểu ngữ ở một trường đại học ở Seoul. Khi được nghỉ giờ ra chơi, chúng tôi ngồi ở thềm cầu thang để nghỉ ngơi, cả bạn tôi và tôi đều nhìn thấy Pháp luân đang rơi như hoa tuyết từ trên trời xuống. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều Pháp Luân đến vậy. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi giảng chân tướng cho mọi người.
Sau đó, tôi cũng tham gia vào nhóm phát chính niệm. Ngày đầu tiên khi tôi ngồi ở bên ngoài Đại sứ quán Trung Quốc, và chuẩn bị phát chính niệm thì tiếng ồn từ những chiếc xe hơi đi qua và cái cách mà những người khách bộ hành nhìn chúng tôi đã gây rất nhiều áp lực cho tôi. Tuy nhiên, khi tôi nhắm mắt lại và chuẩn bị phát chính niệm, tôi cảm thấy một cái bóng khổng lồ, to như một ngôi nhà đang đứng đằng sau tôi. Linh tính bảo cho tôi biết rằng đó là Pháp thân của Sư phụ, người vẫn luôn bên cạnh tôi. Sau đó, tôi phát chính niệm cường đại. Năng lượng phát ra từ cơ thể tôi và bay sang bên Đại sứ quán. Sau đó, không kể đi đến đâu, tôi luôn nhớ rằng mình có uy lực của việc phát chính niệm.
Nhưng sau đó, sự tham lam của tôi ngày càng tồi tệ hơn. Tôi phát triển tâm tranh đấu và cố gắng chiến thắng tất cả mọi người. Sau đó tâm tật đố của tôi nổi lên, cùng với niệm đầu rằng: “Ý tưởng của mình tốt hơn của những người khác.” Tôi liên tục lặp lại quá trình đề cao bản thân sau khi gặp phải mâu thuẫn với các học viên khác, rồi tôi quay trở lại trạng thái ban đầu, và lại tranh đấu với họ. Cuối cùng tôi đã tu bỏ những chấp trước này sau khi đọc đoạn Pháp của Sư phụ:
“Tâm thái của họ là như thế nào? Là ‘khoan dung’, là khoan dung rộng lớn phi thường, có thể dung [hoà] các sinh mệnh khác, có thể thật sự suy nghĩ như đang ở địa vị của sinh mệnh khác. Đây là điều mà rất nhiều người trong chúng ta vẫn chưa đạt đến được trong quá trình tu luyện, nhưng chư vị đang nhận thức dần dần, đang đạt đến. Khi một vị Thần [khác] đề xuất một cách làm nào đó, họ đều không vội vã phủ định, cũng không vội vã biểu đạt bản thân, cho rằng cách làm bản thân mình mới tốt; họ xem xem phương pháp của vị Thần kia đề xuất có kết quả cuối cùng ra sao. Các con đường đều khác nhau, con đường của mỗi người đều khác nhau, [Pháp] Lý chứng ngộ trong Pháp của các sinh mệnh đều là khác nhau, tuy nhiên kết quả rất có thể là tương đồng. Do đó họ xem xem kết quả của [vị] khác, kết quả của vị kia [nếu] cũng đạt được, thật sự có thể đạt được điều cần đạt, thì mọi người đều đồng ý; Thần đều suy nghĩ như thế cả; ngoài ra, nếu chỗ nào chưa hoàn thiện, thì còn im lặng bổ sung giúp vị kia một cách vô điều kiện, giúp vị ấy viên mãn hơn nữa. Họ đều xử lý vấn đề như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)
Kể từ đó, tôi đã đổi biệt hiệu của tôi ở trên mạng internet thành đoạn Pháp của Sư phụ “…im lặng bổ sung giúp vị kia một cách vô điều kiện, giúp vị ấy viên mãn hơn nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)
Tôi đã cố gắng rất nhiều để tu bỏ tâm tật đố và tranh đấu. Sư phụ giảng:
“Bản lai của không gian vũ trụ là lương thiện, là mang đầy đủ chủng đặc tính Chân Thiện Nhẫn; con người sinh ra cùng với vũ trụ là đồng tính. Nhưng sản sinh ra nhiều thể sinh mệnh rồi; thì cũng phát sinh quan hệ xã hội [trong] quần thể. Trong đó có một số người có thể tăng thêm tư tâm; tầng của họ dần dần rất chậm hạ thấp xuống” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng để phối hợp tốt với các đồng tu, chúng ta cần phải diệt trừ sự vị tư của mình trong khi tương tác với người khác, điều này cũng là cảm hứng mà tôi có được khi bước trên con đường phản bổn quy chân.
Đến thăm các học viên ở Trung Quốc
Nhờ một phụ đạo viên ở Trung tâm phụ đạo viên giới thiệu, bạn tôi và tôi đã có cơ hội đến Trung Quốc để giúp các học viên thành lập điểm sản xuất tài liệu. Sau khi chúng tôi đến vào một buổi tối muộn, nhờ một học viên chỉ dẫn, chúng tôi đã đến được một điểm sản xuất tài liệu ở nhà một học viên. Sau khi chúng tôi đến nơi thì ở đó không có đèn. Chúng tôi không thể nhìn thấy gì, nhưng không ai bật đèn hết. Vì thế chúng tôi đã chia sẻ thể ngộ và phát chính niệm trong bóng tối.
Sau đó chúng tôi được biết, chủ nhà bị cảnh sát theo dõi. Khi sản xuất tài liệu, ông ấy phải dùng rất nhiều điện. Hóa đơn điện tăng lên đáng kể, cảnh sát đã để ý đến chuyện đó. Vì thế ông ấy không còn dùng bất cứ thiết bị điện nào gồm cả tủ lạnh, nồi cơm điện và đèn điện.
Ban ngày, tôi mang máy tính xách tay và máy sao chép đĩa quang sang để chỉ cho các đồng tu cách sử dụng như thế nào. Ban đêm, sau khi các đồng tu và tôi học Pháp xong, chúng tôi đi phân phát tài liệu Đại Pháp. Nỗi sợ hãi luôn nổi lên, nhưng mỗi tế bào của tôi đều rất tỉnh táo, và chính niệm của tôi rất mạnh. Sau khi hoàn thành công việc, tôi đóng gói tất cả đĩa quang giảng chân tướng và đến Bắc Kinh.
Sau khi đến Bắc Kinh, tôi đến vài điểm du lịch thắng cảnh và phát chính niệm. Ban đêm, tôi ra ngoài phát đĩa quang giảng chân tướng. Nửa đêm, tôi ngồi ở một góc quảng trường Thiên An Môn, và phát chính niệm.
Đó là nơi mà các học viên hải ngoại đã hô vang: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và sau đó họ bị cảnh sát bắt, hành động của họ thực sự vang dội đến tôi. Không khí dày đặc và sự thanh bình cũng như sự lo lắng và quyết tâm của hồi đó vẫn còn nguyên trong tâm trí tôi. Sau khi về nhà, trải nghiệm này đã khích lệ tôi một thời gian. Sau đó, nhiều khi tôi gặp phải khó khăn, tôi thường nhớ lại các học viên ở Trung Quốc đã vất vả thế nào mà vẫn chịu đựng, và tôi không nên lùi bước. Tôi biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi cơ hội quý báu đó, tôi cũng cảm thấy biết ơn sự quyết tâm và chính niệm mà các học viên ở Trung Quốc đã thể hiện.
Đề cao khi thức tỉnh lương tri của chúng sinh
Sau khi quay trở lại Hàn Quốc từ Trung Quốc, tôi chủ động tham gia vào vài hạng mục giảng chân tướng. Ở Hàn Quốc, vài người dân bị đầu độc nặng nề bởi sự dối lừa do Đảng Cộng sản Trung Quốc thêu dệt nên. Họ hiểu sai về Đại Pháp. Vì thế cần phải nỗ lực rất nhiều để giảng chân tướng cho họ.
Vài năm đã trôi qua nhanh chóng. Ban đầu tôi tập trung rất nhiều vào việc thức tỉnh lương tri của người Trung Quốc, nhưng dần dần tôi cảm thấy rằng thức tỉnh lương tri của người Hàn Quốc cũng quan trọng như vậy. Chúng tôi bắt đầu bằng việc thành lập điểm luyện công để hồng dương Đại Pháp, sau đó làm phiên tòa thử nghiệm để đưa cựu Tổng Bí thư Trung Quốc Giang Trạch Dân ra công lý, tái hiện những cảnh tra tấn, làm triển lãm mỹ thuật “Chân-Thiện-Nhẫn” và nhiều hoạt động khác nữa. Một hạng mục giảng chân tướng mới đã hoàn thành nhờ sự đồng nỗ lực của nhiều học viên. Giờ đây nghĩ lại, khoảng thời gian mà chúng tôi đã trải qua thì như một bộ phim vậy, vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi mãi mãi.
Sau đó, tôi tham gia vào công ty truyền thông do các học viên thành lập, đây là một môi trường tu luyện hoàn toàn mới đối với tôi. Sau khi bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp khi còn là một học sinh, tôi chẳng thích bất cứ điều gì ngoài việc tu luyện. tôi không biết mọi việc trong xã hội người thường vận hành như thế nào. Công ty truyền thông đã tiếp cận với người thường thông qua hình thức là một doanh nghiệp bình thường, bằng cách tuân theo những tiêu chuẩn của người thường, và dùng mối quan hệ lâu dài để giảng chân tướng.
Sau khi tham gia vào công ty truyền thông, ban ngày tôi làm việc và ban đêm thì viết bản tin. Dần dần tôi nhận ra rằng những ngày mà tôi cần phải thức khuya để hoàn thành công việc ngày càng tăng lên. Sau khi tôi bị trễ nải trong mọi việc thì dần dần tôi lấy cớ là thiếu ngủ và cần phải ngủ bù vào sáng hôm sau, vì thế luyện công vào buổi sáng là rất khó khăn đối với tôi. Vì điều này mà tôi luôn cảm thấy hối hận. Tôi không tu bỏ được quan niệm rằng một người sẽ cảm thấy mệt mỏi nếu thiếu ngủ. Sự thật là tôi không thực sự tin rằng luyện công là cách nghỉ ngơi tốt nhất. Sau khi sơ hở này hình thành thì tôi phải mất một thời gian mới vượt qua được.
Một việc đã xảy ra khi mục điểm tin Shen Yun của chúng tôi thực hiện các cuộc phỏng vấn. Trong mùa biểu diễn Shen Yun, để có thể đăng tin kịp thời, chúng tôi thường cần phải đăng một vài mẩu tin trước hạn. Vì Shen Yun là do Sư phụ đạo diễn nên tôi muốn làm công việc này thật tốt. Một hôm vì tôi không đạt được mục tiêu nên tôi rất lo lắng, vì thế tôi cần phải nỗ lực hơn nữa để hoàn thành công việc. Lúc ấy đã là sáng sớm rồi. Khi tôi quay lại phòng dành cho các phóng viên, tôi nhận ra chỉ có một khu vực của phòng được sưởi ấm, toàn bộ phần còn lại của căn phòng thì không. May thay tôi đã phát hiện ra điều đó. Vì thế tôi đã cố tình để dành những chỗ ấm đó cho những người khác, và nằm ở nơi không được sưởi ấm. Tôi nghĩ rằng nỗ lực của tôi có thể trợ Sư trong thời kỳ Chính Pháp ở một mức nhỏ bé, và tôi cảm thấy rất dễ chịu và chìm vào giấc ngủ ngay.
Có một lần tôi đến nhà bố mẹ của tôi. Một cái nồi sôi sùng sục cần được chuyển sang chỗ khác. Sau khi đi găng tay, tôi bắt đầu nhấc cái nồi lên. Không ngờ, quai nồi lại rất nóng, nhưng nếu tôi đột nhiên làm rơi cái nồi thì nước nóng sẽ tung tóe ra khắp nơi. Sau đó tôi nhanh chóng tháo găng tay và nhìn những vết bỏng trên bàn tay của mình. Khi tôi nhúng tay vào nước đá, thì cơn đau nhẹ đi. Nhưng ngay khi nhấc tay ra thì tôi lập tức cảm thấy đau không thể chịu nổi. Với cơn đau ngày càng gia tăng, tôi trở nên cáu bẳn. Sự tức giận và oán hận của tôi bắt đầu phồng lên. Tôi tự nhủ: “Chẳng phải họ biết là nó rất nóng sao? Sao họ lại có thể chỉ đưa cho mình đôi găng tay mỏng thế này chứ, nếu không thì bàn tay của mình đâu có bị bỏng như thế này đâu?” Ngay lập tức, tôi nhận ra tâm thái mình không ổn, vì thế tôi lại nhúng tay vào nước đá. Rồi tôi bắt đầu hình thành niệm đầu: Sao mình lại bị thế này nhỉ? Mình phải viết bài báo. Nhưng nếu mình không thể dùng ngón tay của mình thì mình không thể tiếp tục làm việc vào ngày mai, vì thế những bản tin quan trọng không được ra lò. Mình nên coi đây là tiêu nghiệp và chịu đựng hay đây là can nhiễu của cựu thế lực?
Tôi bắt đầu hướng nội, nghĩ đến Sư phụ: “Nếu đây là nghiệp mà mình phải chịu thì mình sẽ chịu. Nhưng mặt khác, đệ tử của Ngài sẽ không bao giờ thừa nhận bất cứ an bài và can nhiễu nào của cựu thế lực cả.” Sau đó, tôi rút tay ra khỏi nước đá, và chúng không còn đau nữa. Hơn thế nữa, những vết bỏng đó đã biến mất hoàn toàn vào ngày hôm sau, chỉ để lại một chút vết sẹo màu hồng hồng. Sau đó, các vết sẹo màu hồng đó cũng biến mất.
Sư phụ giảng:
“Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Qua trải nghiệm này, tôi thực sự cảm nhận rằng Sư phụ kiểm soát mọi thứ. Vì thế, chúng ta nên bước trên con đường tu luyện do Sư phụ an bài.
Có một nhân chứng, người đã tiết lộ tin tức về nạn thu hoạch tạng sống ở Trung Quốc vào năm 2006. Sau đó, tất cả những bài báo điều tra và tin tức đều được đăng lên. Ngoài việc cảm thấy sốc, tôi nhận ra rằng chúng ta nên dùng tin này để giảng chân tướng cho người dân. Vì thế, tôi đã viết ngay một bản tin liên quan và làm những tờ rơi giảng chân tướng. Tôi nghĩ rằng nó sẽ làm con người thế gian bị sốc khi họ biết được chân tướng. Nhưng không có nhiều phản hồi. Vì thế tôi nghĩ ra nhiều cách để lan truyền tin tức và cũng phải đi đường vòng.
Hồi đó, tôi cũng không kỳ vọng rằng chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc cho đến ngày hôm nay để vạch trần vấn nạn này. Nhưng tôi đã quen được vài đồng tu, những người mà tôi có thể phối hợp để vạch trần nạn mổ cướp tạng sống. Trong quá trình liên tục đề cao bản thân, tôi cũng thu hoạch được nhiều kinh nghiệm quý báu, và có kết quả tốt, điều đó đã giúp tôi kiên định trong việc giảng chân tướng cho người thường.
Sau khi trượt ngã thì đứng dậy bằng việc tham gia học Pháp nhóm
Bố vợ tôi cũng là một học viên, ông luôn than phiền rằng các học viên không đến học Pháp và chia sẻ với ông. Tôi đi làm cả ngày và trông ông vào ban đêm. Gần một năm sau thì bố vợ tôi mất. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không thể giúp ông vượt qua được can nhiễu này của tà ác.
Sau khi đương đầu với tà ác trong vòng gần một năm thì tôi cảm thấy kiệt sức. Ngay sau đó, tôi không muốn liên quan đến nhiều việc phức tạp nữa, hay đối mặt với bất cứ khó khăn nào, ngoại trừ việc độc tu. Tôi bị trầm cảm, cũng bắt đầu bỏ học Pháp nhóm và luyện công. Mặc dù tôi vẫn tham gia các hạng mục giảng chân tướng, tuy nhiên, một phần của lý do đó là tôi không thể bỏ được tâm tự cao tự đại, cùng với cảm giác phải có trách nhiệm. Rõ ràng là tôi không làm điều đó một cách nhiệt tâm, mà tôi chỉ làm vì để hoàn thành mà thôi. Tôi biết lý do tại sao mình lại ở trong trạng thái này, bởi vì tôi đã không tu khứ chấp trước vào danh và tự ngã cũng như tâm an dật.
Sau đó tôi đã hết bị loạn tâm sau khi bài kinh văn mới của Sư phụ được đăng. Sư phụ giảng:
“do đó tôi đề nghị đệ tử Đại Pháp trong các hạng mục, tốt nhất là chư vị dành thời gian tham gia vào học Pháp ở địa phương” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp. Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011”, Giảng Pháp tại các nơi XI)
Tôi phải làm theo điều Sư phụ giảng, mặc dù cả vợ tôi và tôi đều lo lắng cho cậu con trai út thậm chí còn chưa đầy năm. Cháu sẽ can nhiễu những học viên khác trong khi học Pháp nhóm. Chúng tôi quyết định phải tu bỏ tâm này. Dần dần, mọi việc trở lại như bình thường.
Nâng cao trạng thái tu luyện
Trước đó, tôi đã đi bộ đội, vì tôi đã trì hoãn việc thực hiện nghĩa vụ quân sự. Trong suốt thời gian đó, tôi là bác sỹ quân y. Dưới sự an bài từ bi của Sư phụ, tôi đã được đi nhiều nước trên thế giới. Trong khi chăm sóc cho bệnh nhân, tôi cũng dạy họ Pháp Luân Công. Khi tôi không cần phải đi công tác nữa thì tôi viết bản tin và tiếp tục hạng mục truyền thông của mình.
Tuy nhiên, sau khi tôi hoàn thành nghĩa vụ quân sự và trở về Seoul, tôi nhận ra rằng tôi có một khoản nợ rất lớn, và điểm tín dụng của tôi bị sụt giảm. Vì thế, tôi rất khó có thể thuê được một chỗ ở. Sau vài năm làm việc, tình trạng tài chính của tôi tốt hơn. Tôi cảm thấy rằng tôi không chỉ phải học để hiểu được cách vận hành của xã hội mà còn để trở thành một thành viên trong xã hội. Là một học viên, ở mức độ nào đó tôi đã làm những điều tôi nên làm. Mọi thứ dường như ổn thỏa trên bề mặt.
Tôi không nhớ khi nào thì tôi bắt đầu ngủ gật trong lúc học Pháp nhóm. Khi tôi phát chính niệm thì công năng và công lực không mạnh mẽ như trước kia vì niệm đầu của tôi cứ chạy lung tung. Tôi không thể giữ cho bàn tay của mình thẳng từ đầu đến cuối. Điều tương tự đã xảy ra khi tôi cố gắng thức tỉnh lương tri của người dân. Tôi đã buông lơi một thời gian, sau đó đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Bên cạnh đó, đạt được trạng thái định khi luyện bài công pháp số 5 thì khá là khó.
Không kể vợ tôi đã giúp tôi vô tư như thế nào, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi. Tôi thường trút giận lên các con và không giáo dục chúng một cách lý trí. Một vài tâm chấp trước như sắc dục, danh và lợi bắt đầu lại nổi lên, nhưng chúng không làm tôi sợ. Tôi có thể cảm nhận được Sư phụ từ bi đã kéo dài thời gian, nhưng tôi vẫn thiếu quyết tâm.
Mặc dù Sư phụ đã cho đăng những bài kinh văn mới để chỉ ra những chỗ chúng ta còn thiếu sót trong tu luyện nhưng tôi vẫn không thấy lo sợ. Tôi cảm thấy như thể tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp tuyệt vời rồi. Tôi tìm thấy vài sơ hở mà tôi nghĩ rằng mình đã tu khứ được rồi. Đôi khi tôi cảm thấy buồn chán và mệt mỏi. Tôi biết rằng chúng sinh đang chờ đợi chân tướng, nhưng hôm nay vẫn chưa phải là ngày kết luận cuối cùng, vì thế luôn có ngày hôm sau. Vậy nên không kể có việc gì xảy ra, tôi vẫn có cơ hội đuổi kịp và nghĩ rằng tôi không nên lo lắng quá nhiều. Nghĩ đến việc các Thần và chúng sinh ở không gian khác cảm thấy đáng tiếc như thế nào khiến tôi cảm thấy hơi sợ.
Tôi thực sự muốn quay trở lại trạng thái khi mà tôi mới bước vào tu luyện. May thay, tôi có cơ hội chia sẻ hồi lâu với một học viên tên là Lý. Trạng thái tu luyện của ông ấy như khi ông ấy mới đắc Pháp vậy: Ông ấy tinh tấn thức tỉnh lương tri của người dân, đặt tâm vào việc học Pháp và liên tục có những thể ngộ mới.
Sư phụ giảng:
“Nhất là những đệ tử tu lâu, không được giải đãi. Chư vị đã vượt qua những năm tháng gian nan như thế rồi, bước đi tới hôm nay, không hề dễ dàng! Chư vị không biết trân quý ư? Cả tôi cũng trân quý chư vị! Cả chư Thần cũng trân quý chư vị! (các đệ tử vỗ tay nhiệt liệt) Do đó bản thân càng nên phải trân quý chính mình.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
“Hy vọng mọi người thật sự có thể phối hợp tốt, chính niệm đủ, gặp phải việc thì hướng nội tìm, chính là giống như nhiệt tình lúc mới bước vào tu luyện. Không được giống người thường, nhiệt huyết mấy phút qua đi liền xong hết.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp,” Giảng Pháp tại các nơi XI)
Tất cả các học viên đều biết rằng mọi vấn đề sẽ xuất hiện khi chúng ta không đối đãi với việc học Pháp một cách nghiêm túc.
Sư phụ giảng:
“Có người trong lúc đọc «Chuyển Pháp Luân», thì tư tưởng không chuyên nhất, đang nghĩ điều khác, không thể tu luyện một cách chuyên chú. Như thế bằng như lãng phí thời gian, không chỉ là lãng phí thời gian, đáng lẽ là lúc nên phải đề cao, nhưng lại dùng tư tưởng để nghĩ những vấn đề và những việc không nên nghĩ, không chỉ là không đề cao, mà trái lại còn đang rớt xuống.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp. Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011”, Giảng Pháp tại các nơi XI)
Khi đang đọc Pháp, tâm trí tôi còn nghĩ vẩn vơ. Điều này đã xảy ra vì chủ ý thức của tôi không thanh tỉnh, vì thế tôi không thể tập trung vào việc học Pháp. Kể từ đó, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đọc chậm lại, tập trung và bắt đầu đọc từng từ một rõ ràng. Khi tôi bắt đầu nghĩ vẩn vơ hoặc buồn ngủ thì tôi bắt đầu đọc lại từ đầu. Không kể ban ngày tôi bận đến đâu hoặc mệt đến đâu, tôi sẽ không lên giường cho đến khi tôi đọc hết một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân.
Sư phụ giảng:
“Mỗi từng chấp trước của chư vị, đều sẽ tạo thành chư vị tu không thành. Mỗi từng chấp trước có thể đều sẽ tạo ra xuất hiện các trạng thái trên thân thể chư vị, tạo thành dao động nơi tín niệm kiên định vào Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)
Tôi ngộ ra rằng mỗi một chấp trước nhỏ sẽ hình thành một sơ hở trong tu luyện. Mỗi một sơ hở nhỏ, sau khi đã hình thành rồi thì sẽ trở nên lớn lên. Vì thế tôi quyết định rằng không kể sơ hở nhỏ đến đâu, miễn nó là chấp trước thì tôi sẽ phải giải thể nó.
Tôi dùng tiêu chuẩn của Pháp để đo lường đâu là Phật tính và đâu là ma tính. Đối với những chấp trước như thích đọc tin tức trên mạng internet, thèm đồ ăn ngon hay truy cầu sự thoải mái trong cuộc sống thường ngày thì tôi sẽ không bỏ qua mặc dù chúng rất nhỏ.
Sau khi tôi rất cố gắng và chính lại bản thân thì cuộc sống của tôi đã thay đổi. Giờ đây tôi có thể duy trì tâm trí bình hòa và dùng thái độ đúng đắn để đề cao tâm tính.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi hội ngộ với những đồng nghiệp cũ của tôi từ vài năm trước, những người mà lương tri của họ chưa được đánh thức. Điều này nhắc nhở tôi đến một số người khác, những người mà có mối quan hệ tiền duyên với tôi. Tôi cũng cảm thấy rằng điều này rất quý báu và tôi muốn trân quý những mối quan hệ đó hơn nữa. Tôi đã quyết định làm hết sức mình để giảng chân tướng cho họ.
Con thực sự biết ơn Sư phụ đã thức tỉnh một đệ tử lười biếng như con. Con sẽ tinh tấn làm ba việc, và tiến về phía trước cho đến khi mọi việc kết thúc.
Con tạ ơn Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài viết được trình bày tại Pháp hội trực tuyến Hàn Quốc)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/8/413468.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/19/187880.html
Đăng ngày 14-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.