Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-07-2020] Tôi bị gãy chân khi bị một chiếc xe ô-tô đâm. Xương chân đã bị gãy nát nên bác sĩ phải ghép một tấm kim loại để cố định xương lại với nhau.
Là một học viên, tôi nghĩ đến người khác trước vì vậy tôi đã không yêu cầu tài xế trả các chi phí y tế. Người lái xe rất xúc động trước điều này và đã làm Tam thoái. Sau đó, chúng tôi trở thành bạn của nhau.
Đôi khi chân tôi rất nhạy cảm khi những chấp trước người thường xuất hiện trong tâm trí tôi. Ví dụ, tôi nảy sinh tâm đố kỵ hoặc ngưỡng mộ khi các đồng tu tràn đầy năng lượng hơn hoặc khi tóc bạc của họ chuyển đen. Những chấp trước như vậy đã bị cựu thế lực lợi dụng. Chân tôi bắt đầu đau và sưng tấy đến mức tôi không thể đi tất, và một móng chân còn bị chảy mủ.
Tâm tôi không hề bị dao động. Tôi biết đó chỉ là biểu hiện trên bề mặt và là cơ hội để tôi đề cao. Tôi cần phải nỗ lực tu luyện và loại bỏ những chấp trước của con người. Tôi đã dành nhiều thời gian để học Pháp và luyện công, cả vào buổi sáng và buổi tối.
Tôi ngồi song bàn trong khi học Pháp, điều này khiến chân kia đè ngay trên móng chân bị tổn thương. Ngày này qua ngày khác, lớp da bị mài mòn do áp lực. Một ngày nọ khi đang đả tọa, tôi thấy thứ gì đó giống như một cái đầu đinh ở chân mình. Tôi nhẹ nhàng nhấc phần thịt lên một chút và thấy chiếc đầu đinh đó lỏng lẻo nên liền lấy nó ra.
Tuy nhiên, vết thương không lành lại sau khi loại bỏ chiếc đầu đinh và mủ tiếp tục chảy ra. Tôi đã không làm bất cứ điều gì vì tôi không lo lắng về nó. Tôi vẫn tiếp tục tắm mỗi ngày.
Con trai tôi không phải là người tu luyện. Cháu khăng khăng yêu cầu tôi đến bệnh viện. Tôi chia sẻ chuyện này với các đồng tu. Một số học viên khuyên tôi nên tháo tấm kim loại ở chân vì nó không phải là một phần cơ thể của tôi. Một số người nói rằng một niệm là đủ để định ra kết quả. Một số người nói rằng nếu tầng thứ tu luyện của tôi không đủ cao, tôi nên dùng phương pháp người thường để loại bỏ tấm kim loại. Cuối cùng, tôi nảy sinh nhân tâm và quyết định đến bệnh viện.
Tôi yêu cầu bác sĩ lấy tấm kim loại ra. Bác sĩ cho biết sẽ rất khó khăn và rủi ro vì ca phẫu thuật có thể dẫn đến nhiễm trùng vào xương và khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Con trai tôi sợ hãi. Nhưng trong tâm tôi biết rằng nhiễm trùng sẽ không xảy ra. Tôi là người tu luyện, không phải là người thường. Lo ngại của bác sĩ có thể đúng với người thường, nhưng không đúng với người tu luyện.
Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công trong khi nằm viện. Cứ hai tiếng một lần, các y tá lại kiểm tra cho tôi. Tôi có thể luyện công giữa mỗi lần họ đến kiểm tra. Tôi phát chính niệm thường xuyên hơn và dành phần lớn thời gian để học Pháp và nghe các bài giảng của Sư phụ.
Sau đó, bác sĩ nói với tôi rằng trường hợp của tôi quá phức tạp và họ không thể làm gì được nên tôi đã xuất viện.
Năm năm sau, tôi vô tình phát hiện ra tấm kim loại ở chân không còn nữa. Nó đã biến mất. Tôi biết hẳn là Sư phụ đã gỡ bỏ nó ở không gian khác. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/19/409200.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/8/186251.html
Đăng ngày 25-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.