Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Anh quốc
[MINH HUỆ 30-06-2020] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được 22 năm. Sư phụ từ bi vĩ đại đã khiến tôi, từ một người yếu đuối, bệnh tật đầy mình, trở thành một người có thân thể khoẻ mạnh! Từ một người ích kỷ, tôi cũng đã trở thành một người biết suy nghĩ cho người khác, và biết hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Trong hai mươi hai năm, tôi đã vô số lần trải nghiệm được sự siêu thường của Đại Pháp, vô số lần cảm nhận được Sư phụ thời thời khắc khắc luôn ở bên cạnh bảo hộ cho tôi, cũng vô số lần thể hội được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ! Hôm nay, tôi muốn cùng các đồng tu chia sẻ thể hội và nhận thức trong tu luyện.
Thể hội khi công tác trong môi trường truyền thông
Tháng 9 năm 2019, tôi tham gia Đài Phát thanh Hy vọng và được giao phụ trách chuyên mục Ẩm thực. Trước đó, tôi biết rất ít về âm thực, vì vậy tôi cảm thấy áp lực rất lớn, vì lúc đầu tôi không biết phải làm sao để vận hành chuyên mục Ẩm thực.
Tôi cảm thấy rất áp lực, đặc biệt khi thấy những thực đơn của mình đăng lên chỉ nhận được vài chục lượt xem, mặc dù tôi đã dành rất nhiều thời gian và công sức cho bài viết. Hơn nữa, tôi cảm thấy mình không thể thức tỉnh thế nhân về chân tướng Đại Pháp với những gì mình đang làm. Tôi nghĩ lẽ ra mình nên tham gia vào những hạng mục giảng chân tướng khác. Có thời gian tôi còn muốn nghỉ công việc này, hơn nữa suy nghĩ đó ngày nào cũng xuất hiện trong đầu.
Tôi biết rằng suy nghĩ này của mình không chính. Làm sao một người tu luyện có thể bỏ đi khi đối diện với khó khăn? Tất cả các kênh truyền thông Đại Pháp đều bắt đầu từ con số không. Chỉ sau khi rất nhiều học viên vượt qua những khó khăn không thể tưởng tượng được, và kiên trì với những gì họ đang làm, chúng ta mới có thể đạt được những thành tích của ngày hôm nay. Rất nhiều việc mà các đệ tử Đại Pháp làm đều là trước đó chưa có ai làm, cần phải bước đi con đường của riêng mình. Hơn nữa, liệu có vị thần nào sẽ nói rằng: “Việc này tôi không làm được”? Như vậy có còn là thần nữa không? Thần chẳng phải là toàn năng sao?
Vì vậy, để tìm ra các công thức nấu ăn mà độc giả có thể sẽ quan tâm hơn, tôi bắt đầu vào các trang web nấu ăn có lượng truy cập lớn nhất để xem cách họ làm. Mặc dù tôi đã học được một chút, nhưng sau khi dùng thực đơn của họ và điều chỉnh lại, chuyên mục của tôi vẫn có rất ít lượng truy cập. Ngoài việc phải đưa ra các thực đơn, tôi cũng đau đầu tìm ý tưởng cho chuyên mục “bí quyết nấu ăn”. Nhiều khi đến hạn nộp bài mà tôi vẫn chưa biết phải viết nội dung gì.
Học hỏi thông qua nghiên cứu
Một lần khi tôi đang điều chỉnh một công thức nấu ăn, trong khi người đầu bếp đang hướng dẫn cách nấu, anh ấy cũng đề cập đến một số kỹ thuật nấu. Dựa trên những gì anh ấy nói, tôi đã viết một bài và đã nhận được phản hồi tích cực với hơn 1.000 lượt xem. Mặc dù đó chỉ là một con số nhỏ, nhưng đó là sự khích lệ lớn lao. Trong quá trình phát triển các công thức nấu ăn, tôi nhận thấy rằng mỗi đầu bếp đều giới thiệu một vài kỹ thuật và bí quyết nấu ăn mà tôi có thể học hỏi. Điều này giúp tôi dễ dàng tìm được nội dung cho chuyên mục của mình. Thông qua quá trình này tôi cảm nhận sâu sắc được sự giúp đỡ của Sư phụ.
Nhưng tôi biết rằng chuyên mục Ẩm thực không thể trực tiếp khởi tác dụng cứu người. Những gì tôi có thể làm là trong các công thức nấu ăn, tôi đưa vào một số bối cảnh văn hóa ẩm thực, với hy vọng sẽ dẫn con người ta quay về với văn hóa truyền thống. Vấn đề khó khăn tiếp theo là làm sau để dần dần đả khai cục diện, giúp nhiều người hơn thông qua tiết mục ẩm thực của tôi, sẽ truy cập vào trang web của chúng tôi, liễu giải chân tướng và được đắc cứu. Nhưng dùng công thức nấu ăn như thế nào để thu hút được nhiều người hơn, tôi vẫn chưa tìm ra cách.
Một vài yếu tố có thể ảnh hưởng đến lưu lượng truy cập của bài viết, bao gồm chủ đề, nội dung và tính thực tế. Thời gian đầu, để có một chủ đề hấp dẫn hơn, tôi thường dùng rất nhiều thời gian, vắt óc suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra được chủ đề hay, hoặc sau khi đăng lên rồi tôi vẫn sửa đi sửa lại, mãi đến gần đây tôi mới tìm ra được một chút quy luật.
Sau đó tôi phát hiện ra việc tham gia một số nhóm ẩm thực trên Facebook, trong đó tôi có thể quảng bá công thức nấu ăn của mình. Điều này đã giúp có thêm người theo dõi. Mỗi buổi sáng, khi tôi đăng nhập vào tài khoản Facebook của mình, tôi nhận thấy rằng vài chục người thích công thức nấu ăn của tôi, chia sẻ chúng với những người khác hoặc đưa ra một số nhận xét. Với sự ủng hộ này, công thức nấu ăn của tôi ngày càng có nhiều sự thu hút. Từ đó, tôi bắt đầu đặt mục tiêu cho mình, để có hơn 500 lượt xem trên mỗi công thức.
Đối phó với nghịch cảnh
Đúng vào lúc tôi quyết tâm thực hiện mục tiêu của mình, hai tài khoản Facebook mà tôi thiết lập để quảng cáo đột nhiên bị đình chỉ. Mặc dù việc này đã từng xảy ra trước đây, nhưng chúng đã được kích hoạt lại trong vòng vài ngày, còn lần này phải mất gần một tháng. Phản ứng đầu tiên của tôi là rất khó chịu – tôi nên làm gì?
Trong khi đang thiết lập tài khoản Facebook mới, tôi cũng dừng lại và bắt đầu hướng nội. Tại sao điều này lại xảy ra?
Tôi nhận ra rằng mình đã rất động tâm. Sau khi hai tài khoản Facebook của tôi bị đình chỉ, tôi đã xuống tinh thần trong vài ngày. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi và thiếu động lực để làm bất cứ điều gì. Hơn nữa, tôi cũng nhận ra rằng mình quá chấp trước vào cách tiếp cận của người thường, mà không nghĩ rằng mình là một người tu luyện và có thần thông. Tôi cũng nhận ra tâm hoan hỷ rất mạnh của mình – lượng truy cập cao tôi liền cao hứng, lượng truy cập thấp tôi liền không vui. Tâm tình của tôi mỗi ngày đều lên xuống tùy theo lượng truy cập.
Quan trọng nhất là thông qua sự cố này, Sư phụ đã cho tôi thấy rõ tính vị tư của mình, tôi cảm thấy vui vì lượng truy cập cao, chứ không phải vì có nhiều người minh bạch chân tướng của Đại Pháp khi truy cập trang web của chúng tôi. Trước đó, khi tôi tìm kiếm các nhóm liên quan đến ẩm thực để yêu cầu tham gia, tôi luôn tìm xem nhóm đó có lớn không để giúp cải thiện lưu lượng truy cập của mình. Tuy nhiên, bây giờ ngay cả khi các nhóm chỉ có vài trăm thành viên, tôi cũng gửi yêu cầu tham gia, vì những thành viên này cũng đối ứng với vô số chúng sinh đằng sau họ.
Thông qua việc này, tôi nhận ra rằng trước đây khi tôi tìm kiếm ý tưởng, tôi luôn nghĩ về những gì mình thích, những gì tôi thích, trái ngược với những gì khán giả muốn hoặc thích. Khi tôi thay đổi hoàn toàn quan niệm của mình, bằng cách luôn nghĩ cho độc giả, lưu lượng truy cập vào công thức nấu ăn của tôi bắt đầu tăng lên.
Khi đi dạo với chồng, tôi hỏi anh ấy làm thế nào tôi có thể tăng lưu lượng truy cập. Anh ấy nói: “Khi tâm tính của em được đề cao, lưu lượng truy cập cũng sẽ tăng lên.” Tôi biết rằng Sư phụ đang điểm hoá cho tôi thông qua lời nói của anh ấy.
Mặc dù lưu lượng truy cập vào chuyên mục ẩm thực của tôi đã bắt đầu cải thiện và tôi cũng đã tích lũy được một số kinh nghiệm trong việc chọn loại công thức nấu ăn, nhưng tôi biết rằng mình vẫn còn một chặng đường dài để đi. Tôi cần tiếp tục đề cao tâm tính của mình, từ đó hiệu suất công việc cũng sẽ cải thiện.
Với sự xuất hiện của virus Trung Cộng, đánh thức lương tri của con người trở thành một nhiệm vụ cấp bách hơn. Mục tiêu của tôi là sử dụng chuyên mục Ẩm thực để mọi người biết đến kênh truyền thông và tìm hiểu chân tướng về Đại Pháp. Điều này đòi hỏi tôi phải tạo ra những bước đột phá trong tu luyện, phải đứng từ góc độ của người thường để xem họ quan tâm đến điều gì. Chỉ có như vậy con đường cứu người mới có thể ngày càng rộng mở.
Vượt qua khảo nghiệm gia đình
Vào tháng 3 năm 2018, người cha 84 tuổi của tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Bác sĩ dự đoán ông sẽ chỉ sống thêm được ba đến sáu tháng nữa. Ngay khi nghe tin, tôi đã chết lặng. Bình thường sức khỏe của cha tôi khá tốt, hơn nữa còn có mẹ tôi chăm sóc chu đáo. Tôi luôn cảm thấy rằng mình sẽ có cơ hội gặp trực tiếp cha mẹ trước khi Chính Pháp kết thúc, mặc dù họ đang ở Trung Quốc Đại Lục. Bây giờ tôi nhận ra rằng đây chính là một chấp trước.
Tôi chỉ có một người em trai. Do từ nhỏ đã được cưng chiều quá mức nên nó không có kinh nghiệm xử lý các việc. Trước khi cha tôi lâm bệnh, mọi việc trong nhà đều do ông lo liệu, mặc dù ông đã nhiều tuổi. Mẹ tôi cũng đã già rồi, nên khi sự việc xảy ra cũng không biết làm thế nào để ứng phó, lúc đó trong nhà rất hỗn loạn.
Mẹ và em trai tôi mỗi ngày đều gọi điện và hỏi khi nào tôi về nước. Cha tôi cũng hy vọng rằng tôi có thể về nước và mua đất xây mộ cho ông, cũng như lo liệu việc chôn cất ông. Cha tôi là một người rất chính trực và chưa bao giờ lùi bước trước bất kỳ ai. Ngay cả trong cuộc Cách mạng Văn hóa, trong hoàn cảnh khó khăn không đủ tiền nuôi gia đình, ông vẫn không cúi đầu trước Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác.
Vì tu luyện Đại Pháp nên tôi đã bị giam giữ phi pháp trong một trại lao động cưỡng bức. Khi cha tôi tới thăm, tôi nói với ông ấy về việc Liên Hợp Quốc cử người đến gặp tôi, nhưng tôi đã không cung cấp cho họ đầy đủ chi tiết về cách các học viên bị tra tấn tàn nhẫn tại trại lao động. Ông nói: “Tại sao con không nói với họ? Dù con có thể bị trừng phạt vì điều đó, và có thể cuối cùng bị đánh đến chết, nhưng điều đó xứng đáng! Con phải phơi bày việc đó ra, để cho cả thế giới biết chúng đã làm gì!” So với một người bình thường, lúc đó ông đúng là có lòng can đảm phi thường. Tuy nhiên, lần này, ông đang cầu xin tôi quay về. Điều đó đã làm tan nát trái tim tôi.
Tôi là người rất trọng tình, đối mặt với tình huống này, tôi cảm thấy áp lực rất lớn, áp lực này khiến tôi bị đau lưng dữ dội. Sau đó tôi bắt đầu nghĩ về việc trở về nhà và những tình huống tôi có thể gặp phải. Những người bạn bình thường của tôi cũng cho tôi một số gợi ý. Nói chung, chúng tôi đã nghĩ ra mọi cách để tôi trở về nhà. Nhưng điều làm tôi lo lắng nhất là nếu tôi về Trung Quốc và bị bắt, nó sẽ ảnh hưởng đến một dự án truyền thông quan trọng mà tôi tham gia.
Tôi đã bị giam giữ phi pháp trong trại lao động cưỡng bức trong hai năm, bắt đầu từ năm 2005. Sau khi ra nước ngoài, tôi đã nỗ lực vạch trần cuộc đàn áp của ĐCSTQ trên các phương tiện truyền thông chủ lưu trong xã hội phương Tây, bao gồm cả việc xuất hiện trên TV. Do đó, tôi đã bị Đại sứ quán Trung Quốc và cảnh sát Trung Quốc đưa vào danh sách đen. Máy tính của tôi đã bị tấn công nhiều lần và tôi đã nhận được những cuộc điện thoại dọa nạt.
Đúng vậy, lòng hiếu thảo rất quan trọng, nhưng tôi có thể khiến một dự án quan trọng của Đại Pháp bị đe dọa. Tôi rơi vào tình huống khó xử. Tôi không thể ngủ được do áp lực tinh thần quá lớn. Tôi biết rằng đó là vì tôi đã chấp trước vào tình, rằng tôi phải buông bỏ. Vì vậy, sau khi thức dậy, tôi đã đọc Pháp của Sư phụ.
Sư phụ giảng:
“chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
“Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Shen Yun thức tỉnh ý nghĩa nhân sinh
Trong thời gian này, Shen Yun có buổi diễn cuối cùng ở một thành phố khác, vì vậy tôi quyết định đến đó để xem. Buổi biểu diễn đã thay đổi quan điểm của tôi. Tôi đã khóc từ đầu đến cuối. Khi cảnh tượng xe ngựa từ trên thiên thượng xuất hiện, đột nhiên tôi có cảm giác về sự thần thánh và về sứ mệnh của mình. Tôi ý thức được rằng sinh mệnh của tôi đã không thuộc về một cá nhân hay gia đình nào, mà thuộc về Đại Pháp và vũ trụ.
Tính ra suốt 10 năm qua năm nào tôi cũng đi xem Shen Yun. Tuy nhiên, trải nghiệm lần này rất khác so với các năm trước. Tôi cảm nhận được một cách sâu sắc sứ mệnh thần thánh mà một học viên đang gánh vác. Khoảnh khắc toàn bộ các nghệ sĩ cúi đầu chào và nói lời tạm biệt với khán giả, tôi gần như muốn khóc thật to. Tôi đột nhiên cảm thấy rằng cơn đau lưng dữ dội của mình đã biến mất. Tôi biết rằng Sư phụ đã chịu nghiệp cho tôi. Trước đó, khi tôi gặp khó nạn, tôi thường nghĩ rằng mình đang đột phá, nhưng thực chất, đó là Sư phụ đã thấy ước muốn được tu luyện tốt của tôi và loại bỏ vật chất xấu cho tôi, để tôi có thể vượt qua khảo nghiệm.
Ngoài ra sau chương trình Shen Yun này, tôi đã hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ về việc hồi quốc. Mặc dù quyết định này của tôi là một đả kích lớn với bố mẹ tôi, nhưng các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp nên đặt Pháp và tu luyện của chúng ta lên hàng đầu, và chịu trách nhiệm với vô số chúng sinh trong vũ trụ.
Trước đó, tôi thường mong chờ sự kết thúc của Chính Pháp, với hy vọng rằng tôi có thể đoàn tụ với cha mẹ. Nhưng giờ tôi hiếm khi nghĩ đến điều đó nữa.
Với sự xuất hiện của virus Trung Cộng, chừng nào Chính Pháp chưa dừng lại, mỗi ngày đều là cơ hội cho chúng sinh, cũng là cơ hội để tôi tu luyện bản thân tốt. Tôi sẽ nắm bắt thời gian để tu luyện vững chắc, đạt được tiêu chuẩn của Pháp càng sớm càng tốt, đánh thức lương tâm của nhiều người hơn nữa và không phụ danh hiệu là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Hội nghị Giao lưu Tâm đắc Tu luyện của Đài phát thanh Hy vọng năm 2020)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/18/407814.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/30/185700.html
Đăng ngày 16-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.