Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Seoul, Hàn Quốc

[MINH HUỆ 07-10-2020] Kính chào Sư phụ và các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên đến từ Seoul, Hàn Quốc, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ba năm trước.

Tịnh hóa thân thể

Tôi đã biết đến Pháp Luân Công khá lâu, khi đó luôn có nhiều người khuyên tôi tu luyện. Có lẽ duyên phận của tôi với Đại Pháp chưa đủ nên tôi đã không bước vào tu luyện Đại Pháp sớm hơn.

Tháng 4 năm 2017, vai phải của tôi bắt đầu đau nhức. Mặc dù tôi đã đi châm cứu nhưng không có cải thiện nào. Vì thế, tôi đã đến bệnh viện gần nhà để chụp cộng hưởng từ. Kết quả cho thấy có một dây chằng bị rách khá nghiêm trọng. Tôi được tư vấn phẫu thuật ngay lập tức và lịch phẫu thuật dự kiến vào ngày 30 tháng 4.

Tôi đã gửi tin nhắn đến một người bạn thân đang tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) để xin lời khuyên của anh ấy. Anh ấy đáp rằng từ nay đến ngày phẫu thuật vẫn còn chút thời gian, và khích lệ tôi không nghĩ về nó nữa. Thay vào đó, anh ấy đề nghị tôi tham gia lớp học Pháp Luân Đại Pháp 9 ngày tại nhà sách Thiên Thê.

Tôi rất lo lắng về tình trạng của mình và đã nắm bắt lấy bất cứ điều gì mang lại cho tôi tia hy vọng. Tôi không trả lời bạn tôi, nhưng đã tham dự khóa học 9 ngày tại nhà sách Thiên Thê. Vào ngày đầu tiên, tôi không thể hiểu được bất cứ điều gì khi nghe các bài giảng qua băng ghi âm của Sư phụ Lý–nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả những gì tôi nhớ là tôi luôn rơi vào trạng thái buồn ngủ và rốt cuộc, tôi về nhà mà không có học được gì.

Bắt đầu ngày thứ hai, để bắt kịp tiến trình của lớp học, tôi bắt đầu đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân ở nhà trước khi đến tham dự lớp học. Mặc dù tôi vẫn còn cảm giác buồn ngủ trong suốt bài giảng, nhưng hễ khi tôi bước vào lớp học, tôi cảm thấy rất thoải mái và mọi lo âu của tôi đều tan biến.

Tuy nhiên, không lâu sau khi tham dự lớp học Pháp dành cho học viên mới, vai phải của tôi đột nhiên cứng lại và đau nhức dữ dội. Tôi không thể ngồi hoặc nằm được. Tôi gọi cho học viên phụ trách tổ chức lớp học. Anh ấy nói với tôi rằng điều này có nghĩa là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và đang tiêu nghiệp cho tôi. Sau khi chịu đựng cơn đau kéo dài trong vòng ba đêm, tôi đã không còn đau nữa, vì thế tôi đã đến bệnh viện nơi mà tôi đã được kê một vài loại thuốc.

Ngày hôm đó, sau khi uống thuốc, tôi đến điểm luyện công. Tại điểm luyện công, tôi trò chuyện với một học viên lâu năm. Sau khi lắng nghe anh ấy, tôi hiểu rằng cơn đau này là điều mà một người tu luyện phải gánh chịu trong quá trình tiêu nghiệp, nhưng tôi lại đi uống thuốc.

Trở về nhà, tôi nghĩ về việc trở thành một người tu luyện, và tự hỏi rằng liệu những loại thuốc men kia có tác dụng với tôi không. Vì thế, tôi đã vứt bỏ hết tất cả thuốc men. Thật là kỳ diệu, sau khi tôi vứt bỏ hết thuốc, cơn đau ở vai của tôi cũng dần dần biến mất.

Trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp ngay khi bước vào tu luyện khiến tôi quyết tâm tín Sư tín Pháp vô điều kiện và tu luyện tinh tấn cho dù có xảy ra việc gì đi nữa. Tôi đã hủy ca phẫu thuật. Mặc dù chồng tôi và con gái tôi không phản đối quyết định của tôi nhưng con trai tôi, vốn đã cùng tôi lên lịch mổ, thì không thể hiểu nổi quyết định của tôi.

Từ đó đến nay, tôi không còn đau vai nữa, tôi đã hồi phục hoàn toàn, và gia đình cũng không còn can nhiễu tôi nữa. Khi họ hỏi liệu tôi có vấn đề gì với vai không, tôi sẽ giơ cánh tay lên và chỉ cho họ thấy rằng không có vấn đề gì. Có lần, trong một giấc mơ tôi thấy có thứ gì đó được lấy ra từ vai đến khuỷu tay tôi và tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình.

Trước khi tu luyện, tôi bị viêm bàng quang; hở van tim nặng khiến máu rướm ra, đến nỗi nghe được cả tiếng tạp âm trong tim. Khi chuyển mùa, tôi phải uống kháng sinh và thường xuyên bị viêm họng. Tuy nhiên, tất cả bệnh tật này đã không còn làm cho tôi phải lo lắng nữa.

Cải biến bản thân sau khi bắt đầu tu luyện

Một ngày, tôi trở về nhà sau khi giảng chân tướng về Đại Pháp tại ga tàu điện ngầm Đại học Konkuk, chồng tôi, vốn là một người đàn ông khá trầm tĩnh, đột nhiên hét lên với tôi: “Em không phải đến đó để tu luyện. Thực ra là em đang tham gia một tổ chức như ĐCSTQ!” Thậm chí anh ấy còn mắng chửi lớn tếng như thể sắp sửa đánh tôi. Việc này kéo dài một khoảng thời gian.

Vì sự việc xảy ra quá đột ngột, tôi không có thời gian phản ứng, vì thế tôi nói: “Em đã làm gì sai?!” Tuy nhiên, nếu để cho hàng xóm nghe thấy chúng tôi cãi vã thì sẽ rất xấu hổ nên tôi cố gắng nhẫn chịu và không tiếp tục cãi lại anh ấy. Sau đó, mặc cho chồng tôi có nói gì, tôi cũng không nói lại. Tôi chỉ là liên tục nhẩm “Tà ác toàn diệt, tà ác toàn diệt!” trong tâm để gia trì chính niệm của mình. Tuy nhiên, chồng tôi càng lúc càng tức giận và càng mất bình tĩnh. Tôi không đáp trả lại dù anh ấy nói gì. Dần dần, anh ấy đã dịu giọng lại và cuối cùng đã thôi không nóng giận nữa.

Tôi cảm thấy rằng mình đã không làm điều gì sai, nhưng lại bị mắng chửi. Tôi cảm thấy rất bất bình. Trong tâm tôi oán hận anh ấy. Cảm giác này kéo dài trong vài ngày.

Sau đó, tôi hiểu rằng với suy nghĩ rằng không đáp lại anh ấy, là tôi đã đạt được yêu cầu về Nhẫn – nhưng kỳ thực là không phải. Trên bề mặt, tôi dường như đã nhẫn nhưng trong tâm tôi vẫn đầy ủy khuất. Những ý niệm của tôi về mọi việc còn tệ hơn so với người thường.

Sư phụ giảng:

“Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu; chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí.” (Bài giảng thứ tư–Chuyển Pháp Luân)

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn–Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi hiểu rằng hành vi của mình còn tệ hơn người thường, và Pháp của Sư phụ đã thức tỉnh chủ ý thức của tôi. Bây giờ tôi đã minh bạch được nội hàm của Nhẫn.

Hướng nội

Tôi hiểu rằng bất kể việc lớn hay nhỏ, trong gia đình hay ở bên ngoài, xảy ra trong quá khứ hay hiện tại hoặc bất kỳ vấn đề gì giữa người với người, miễn là nó có liên quan đến tôi thì tôi đều nên hướng nội để tìm nguyên nhân vì sao nó xảy ra với tôi.

Trong mười năm đầu tiên sau khi kết hôn, chồng tôi có một công việc ổn định. Mặc dù không giàu có nhưng chúng tôi khá ổn và có cuộc sống hạnh phúc. Tuy nhiên, sau cuộc khủng hoảng kinh tế năm 1997, công ty của chồng tôi đã giải thể. Dù đang là trụ cột gia đình nhưng anh ấy không muốn ra ngoài đi làm nữa và anh ấy đã không làm gì cả. Tôi phải làm việc để nuôi sống gia đình. Từ lúc đó, tôi bắt đầu than phiền, ôm giữ oán hận và bất mãn trong tâm. Thậm chí tôi còn xét nét anh ấy. Tôi cáu kỉnh và mất kiên nhẫn với con cái khiến bầu không khí trong gia đình lúc nào cũng căng thẳng.

Là một người tu luyện, cuối cùng tôi đã hiểu rằng việc này xảy ra là do nghiệp lực mà tôi đã tích tồn từ kiếp trước. Trong đời trước, tôi đã làm nhiều việc xấu với chồng tôi nên hiện giờ anh ấy mới đối xử với tôi như vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy chồng tôi thực sự đáng thương. Khhi tôi không còn coi thường anh ấy, mọi việc bắt đầu chuyển biến tích cực một cách tự nhiên. Trước đây chồng tôi sẽ làm vài việc vặt ở nhà để cho qua thời gian. Hiện giờ anh ấy làm nhiều việc nhà hơn. Điều tôi biết ơn nhất là sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, dù tôi đi đâu liên quan đến những việc tu luyện, chồng tôi không bao giờ ngăn cản hoặc tra hỏi. Vì điều nay mà tôi thực sự cảm ơn anh ấy.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Bài giảng thứ tư-Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã làm việc cho công ty hiện tại gần 17 năm. Tôi không biết tiền duyên nào giữa tôi với công ty này khiến tôi ở đó lâu như vậy. Đồng nghiệp ở đó có tuổi xấp xỉ con tôi, và tôi là nhân viên cao tuổi nhất. Đôi lúc tôi không giữ được tâm tính khi những người trẻ hơn làm những việc mà tôi không hài lòng, và tôi sẽ biểu hiện ra bằng gương mặt khó coi. Mỗi lần tôi tức giận, cơn giận kéo dài vài ngày. Sau khi tu luyện, tôi hiểu rằng có lẽ tôi đã nợ những đồng nghiệp trẻ này khá nhiều. Đó là lý do vì sao chúng tôi cứ mãi xung đột. Bây giờ, mỗi khi xung đột khởi lên, tôi sẽ cố gắng hướng nội để giải quyết vấn đề.

Chứng thực Pháp

Vào ngày 20 tháng 7 năm 2020, tôi tham gia một cuộc diễn hành của Đại Pháp. Tôi được phân vào nhóm biểu diễn các bài công pháp, và tôi có vai trò khá quan trọng trong cuộc diễu hành. Tuy nhiên, ba ngày trước cuộc diễu hành, đùi phải của tôi bắt đầu cảm thấy rất nặng nề và đầu gối thì đau nhức khiến tôi đi khập khiễng. Nhưng tôi lại đã đồng ý tham gia diễu hành. Khi cơn đau tăng lên, chủ ý thức của tôi đã bắt đầu suy yếu đi.

Con trai gửi cho tôi tin nhắn: “Nhìn thấy chân của mẹ đau đớn đến nỗi không đi được, sau khi trở về nhà con đã không ngủ được. Mẹ đã làm việc vất vả cả đời để chăm lo cho chúng con và điều đó đã ảnh hưởng đến đầu gối của mẹ. Con không thể kiếm nhiều tiền hơn để mẹ có thể nghỉ hưu sớm hơn. Con thực sự cảm thấy rất có lỗi. Con xin lỗi mẹ.” Sau khi đọc tin nhắn này, tôi cảm thấy con trai tôi cuối cùng đã lớn lên và trưởng thành.

Tuy nhiên, cơn đau ở chân phải của tôi vẫn không khá hơn. Việc đứng lên hay ngồi xuống cũng trở nên khó khăn thậm chí đi vệ sinh cũng khá khó nhọc, vì thế tôi đã gọi cho một học viên. Học viên này chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của anh ấy với tôi rằng tôi không nên thừa nhận an bài của cựu thế lực. Anh ấy nói rằng tôi phải bảo trì niềm tin rằng: “Mình nhất định tham gia cuộc diễn hành,” bảo trì tín Sư tín Pháp. Tôi cũng nên học Pháp nhiều hơn, hướng nội, thanh trừ những chấp trước chẳng hạn như phàn nàn, oán hận, tật đố, hiển thị và cũng tu khứ những ý niệm bất hảo đã hình thành trong tâm tôi theo thời gian. Anh ấy cũng bảo tôi phát chính niệm.

Ba ngày trôi qua, ngày diễu hành đã đến, và trời đổ mưa vào buổi sáng. Mặc dù chân phải của tôi không thực sự cải thiện nhưng tâm tôi không dao động. Với ý niệm “đầu tiên đi taxi đến đó và xem xem nó ra sao,” tôi đã đến khu vực diễu hành. Tôi phải đi bộ thêm một đoạn đường ngắn. Tuy tôi đi khập khiễng do chân phải không nhanh nhẹn lắm, nhưng tôi không hề cảm thấy xấu hổ. Cuộc diễu hành cuối cùng đã bắt đầu. Mặc dù trong suốt thời gian diễn hành, cơn đau khiến tôi đôi khi bị tụt lại phía sau những học viên khác, nhưng tôi đã chịu đựng và hoàn thành cả chặng đường, đi đến cuối cùng cuộc diễu hành. Trên đường trở về nhà, vì đau nên tôi đã lên taxi. Sau khi về đến nhà, tôi nghĩ: “Thật kỳ diệu! Không có Sư phụ giúp sức, mình sẽ không dám nghĩ đến điều này.” Rất nhanh, sau một tuần, quá trình tiêu nghiệp của tôi đã kết thúc.

Tuy nhiên, vấn đề bắt đầu quay lại. Chỉ hai ngày sau khi hồi phục chân phải, chân trái của tôi lại xuất hiện cơn đau hệt như chân phải. Mặc dù tôi cố giấu người nhà nhưng cơn đau khiến tôi gặp một số vấn đề về phối hợp. Khi thấy điều đó, không ai trong gia đình tôi sẵn sàng bỏ qua lần này. “Vừa mới hồi phục sao lại như thế này! “Con gái tôi đã hẹn đến một bệnh viện lớn để kiểm tra sức khỏe và nhất quyết đòi đi cùng tôi. Con trai tôi gọi điện mỗi ngày để kiểm tra xem tôi đã đến bệnh viện chưa. Tuy nhiên, vì đã trải qua kỳ tích chân phải hồi phục, nên tôi bất động tâm.

Không lâu sau đó, tôi nghe tin rằng có một cuộc diễu hành của Đại Pháp gần ga tàu Daerim. Nhưng khi đó, chân trái của tôi đau nhức như chân phải đã từng. Khi cơn đau lên đến tột cùng, tôi cảm thấy mình không thể đoán được những gì những gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau nữa, và liệu tôi có thể tham gia vào cuộc diễu hành không.

Tuy nhiên, vào ngày diễu hành, chân trái của tôi không còn đau nhiều nữa.

Quả thực như lời Sư phụ giảng:

“Vật cực tất phản!” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Bài giảng thứ hai–Chuyển Pháp Luân)

Trong ngày diễu hành Daerim, trời mưa vào sáng sớm. Tôi theo đoàn diễu hành đến cuối và tôi liên tục cầu xin Sư phụ trợ giúp – “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con, Sư phụ xin hãy giúp con!” tôi đã kéo lê đôi chân của mình và hoàn thành quãng đường 4km.

Mặc dù mặc áo mưa trong suốt cuộc diễu hành nhưng khi kết thúc, toàn thân tôi ướt đẫm. Máy điều hòa trong xe lửa để ở chế độ cao nhưng tôi cảm thấy ấm áp và không lạnh. Tôi đọc bài giảng thứ năm Chuyển Pháp Luân trên điện thoại di động và trở về nhà thành công.

Năm ngày sau cuộc diễn hành, con trai tôi kết hôn. Vì thế, mấy đứa nhỏ đùa tôi: “Mẹ có muốn đi khập khiễng trong lễ cưới của con trai mẹ không?” Tôi nói: “Không có việc gì xảy ra đâu, và mẹ sắp hồi phục vì thế mà đừng có quá lo lắng đấy.” Tâm tôi cũng rất ổn định.

Bây giờ nghĩ lại, tôi nên hướng nội khi người nhà phản ứng một cách thái quá. Nếu tôi sớm đối đãi tốt hơn với họ, họ có thể sẽ không hiểu nhầm tôi. Chân phải của tôi đã lành rồi, vì thế tôi nên suy nghĩ một cách tích cực, trả lời rõ ràng những câu hỏi của người nhà và tăng cường chính niệm. Tôi nghĩ rằng điều này có lẽ là do tôi học Pháp chưa đủ. Tuy nhiên, rốt cuộc Sư phụ đã bảo hộ tôi và chăm sóc cho tôi, tôi đã tham dự đám cưới của con trai bằng đôi chân khỏe mạnh, và đám cưới thật hoàn hảo. Tạ ơn Sư phụ.

Thông qua trải nghiệm tiêu nghiệp ở hai chân lần này, tôi nhận ra rằng ba năm vừa qua tôi đã không tu luyện tinh tấn. Bề mặt thì tôi luôn luôn tinh tấn nhưng trạng thái tu luyện của tôi không nghiêm túc. Tôi không thể ngồi song bàn vì chân tôi quá đau. Tôi ưu tiên việc gia đình thay vì việc tu luyện. Tôi chỉ làm hạng mục Đại Pháp khi tôi có thời gian, điều này thực sự không phải là hành xử chân chính của một người tu luyện.

Tuy nhiên, hiện nay tôi đã bắt đầu cải biến. Mỗi sáng, niệm đầu của tôi là, “Đại Pháp là ưu tiên hàng đầu của tôi.” Sau đó, tôi thức dậy và hoàn thành năm bộ công Pháp trước khi nấu ăn bữa sáng và đi làm. Thức dậy sớm mỗi ngày khiến thân thể tôi trở nên nhẹ nhàng hơn và nhanh nhẹn hơn khi tôi thức dậy trễ. Tôi nhất định chính niệm hơn và kiên định hơn trên con đường tu luyện của mình.

Tạ ơn Sư phụ, cám ơn các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội trực tuyến Hàn Quốc năm 2020)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/7/从常人走向大法弟子过程中的一点体悟-413466.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/18/187867.html

Đăng ngày 11-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share