Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 02-09-2020] Tôi chính thức bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2014, mặc dù tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân vào năm 1996. Tôi chân thành cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí đã bảo hộ tôi và không từ bỏ tôi – một học viên có ngộ tính thấp.

Huyền năng của Đại Pháp: Vượt qua đại nạn

Tôi đến Nhật Bản học vào tháng 3 năm 1992, vì vậy tôi không biết nhiều về sự hồng truyền của Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc hay về cuộc bức hại đối với pháp môn này.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện từ năm 1996. Bà từng bị bệnh tim, thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng và các bệnh về mắt. Mẹ tôi đã bình phục và sức khỏe tốt trở lại sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và bà cũng trở thành một người hạnh phúc. Mẹ gửi cho tôi cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” và khuyên tôi nên đọc kỹ cuốn sách này.

Tôi nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp chỉ đơn thuần là một môn khí công để chữa bệnh và rèn luyện sức khỏe. Trong khi đó, tôi còn trẻ và khỏe mạnh, vả lại tôi lại còn rất bận rộn với công việc của mình. Mặc dù tôi đã đọc một vài phần, nhưng tôi không hiểu Chuyển Pháp Luân đang nói về điều gì? Tôi đã đặt cuốn sách sang một bên cho đến khi tôi trải qua một khổ nạn vào năm 2014, trong suốt thời gian đó Đại Pháp đã triển hiện uy lực vĩ đại cho tôi thấy. Trong nỗi đau không thể nguôi ngoai, tôi lại đọc cuốn Chuyển Pháp Luân.

Tôi đã gửi hai con trai của tôi đến Trung Quốc để học tiếng Trung và đến thăm chúng vào ngày 20 tháng 3 năm 2014, vào lúc đó trong phòng của các con có rò rỉ khí gas. Cả hai con tôi đều bị ngộ độc. Cháu lớn đã chết, trong khi cháu bé vẫn còn thoi thóp thở. Bác sĩ cho biết cần phải sử dụng oxy cao áp để đẩy khí carbon monoxit (CO) ra khỏi cơ thể cháu. Nhưng cháu không thể tự thở nên họ không thể làm gì được.

Họ chuyển con tôi đến một bệnh viện khác và đặt máy thở. Kết quả xét nghiệm cho thấy nồng độ carbon monoxit trong cơ thể cháu vẫn còn rất cao. Các bác sĩ đoán rằng nội tạng và dây thần kinh của cháu đã bị tổn thương và khả năng hồi sinh là rất thấp. Bác sĩ thông báo rằng không có cách điều trị nào hữu hiệu trong trường hợp này và tất cả những gì họ có thể làm là đưa ống vào khí quản để hút tất cả khí độc ra khỏi phổi. Và ngay cả khi nếu cháu còn sống, có thể cháu phải sống trong tình trạng thực vật. Các bác sĩ hỏi chúng tôi liệu chúng tôi có sẵn sàng cho cháu phẫu thuật không? Tất nhiên là có. Chúng tôi đã mất một đứa con. Ngay cả khi đứa con còn lại phải sống thực vật, chúng tôi vẫn phải cố gắng cứu cháu. Chúng tôi đã đồng ý ký vào biên bản đồng ý phẫu thuật.

Tôi đã rất đau đớn. Tôi biết rằng đứa con sắp chết của tôi cần tôi phải mạnh mẽ lên, nhưng tôi không thể bình tĩnh lại.

Mẹ tôi vội vàng đến bệnh viện vào ngày hôm sau. Mẹ tôi liên tục nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi bà làm vậy, tôi thấy mắt con trai tôi máy động một chút, và tôi nói cho mẹ biết. Bà tiếp tục nhẩm niệm cụm từ này.

Một lúc sau, cháu mở đôi mắt ngấn lệ. Sáng hôm sau, cháu trở nên tỉnh táo hơn. Khi chúng tôi gọi tên cháu, cháu đã mở mắt và có thể cử động tay chân. Các bác sĩ đã rất ngạc nhiên và hủy bỏ cuộc phẫu thuật.

Ngày hôm sau, họ tháo máy thở ra. Con tôi đã có thể ngồi dậy và nói chuyện. Bề ngoài, trông cháu bình thường, như thể vừa mới ngủ dậy. Chẳng bao lâu, cháu đã có thể đi vào phòng tắm. Các bác sĩ tin rằng cháu đã hồi phục tốt và chuyển cháu vào phòng chăm sóc thông thường vào ngày thứ 10.

Trong bệnh viện, tôi nhìn thấy một thanh niên 20 tuổi đã được phẫu thuật khí quản sau khi anh ta bị đầu độc bởi carbon monoxit. Nó đã khiến hệ thần kinh của anh bị tổn thương. Khi gia đình thay quần áo cho anh, anh ấy đã hét lên vì đau đớn. Tuy nhiên, con trai tôi đã bình phục chỉ trong vài ngày. Đó như là phép màu vậy! Bây giờ con trai tôi đã là một thanh niên 18 tuổi khỏe mạnh. Từ tận đáy lòng mình, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý đã cứu mạng con trai tôi.

Mặc dù tôi đã có một trải nghiệm kỳ diệu như vậy, nhưng tôi vẫn chưa bước vào tu luyện ngay sau đó. Mẹ tôi nói với tôi: “Chính Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu con trai của con đấy!” Nhưng tôi không hoàn toàn hiểu điều này, do bị tiêm nhiễm bởi thuyết vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nên tôi chỉ nghĩ đó là một kỳ tích.

Sau khi tôi quay trở lại Nhật Bản, tôi không còn sức lực để nghĩ về tất cả những điều này, bởi vì tôi vẫn còn rất đau đớn vì đã mất đi một đứa con. Tôi bắt đầu nghĩ về sự sống và cái chết. Tôi tự hỏi tại sao một cậu bé 15 tuổi lại ra đi nhanh như vậy? Tôi muốn biết cháu đi về đâu? Tôi tự trách mình và cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi bắt đầu đọc sách về chủ đề tâm linh, bao gồm cả Phật giáo, và sách về cuộc sống sau khi chết. Tôi không biết thực ra mình đang tìm kiếm cái gì?

Sức khỏe của tôi bắt đầu xấu đi. Tôi bị đau đầu vì khóc rất nhiều. Thị lực của tôi ngày một yếu đi. Nỗi đau đớn về thể chất và tinh thần khiến tôi nghĩ đến Pháp Luân Đại Pháp và những thay đổi ở mẹ tôi sau khi bà bắt đầu tu luyện. Tôi cũng muốn biết tại sao con trai út của tôi có thể sống sót.

Vì vậy, tôi bắt đầu đọc lại cuốn Chuyển Pháp Luân. Từ việc đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã hiểu được mục đích của đời người và nguyên nhân thực sự của bệnh tật, và cuối cùng tôi hiểu lý do vì sao mẹ tôi nói đây không phải là một cuốn sách khí công bình thường. Mười tám năm sau lần đầu tiên đọc cuốn sách, tôi bắt đầu bước vào tu luyện.

Hành trình tu luyện của tôi

Hành trình tu luyện của tôi không phải là suôn sẻ và không có rắc rối. Lúc đầu, tôi đọc các bài giảng Pháp và luyện công một mình. Tôi thậm chí không thể hoàn thành bài tập 30 phút lần thứ hai. Chân tôi bắt đầu đau khủng khiếp sau 15 phút ngồi thiền. Điều này kéo dài một năm. Tôi không biết tu luyện là thế nào, vì vậy tôi không đọc Pháp hay luyện công mỗi ngày. Mẹ tôi nói với tôi rằng tôi nên tham gia cùng các học viên tại điểm luyện công nhóm ở địa phương. Khi tôi làm vậy, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ vô gia cư cuối cùng đã tìm thấy ngôi nhà chân chính của mình.

Từ các học viên khác, tôi học được rằng tôi phải đọc Pháp nhiều hơn và đề cao tâm tính của mình. Tôi đã bỏ được thói quen ăn món sashimi yêu thích của mình và uống một chút rượu vào bữa tối. Mặc dù tôi không hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của việc phát chính niệm, nhưng tôi vẫn dành thời gian để làm việc đó. Tôi cũng tham gia tất cả các hoạt động của Đại Pháp.

Sau đó, tôi tham dự Pháp hội New York vào năm 2016. Tôi đã được chứng kiến Đại Pháp được truyền ra khắp thế giới và nhìn thấy Sư phụ tôn kính và từ bi vô lượng của chúng ta. Nghe Sư phụ giảng, tôi đã vô cùng cảm kích. Tôi thầm nói với Ngài: “Bạch Sư phụ, mặc dù ngộ tính của con thấp nhưng Ngài vẫn không từ bỏ con. Ngài vẫn bảo hộ và điểm hóa cho con cho đến khi con thực sự bắt đầu tu luyện. Con không thể tự coi mình là một học viên tinh tấn, nhưng con sẽ cố gắng hết sức để trở thành một đệ tử chân chính”.

Luyện công cùng các học viên khác, tôi đã có thể luyện được tất cả các bài. Mặc dù trạng thái tu luyện của tôi không được ổn định, nhưng với sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã đi trên con đường tu luyện cho đến ngày hôm nay.

Giảng thanh chân tướng

Tôi biết rằng một học viên chân chính phải làm tốt ba việc. Tôi đã trải qua các khảo nghiệm khi giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi sống trong một thị trấn du lịch và nơi tôi ở chỉ có ba học viên. Hàng năm, chúng tôi phát tài liệu giảng chân tướng cho các sinh viên quốc tế tham gia kỳ thi tại một trung tâm. Chúng tôi cũng tổ chức các buổi hướng dẫn miễn phí tại một trung tâm cộng đồng địa phương. Một số cư dân đã tham dự, nhưng họ không tiếp tục luyện tập. Mặc dù họ không đến nữa, nhưng họ đã biết được sự thật về Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng tu luyện là không hề dễ dàng, nhưng tôi hiểu cơ hội được tu luyện trân quý như thế nào và tôi may mắn biết bao khi đắc được Đại Pháp.

Tôi biết mình đã làm chưa đủ và muốn làm nhiều hơn nữa để giảng chân tướng và thức tỉnh lương tri của nhiều người hơn. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Năm ngoái, tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho những người Trung Quốc trong khu vực của tôi. Tôi nghĩ rằng họ là những người bạn của tôi, vì vậy lẽ ra thuyết phục họ thoái Đảng phải dễ dàng. Thật ngạc nhiên, tôi đã không thể nói rõ quan điểm của mình khi nói chuyện với họ. Bản thân tôi cũng không hiểu rõ chân tướng Đại Pháp, điều này khiến tôi không thể thuyết phục bất kỳ ai. Hầu hết trong số họ không đồng ý thoái Đảng. Tôi đã rất nản lòng. Tôi cho rằng điều này xảy ra chắc hẳn do tôi tu luyện chưa tốt và rằng tôi nên tu luyện bản thân trước rồi mới đi ra ngoài giảng chân tướng. Vì vậy, tôi đã ngừng làm việc này trong một thời gian dài.

Công việc hàng ngày của tôi rất mệt mỏi và tôi cần học hỏi rất nhiều điều mới. Điều này trở thành một cái cớ cho việc không thể đọc Pháp mỗi ngày. Tôi muốn đột phá khỏi trạng thái này nên đã tham gia hạng mục gọi điện thoại giảng chân tướng cho người Trung Quốc. Có rất nhiều học viên Trung Quốc tham gia hạng mục này, điều đó đã giúp tôi cải thiện bản thân rất nhiều. Bây giờ tôi có thể đọc mỗi ngày một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Sau khi trạng thái tu luyện của tôi được cải thiện, tôi muốn đi ra ngoài và giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp.

Sự bùng phát đại dịch

Đại dịch Trung Cộng đã bùng phát vào thời điểm đó. Các học viên địa phương bắt đầu kêu gọi mọi người ở Trung Quốc thức tỉnh lương tri của họ. Tôi cũng muốn làm như vậy. Ngay sau khi tôi có ý tưởng này, một đồng tu đã nói với tôi rằng có một khóa đào tạo cho hạng mục giảng chân tướng cho người Trung Quốc qua điện thoại (RTC) và bất kỳ ai cũng có thể tham gia. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài việc này cho tôi, vì vậy tôi đã tham gia khóa huấn luyện.

Tại khóa đào tạo, tôi đã biết được chi tiết về sự hồng truyền của Đại Pháp, sự thật đằng sau việc ĐCSTQ tuyên truyền giả dối đối với Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) và sự thật về việc mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Kể từ đó, chính niệm của tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong quá trình gọi điện về Trung Quốc, tôi đã được trải nghiệm nhiều điều tuyệt vời. Khảo nghiệm đầu tiên là nỗi sợ hãi của chính tôi. Tim tôi đập nhanh khi tôi nhấc máy, và tôi rất hồi hộp khi nói chuyện với mọi người. Nhiều người trong số họ đã cúp máy ngay sau khi tôi vừa bắt đầu, và tôi đã rất thất vọng. Các đồng tu đã động viên tôi và nói với tôi rằng tôi nên dùng giọng nhẹ nhàng để nói chuyện với mọi người như thể chúng tôi là bạn bè, điều này sẽ giúp họ dễ dàng chấp nhận những gì tôi nói. Tôi bắt đầu chú ý đến ngữ khí của mình khi đọc Pháp hàng ngày và nghe băng ghi âm các cuộc điện thoại của các học viên khác đến Trung Quốc. Dần dần tôi cảm thấy tốt hơn.

Tôi đã viết ra những điều tôi sẽ nói, nhưng nhiều người vẫn dập máy chỉ sau vài câu. Tôi nghĩ rằng tôi không có tài ăn nói để thu hút họ, vì vậy tôi đã sửa lại những điều muốn nói nhiều lần. Trưởng hạng mục sau đó đã nói với tôi rằng hãy tập trung viết một bản nội dung và làm quen với nó. Cô ấy nói rằng tôi sẽ từng bước làm phong phú hơn nội dung của cuộc gọi và sẽ có thể thuyết phục được nhiều người hơn.

Một cuộc trò chuyện ấn tượng

Gần đây tôi đã có một cuộc trò chuyện ấn tượng qua điện thoại với một người đàn ông có vẻ hiền hòa. Tôi nói rằng không phải ngẫu nhiên mà tuyết rơi ở miền bắc Trung Quốc vào mùa hè – đó là lời cảnh tỉnh từ thiên thượng.

Tôi nói: “Đại dịch này cũng không phải ngẫu nhiên. Đó là Trời trừng phạt những kẻ băng hoại đạo đức”. Khi tôi hỏi anh ấy có sẵn sàng thoái Đảng không, anh ấy nói anh chỉ mới gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong và rất vui nếu có cơ hội thoái nó.

Sau đó, tôi nói với anh ấy rằng một số người đã khỏi bệnh sau khi họ chân thành niệm chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng đã nói về khả năng chữa bệnh kỳ diệu của Đại Pháp, cách nó đã được đón nhận trên toàn thế giới ra sao, và sự thật đằng sau những tuyên truyền mà ĐCSTQ tung ra để vu khống Pháp Luân Công. Anh ấy đã lắng nghe một cách cẩn thận. Cuối cùng, tôi bảo anh ấy hãy ghi nhớ và niệm chín chữ chân ngôn khi gặp nguy nan và anh sẽ thấy được uy lực của Phật Pháp.

Khi tôi chuẩn bị cúp máy, anh ấy vẫn muốn nói chuyện, vì vậy tôi bảo anh cứ nói nếu có bất kỳ câu hỏi nào và anh ấy đã nói: “Xin hãy cho tôi biết liệu Pháp Luân Đại Pháp có thực sự có sức mạnh kỳ diệu không?” Tôi nói: “Hãy để tôi kể cho anh nghe về trải nghiệm của chính tôi và lý do vì sao tôi bắt đầu tu luyện. Tôi đã từng giống như anh – một người vô thần, bởi vì tôi đã bị ĐCSTQ tiêm nhiễm điều này từ khi còn nhỏ”. Sau đó, tôi kể cho anh ấy nghe Đại Pháp đã cứu con trai tôi như thế nào. Dường như anh ấy rất xúc động và giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sau đó, tôi nói cho anh ấy biết những tội ác diệt chủng của ĐCSTQ và khuyên anh ấy nên truyền đạt lại những gì anh ấy nghe được hôm nay cho những người anh ấy biết. Anh ấy nói: “Sẽ không dễ dàng để thuyết phục bạn bè của tôi thoái Đảng, bởi vì tôi là một cảnh sát”. Tôi nói: “Nếu anh gặp các học viên Pháp Luân Công, xin hãy đối xử tốt và bảo vệ họ”. Chúng tôi đã nói chuyện trong khoảng 21 phút.

Tôi đã tham gia hạng mục này được 15 tháng. Tôi rất biết ơn những nỗ lực mà nhóm đã làm để giúp tôi hoàn thành tốt hơn sứ mệnh của mình. Các đồng tu trong nhóm đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn khi tôi mới bắt đầu. Tôi cũng cảm ơn nhóm kỹ thuật đã khắc phục sự cố máy tính cho tôi hết lần này đến lần khác. Trạng thái tu luyện của tôi đã thay đổi. Giờ đây, tu luyện là ưu tiên hàng đầu của tôi và tôi cũng không còn lướt mạng hay xem tivi nữa. Tôi có nhiều thời gian hơn để tu tâm dưỡng tính. Tôi trở nên bận rộn nhưng vô cùng hạnh phúc. Tôi biết rằng ngộ tính của tôi thấp. Nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã không thể tiếp tục trên con đường tu luyện này.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Trực tuyến Nhóm giảng chân tướng qua điện thoại năm 2020)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/2/411093.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/16/186802.html

Đăng ngày 25-11-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share