Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-04-2020] Đầu tháng 4 năm nay, tôi bị cảnh sát bắt khi đang phân phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại từ tháng 7 năm 1999. Trong lúc bị thẩm vấn, tôi đã giải thích cho cảnh sát lý do tại sao cuộc bức hại này lại thiếu cơ sở pháp lý ngay từ đầu và khuyên họ ngừng đi theo ĐCSTQ bức hại những học viên Pháp Luân Đại Pháp vô tội. Dưới đây, tôi xin chia sẻ với các đồng tu câu chuyện của mình, đồng thời tôi cũng muốn động viên mọi người làm tốt hơn.
Sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi từ chối ngồi vào chiếc ghế sắt trong khi bị thẩm vấn. Vì vậy, đội trưởng Đội An ninh Nội địa đã lấy một chiếc ghế thường và nói: “Vậy chị hãy ngồi đây.”
Tôi ngồi xuống ghế. Thay vì bị họ thẩm vấn, tôi dẫn dắt cuộc trò chuyện và hỏi họ: “Tại sao các anh bắt tôi? Tôi không hề phạm pháp!”
Đội trưởng Đội An ninh Nội địa đáp: “Nói thật nhé, chúng tôi cũng không muốn bắt chị. Chỉ là có người đã trình báo chị và chúng tôi phải làm một cái gì đó.”
Một cảnh sát khác đe dọa sẽ kết án tôi nếu tôi không hợp tác với họ. Tôi lập luận với họ rằng không có điều luật nào ở Trung Quốc quy định rằng Pháp Luân Đại Pháp là phạm pháp, và các học viên chúng tôi cũng không làm gì sai khi sống theo các nguyên lý cốt lõi “Chân-Thiện-Nhẫn” của môn tu luyện.
Đội trưởng Đội An ninh Nội địa ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Ngay cả khi chị cố gắng trở thành người tốt và không vi phạm pháp luật, nhưng những gì chị làm là chống lại Đảng và gây rối trật tự xã hội.”
Tôi đáp lại: “Tôi chỉ đang cố gắng nói cho mọi người biết sự thật về ĐCSTQ, để họ không bị liên lụy khi ĐCSTQ phải chịu trách nhiệm cho những tội ác mà nó đã gây ra đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Việc phân phát tài liệu của tôi không gây hại cho bất kỳ ai.”
Cảnh sát vẫn im lặng.
Tôi tiếp tục nói: “Các anh mất quá nhiều thời gian và công sức để giám sát và bắt cóc tôi, một phụ nữ không có khả năng tự vệ. Các anh không nhận ra rằng các anh sẽ phải chịu trách nhiệm vì đã thực hiện chính sách bức hại của ĐCSTQ sao?”
Cảnh sát tiếp tục im lặng. Một lúc sau, đội trưởng Đội An ninh Nội địa thú nhận rằng cấp trên của họ cũng bảo họ không nên kết án các học viên Pháp Luân Đại Pháp nếu không thực sự cần thiết mà hãy cố gắng sử dụng các biện pháp nhẹ nhàng hơn để “giáo dục” họ từ bỏ đức tin của mình.
Thấy cảnh sát nhận thức được hậu quả của việc thực hiện cuộc đàn áp, tôi tiếp tục giảng cho họ nghe về vụ tự thiêu giả mạo trên Quảng trường Thiên An Môn và quả báo mà các sỹ quan cảnh sát sẽ phải nhận trong tương lai khi tham gia vào cuộc bức hại. Tôi cũng khuyên họ sử dụng phần mềm đột phá phong tỏa Internet của ĐCSTQ để tiếp cận với các thông tin không kiểm duyệt từ các trang web ở nước ngoài.
Cuối cùng, đội trưởng Đội An ninh Nội địa hỏi tôi: “Vậy là chị sẽ không viết tuyên bố từ bỏ đức tin của mình phải không?”
“Chúng tôi đều là người tốt. Các anh có muốn chúng tôi từ bỏ những thứ tốt và trở thành người xấu không?”
Đội trưởng Đội Anh ninh Nội địa cười: “Tôi biết là chị sẽ không viết mà.” Tối hôm đó, anh ta đã đèo tôi về nhà. “Đây có lẽ là trường hợp dễ nhất mà tôi đã từng xử lý. Chị thấy chưa, chúng tôi đã không ngược đãi chị và đã đưa chị về nhà sớm để kịp ăn tối cùng gia đình.“
Tôi nhận ra rằng anh ta thực sự đang cố gắng đối xử tốt với tôi. Tôi vẫy tay chào tạm biệt và chúc phúc cho anh.
Một tuần sau, anh ta gọi điện cho tôi và nói rằng họ muốn gặp tôi để hỏi một số vấn đề. Tôi đã đến đồn cảnh sát gặp họ nhưng từ chối trả lời các câu hỏi của họ, chẳng hạn như câu “Chị đã lấy tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở đâu?”
Cảnh sát đã đối xử tốt với tôi và còn đề nghị mua cho tôi một số đồ uống hoặc đồ ăn nhẹ. Tôi cảm thấy họ gặp tôi chỉ là để hoàn thành một số thủ tục cần thiết. Vài tiếng sau, họ đã để tôi về nhà.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/29/404509.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/16/185898.html
Đăng ngày 23-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.