Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-04-2020] Vào một buổi sáng tháng 4 năm 2019, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một nhân viên cảnh sát của Cục cảnh sát huyện nói rằng anh ta muốn gặp tôi. Tôi đến cục cảnh sát lúc 5 giờ chiều và hay tin rằng một học viên vừa mới bị bắt vì giảng chân tướng cho người dân về Pháp Luân Công (hay còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp).

Học viên này đã nhắc đến tên tôi khi bị phỏng vấn. Đó là lý do tại sao cảnh sát muốn gặp tôi.

Khi ở đó, tôi chỉ giảng cho họ chân tướng về Đại Pháp và những lợi ích mà tôi đạt được từ môn tu luyện này. Tôi không cung cấp bất kỳ một thông tin nào về người học viên bị bắt. Một giờ sau, một cảnh sát bảo tôi ký vào biên bản nội dung cuộc thẩm vấn. Trước khi ký tên, tôi đã viết “Tự do tín ngưỡng – đức tin của chúng tôi là hợp pháp.”

Cảnh sát lục soát nhà tôi

9 giờ sáng ngày hôm sau, ba cảnh sát đã đến nhà tôi. Tôi mở cửa, rồi chỉ vào bức Pháp tượng của Sư phụ treo trên tường phòng khách và nói: “Đây là Sư phụ Lý Hồng Chí. Không ai được chạm vào đây!”

Tôi đứng trước bức Pháp tượng, hai tay khoanh trước ngực và thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho con, thanh trừ can nhiễu của cựu thế lực, và cứu độ chúng sinh.”

Tôi cung kính cúi đầu bái Sư phụ, sau đó xoay người về phía cảnh sát và bình tĩnh nói: “Đại Pháp và Sư phụ đã cứu mạng tôi.”

Cảnh sát cho tôi xem lệnh khám xét và bắt đầu lục soát khắp nhà tôi.

Tôi ngồi trên ghế sofa và phát chính niệm. Một cảnh sát ngẩng đầu nhìn lên bản “Luận ngữ” của Sư phụ treo trên tường và đọc.

Bọn họ không chạm vào bức Pháp tượng của Sư phụ, đồ hình Pháp Luân, và bản “Luận ngữ” treo trên tường. Tôi ngộ rằng, vì tôi giữ được chính niệm nên Sư phụ đã có thể kiềm chế cảnh sát không để cho họ phạm tội.

Đối thoại với nhân viên thẩm vấn

Tôi bị đưa đến Cục công an và bị thẩm vấn. Cuộc thẩm vấn bắt đầu lúc 12 giờ 40 phút chiều.

Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn đã hỏi tôi: “Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ bao giờ? Luyện Pháp Luân Công có gì tốt?”

“Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu Phật”, tôi đáp. “Nó gồm hai phần chính: đề cao bản thân thông qua học tập các Pháp lý, và luyện các bài công pháp nhẹ nhàng trong đó có bài ngồi thiền. Tôi tu luyện Pháp Luân Công được hơn 20 năm. Tôi đã từng bị mắc hội chứng Meniere (một loại rối loạn thính lực) và đã thử nhiều cách chữa trị khác nhau nhưng đều không có hiệu quả. Tuy nhiên, bệnh tật đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

“Trước đây, tôi là người dễ nổi cáu. Tôi oán hận mẹ chồng và lúc nào cũng phàn nàn về bà với chồng của tôi. Tôi cũng hay gây chuyện với chồng vì ông ấy không chăm sóc con cái hay giúp tôi làm việc nhà, và chúng tôi thường xuyên đánh lộn.

“Tuy nhiên, tôi đã hoàn toàn thay đổi sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Công). Trong sách yêu cầu người tu luyện cần hướng nội tìm lỗi của bản thân khi gặp mâu thuẫn. Khi tôi hiểu được rằng tất cả là lỗi của mình, tôi đã xin lỗi chồng tôi.”

Viên cảnh sát hỏi tôi: “Pháp Luân Công tốt như vậy, tại sao quốc gia không cho luyện?”

Tôi nói với anh ta rằng là do cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân đã ghen tỵ với sự phổ biến và số lượng đông đảo người tập Pháp Luân Công.

Anh ta tiếp tục: “Bà đã bao giờ dừng luyện Pháp Luân Công chưa?”

“Tôi đã từng bị tống vào tù hai lần chỉ vì cự tuyệt từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công”, tôi đáp. “Vào lần thứ hai, thời gian tôi bị tống giam tương đối dài. Sau khi được thả, áp lực từ các phía quá nhiều, do vậy tôi không dám tu luyện nữa.”

“Nhưng sau đó, bệnh tật của tôi đã quay trở lại, và sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi. Tôi bị sốt, mệt mỏi, thị lực kém, và trí nhớ kém. Khi dạy học sinh ở trường, tôi nói năng lộn xộn, nói câu trước quên câu sau. Học sinh không hài lòng với tôi, vì vậy phó hiệu trưởng đã gặp tôi nói chuyện. Nhưng tôi không thể thay đổi bản thân được.

“Khi ở nhà, ngay cả việc tự chăm sóc cho bản thân tôi cũng gặp khó khăn, chứ chưa nói đến chăm sóc cho mẹ chồng và con gái. Cứ cách 20 ngày, tôi lại phải nằm giường vài ngày liên tiếp và không thể xuống giường được.

“Một lần, con của tôi ngồi cạnh tôi và nói: ‘Mẹ, nếu mẹ ngã xuống, gia đình của chúng ta cũng sẽ bị quật ngã.’ Tôi biết rằng tôi không ngã, tôi phải sống, mà còn phải sống khỏe mạnh nữa!

“Cách duy nhất mà tôi biết để có thể hồi phục lại sức khỏe đó là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cứ như thế, tôi đã quay trở lại tu luyện. Và chỉ hai tháng sau, tôi đã hồi phục cả sức khỏe thể chất và tinh thần. Tôi lại có thể đứng trên bục giảng với trạng thái tinh thần minh mẫn và thanh tỉnh. Tôi có thể giảng bài và trả lời các câu hỏi của học sinh một cách tự tin. Chẳng bao lâu, tôi đã nhận được đánh giá tốt từ học sinh. Kỳ thật, tôi có thể được như hôm nay đều là nhờ vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.”

Nhân viên cảnh sát hỏi: “Vậy bà nói xem cảnh sát chúng tôi nên làm gì?”

“Các anh có thể thể hiện một chút lòng tốt của mình. Để tôi kể cho anh nghe câu chuyện về một vị đội trưởng đội An ninh Nội địa. Vợ của anh bị liệt sau một vụ tai nạn xe hơi. Sau khi nghe chồng đọc một số thông tin trên tài liệu mà anh được tặng, cô ấy đã minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

“Sau đó, mỗi khi có người trình báo học viên Pháp Luân Công đang phát tài liệu giảng chân tướng ở một nơi nào đó, anh sẽ dẫn cảnh sát đến một nơi khác để điều tra. Bằng cách này, anh ấy vẫn thực hiện nhiệm vụ của mình, đồng thời cũng không phạm tội đối với Đại Pháp. Anh ấy đã lựa chọn một tương lai tươi sáng cho chính mình và gia đình.”

Nhân viên thẩm vấn hỏi tôi lấy các tờ Tuần báo Minh Huệ ở đâu.

“Tôi sẽ không nói cho các anh biết điều này, đừng hỏi tôi”, tôi đáp lại bằng một giọng nói chắc nịch. “Hơn nữa, việc sở hữu những tài liệu này cũng không phạm pháp.”

Nhân viên cảnh sát đưa cho tôi biên bản ghi lại nội dung cuộc thẩm vấn và nói: “Bà hãy đọc cái này đi, rồi muốn nói thêm gì thì viết ở phía dưới, sau đó ký tên vào.”

Biên bản này ghi lại rất ngắn gọn và không chứa đựng toàn bộ những gì tôi đã nói.

Sau khi đọc nó xong, tôi viết:

“Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể khiến thân thể khỏe mạnh và đạo đức thăng hoa. Đối với những người có cơ duyên nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân, xin hãy đọc một lượt xem cuốn sách viết gì. Hãy tìm hiểu tại sao có nhiều người như vậy đang đọc cuốn sách này và tại sao họ lại kiên định tu luyện như vậy. Các đệ tử Đại Pháp đều đang mạo hiểm sinh mệnh của mình để nói cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp. ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Xin đừng trở thành những người tuy biết luật nhưng lại phạm luật. Tôi hy vọng mỗi người các anh đều có thể lựa chọn một tương lai tươi sáng cho chính mình và gia đình.”

Sau đó, tôi ký tên ở phía dưới.

Viên cảnh sát cầm tờ giấy bước ra khỏi phòng. Một lúc sau, anh ta quay lại và nói: “Bà đã nói những gì bà muốn nói, và không nói những gì không nên nói. Bây giờ bà có thể về nhà.”

Tôi cảm ơn anh ta và rời đi. Tôi được hộ tống ra khỏi sở cảnh sát và chỉ dẫn cách về nhà.

Lấy lại công việc

Cuối tháng 9 năm 2003, tôi bị bắt và bị giam giữ tại một trại tạm giam trong vòng 8 tháng. Từ tháng thứ hai kể từ khi tôi bị bắt, trường tôi đã khấu trừ lương của tôi.

Sau khi được thả, tôi tìm hiệu trưởng để yêu cầu ông khôi phục lại công tác và tiền lương cho tôi, nhưng ông đã từ chối. Hai tuần sau, chồng tôi ly hôn với tôi. Cả hiệu trưởng và chồng tôi đều sợ bị chính quyền hãm hại vì có liên quan đến tôi.

Tháng 11 năm 2004, tôi nói với chồng cũ rằng tôi sẽ gửi con gái ba tuổi của chúng tôi cho anh nuôi, còn tôi sẽ đến thành phố Thâm Quyến để làm việc.

Anh ấy đã báo cáo chuyện này với lãnh đạo huyện. Sau đó, họ đã tìm gặp hiệu trưởng trường tôi để nói chuyện. Sau cuộc gặp, hiệu trưởng đã đồng ý trả cho tôi chi phí sinh hoạt là 400 tệ một tháng, bắt đầu tính từ tháng 1 năm 2005, nhưng vẫn không cho tôi quay lại trường làm việc.

Tuy nhiên, đến tháng 11 năm đó, hiệu trưởng đã ngừng trả lương cho tôi. Tôi đến tìm ông nói chuyện, và đã gặp một giáo viên trên đường đi. Cô bảo tôi hãy cứ đến làm việc và đừng để ý đến việc liệu hiệu trưởng có sắp xếp lớp cho tôi hay không.

Tôi đã nghe theo lời khuyên của cô và đã đến trường làm việc vào ngày hôm sau.

Nhà trường không sắp xếp bất cứ công việc nào cho tôi, vì vậy tôi tự tìm việc để làm. Tôi dọn dẹp tòa nhà văn phòng mỗi ngày.

Sau vài tuần, các giáo viên nhận thấy những gì tôi đang làm nên đã giao cho học sinh của họ làm công việc dọn dẹp.

Khi không có việc gì làm, tôi đi dạo quanh trường. Mùa đông thời tiết rất lạnh, vì vậy hai giáo viên đã mời tôi vào văn phòng của họ để giữ ấm. Tuy nhiên, khi hiệu trưởng biết chuyện, ông đã đe dọa tôi: “Chị hãy ở nhà và đừng đến trường nữa. Tôi sẽ phát lương cho chị miễn là chị không đến đây nữa.”

Tôi không nghe theo lời ông và vẫn tiếp tục đến trường. Hơn nữa, tôi đã đến Phòng Lao động và Nhân sự huyện để phản ánh tình huống của tôi và yêu cầu khôi phục tiền lương và công việc cho tôi. Tôi đã gặp được trưởng phòng ở đó. Sau khi tôi giới thiệu bản thân, ông đã trừng to mắt nhìn tôi và nói: “Tôi nghe nói rằng chị bị thần kinh vì tu luyện Pháp Luân Công.”

“Ông nghĩ tôi bị thần kinh ư?” tôi hỏi.

“Không, không! Không thần kinh chút nào!” ông đáp.

Sau khi tôi giải thích ngắn gọn về tình huống của mình, ông nói rằng ông sẽ đưa việc này ra thảo luận tại cuộc họp sắp tới.

Sau đó, tôi nhận được tin rằng tôi sẽ được hoàn trả toàn bộ tiền lương cũ.

Trước Tết Nguyên đán, tôi đã đến nhà hiệu trưởng và yêu cầu ông khôi phục công việc cho tôi. Nhưng ông cứ nói loanh quanh và tránh trả lời trực tiếp.

Tôi hôm đó khi về nhà, tôi đã viết một lá thư cho vợ của ông. Tôi nói với bà: “Các học viên Pháp Luân Công là vô tội. Sớm hay muộn, sự thật sẽ được phơi bày. Tôi không muốn nhìn thấy tên của chồng bà trong danh sách những người xấu bị trừng phạt. Tôi thực sự rất buồn nếu điều đó xảy ra. Tôi hy vọng bà có thể nói chuyện với ông và thuyết phục ông chọn cho mình một tương lai tươi sáng.”

Ngày hôm sau, tôi đã gửi lá thư đến nhà của hiệu trưởng.

Hai ngày sau, hiệu trưởng và chủ nhiệm văn phòng của nhà trường đã lái xe đến nhà tôi, mang theo gạo, dầu ăn, táo, và hai trăm nhân dân tệ. Hiệu trưởng nói rằng ông sẽ giải quyết công việc cho tôi sau Tết Nguyên đán.

Tôi cảm ơn ông và thấy rất mừng cho ông.

Tháng 6 năm 2006, tôi được khôi phục toàn bộ tiền lương cùng với những khoản truy lĩnh trước đó.

Sư phụ đã dạy chúng ta cần giữ vững chính niệm:

“ Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” ( Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sau khi đột phá quan bức hại về tài chính này, tôi đã có lý giải sâu sắc hơn đối với Pháp của Sư phụ.

Con xin tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/26/403136.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/20/185593.html

Đăng ngày 29-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share