Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-04-2020] Như Sư phụ đã giảng, không có gì là ngẫu nhiên trong tu luyện Đại Pháp. Năm trước khi tôi bị bắt và bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), tôi đã không ôm giữ bất kỳ tâm oán giận nào đối với cảnh sát. Thay vào đó, tôi xem điều này như một cơ hội để đề cao bản thân.

Các nhân viên thực thi pháp luật mù quáng chính là nạn nhân thực sự của cuộc bức hại và họ đang gặp nguy hiểm lớn. Tôi muốn giảng chân tướng và giúp họ minh bạch lý do cuộc bức hại đối với môn tu luyện cổ xưa này.

Hướng nội

Một đêm cuối tháng Tư, khoảng 8 giờ, một nhóm cảnh sát xuất hiện trước cửa nhà tôi. Họ xông vào lục soát nhà và bắt giữ tôi. Khi họ đưa tôi đến trung tâm giam giữ của thành phố đã là đêm khuya và ngay lập tức, tôi cảm nhận được sự hiện diện dày đặc của vật chất bất hảo và sự thao túng của chúng.

Tôi cố gắng đọc thuộc Pháp nhưng không thể nhớ được nhiều, thậm chí cả những phần mà tôi đã thuộc lòng và đọc nhiều lần trước đây. Tôi đã cố gắng phát chính niệm nhưng không thể tập trung. Tôi cố gắng tĩnh tâm và hướng nội.

Ngày hôm sau, tôi bị con quỷ sắc dục can nhiễu vào giấc ngủ trưa. Khi tỉnh dậy, tôi thấy đau ở bụng dưới. Tôi liên tục phát chính niệm để thanh lý con quỷ sắc dục và tất cả tà linh khác. Khi chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ, tôi đã có thể nhớ được Pháp nhiều hơn.

Tôi tự cảnh tỉnh bản thân rằng mình không thoải mái tại trại giam vì đó không phải là nơi mình nên đến. Tôi cần phải hành động ngay chính, cũng như phải duy trì phát chính niệm. Tôi đổi phiên với một bạn cùng phòng để trực đêm, thức khuya phát chính niệm và nhẩm Pháp trong khi những người khác ngủ.

Tuy nhiên, sau đó đội trưởng và người trực đêm đã không cho tôi đi ngủ. Họ nói rằng tôi ngáy to nên khiến mọi người mất ngủ. Tôi đã không thể giữ vững tâm tính bật lại “Chúng ta đã chuyển ca để anh có thể nghỉ ngơi trước trong đêm và bây giờ anh không cho tôi ngủ? Từ giờ trở đi làm sao mà chúng ta có thể làm cùng ca trực được nhỉ?”. Khi đang nói, tôi nhận ra rằng bản thân không nên như vậy, và giữ im lặng khi đội trưởng nói tôi.

Đội trưởng xét nét tôi cả ngày hôm sau, và chuyển tôi lên giường ngay cạnh phòng tắm. Tôi không nói năng gì mà chỉ lặng lẽ phát chính niệm và hướng nội. Tôi tức giận, và có đủ loại suy nghĩ bất thiện. Phải mất một thời gian dài để tôi có thể tĩnh tâm được trở lại, nhưng khi cuối cùng tôi đã làm được, tôi nhìn rõ tâm tranh đấu và oán giận. Tôi cũng thấy bản thân có chấp trước mạnh mẽ về an dật và có tâm đố kỵ.

Một người tu luyện nên quan tâm đến người khác và tôi cần phải đo lường bản thân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Sư phụ đã dạy: “… tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất …” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Kể từ đêm đó tôi đã không ngủ. Tôi thức suốt đêm để phát chính niệm và luyện công. Khi tôi trở nên thanh tỉnh, và tâm tôi trở nên tĩnh hơn, tôi hướng nội và thấy tâm chấp trước chứng thực bản thân và tâm hiển thị là nguyên nhân sâu xa cho việc tôi bị bắt giữ. Tôi đã phớt lờ đề nghị chú ý bảo mật điện thoại di động của các đồng tu và điều này giúp cảnh sát dễ dàng truy cập vào điện thoại và theo dõi tôi.

Khi tôi tìm thấy những chấp trước này, tôi đã nhờ Sư Phụ giúp đỡ. “Sư phụ! Là con không tốt, nhưng sẽ cải chính bản thân trong Pháp. Xin hãy gia trì chính niệm cho con. Con sẽ đối xử từ bi với lính canh và các tù nhân, và giảng chân tướng cho họ.”

Làm rõ sự thật trong khi thẩm vấn

Trưởng phòng An ninh Nội địa địa phương hỏi tôi trong buổi thẩm vấn: “Cô đã lấy sách Đại Pháp ở đâu?”

Tôi mỉm cười: “Các cửa hàng sách trên toàn quốc đã từng bán chúng trước khi cuộc đàn áp bắt đầu.” Sau đó, ông ta hỏi ai đã cho tôi những áp phích giảng chân tướng này. Tôi nói với anh ta rằng một học viên đã đưa chúng cho tôi.

Tôi nói: “Thôi nào đội trưởng, tôi nghĩ là tôi sẽ không chia sẻ thông tin đó. Tôi ở đây không phải do tôi phạm tội mà chỉ vì đức tin của tôi. Anh thấy đấy, điều kiện sống tại trại tạm giam thật kinh khủng. Tôi không thể để cho anh bắt một học viên vô tội khác, và khiến học viên đó phải khổ. Chúng ta đều là người có lương tâm, phải không?”

Sau đó, anh ấy hỏi ai đã cho tôi máy tính và máy in, và ai dạy tôi cách sử dụng chúng. Tôi nói với anh ta rằng chúng là đồ dùng cá nhân, tôi đã tự mua và tự học cách sử dụng.

Tôi nói với họ về những thông báo mới nhất. “Tổng cục Báo chí và Xuất bản đã dỡ bỏ lệnh cấm đối với các ấn phẩm Pháp Luân Công. Việc sở hữu những cuốn sách, tờ rơi và áp phích Đại Pháp là hợp pháp.”

Anh ta hỏi: “Cô có biết là một thành viên giáo phái này, cô đã vi phạm pháp luật không?”

Tôi trả lời: “Đội trưởng. Tôi chỉ là một bà nội trợ và không có quyền lực. Tôi có khả năng gì để làm suy yếu việc thực thi pháp luật? Chỉ một người nắm quyền lực, chẳng hạn như Giang Trạch Dân, mới có thể sử dụng toàn bộ hệ thống an ninh của đất nước để đàn áp một nhóm tâm linh và phá hoại luật pháp bằng cách tước quyền tự do tôn giáo của họ theo hiến pháp.”

Sau đó tôi tiếp tục: “Tôi biết anh chỉ đang làm công việc của mình và tôi tôn trọng việc đó. Đây không phải là vấn đề cá nhân. Cuộc đàn áp Pháp Luân Công là một phong trào chính trị, và vào một ngày nào đó nó sẽ kết thúc như tất cả các phong trào trước đây. Anh có biết rằng khi cuộc Cách mạng Văn hóa kết thúc, hàng trăm nhân viên cảnh sát đã được đưa đến tỉnh Hải Nam và bị bí mật xử tử? Gia đình họ được thông báo rằng họ đã bị chết trong khi đang thực thi nhiệm vụ.”

Đội trưởng ngạc nhiên: “Không thể nào.”

Tôi nói: “Đây là sự thật, anh có thể tìm hiểu thêm vì có rất nhiều bằng chứng. Một ngày nào đó Pháp Luân Công sẽ được chứng minh vô tội. Để giữ an toàn, tôi khuyên anh là hãy ngừng tham gia vào cuộc bức hại và thả tôi ra ngay.”

Khi được yêu cầu ký vào biên bản thẩm vấn, tôi đã viết: “Theo Điều 99 và số 100 của Tổng cục Báo chí và Quy định xuất bản, sách Pháp Luân Công là hợp pháp. Nó được nêu rõ trên trang web của chính quyền. Cùng nhau đọc một cuốn sách được xuất bản hợp pháp là không vi phạm pháp luật.”

Không oán hận

Một học viên địa phương khác đã bị bắt cùng ngày với tôi. Sau đó, cô ấy thú nhận rằng cô ấy đã cung cấp cho cảnh sát thông tin của tôi khi bị thẩm vấn. Cô ấy đã xin lỗi nhiều lần và nói rằng cô ấy rất hối hận và cảm thấy có lỗi. Tôi nói với cô ấy: “Không sao, chúng ta có Sư phụ. Người luôn dõi theo chúng ta. Hãy phát chính niệm cường đại để thanh lý bất kỳ sự can nhiễu nào.”

Ngay khi tôi nói điều đó, một đoạn Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm tôi,

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần” (“Kiến Chân Tính”, Hồng Ngâm 2)

Tạm dịch

Vững tu Đại Pháp chẳng động tâm
Căn bản chính là nâng cao tầng
Đối mặt khảo nghiệm thấy chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần

Tôi phát chính niệm cường đại và thường xuyên hơn. Miễn là tôi có Sư phụ và Pháp, không ai có thể ép buộc tôi.

Ngày hôm sau, các nhân viên từ Phòng An ninh Nội địa đã thẩm vấn tôi một lần nữa, họ tuyên bố rằng họ có bằng chứng tôi đã cung cấp cho các học viên khác các tờ rơi có thông tin Đại Pháp được in trên đó.

Tôi mỉm cười: “Vậy đây là cách anh xử lý vấn đề. Đầu tiên, anh hỏi cô ấy có phải là tôi đưa cho cô ấy những tờ rơi này. Sau đó, anh nói với cô ấy rằng cô ấy có thể về nếu cô ấy cho anh một cái tên. Khi anh đọc tên của tôi cho cô ấy, có phải cô ấy sẽ đi cùng anh và nói rằng đó là tôi?” Người cảnh sát cười thầm.

Tôi tiếp tục: “Đội trưởng, đây không phải là vấn đề cá nhân giữa tôi và anh. Tôi tôn trọng anh nhưng anh không nên nói dối gia đình tôi. Anh nói với chồng và con trai tôi rằng nếu tôi hợp tác, tôi sẽ có cơ hội được thả ra mà không bị xét xử. Bây giờ, tôi thấy rằng anh đang thu thập bằng chứng để buộc tội tôi.

Nếu tôi nói với anh rằng tôi đã không cung cấp những tờ rơi đó, anh sẽ không tin tôi. Nhưng, nếu tôi không nói bất cứ điều gì, anh sẽ nói rằng tôi không hợp tác và gửi bằng chứng cho Viện kiểm sát, người sẽ đưa vụ việc của tôi ra tòa. Khi gia đình tôi hỏi, anh sẽ nói với họ rằng tôi đã không hợp tác và họ sẽ phẫn nộ với tôi vì điều đó.

“Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 21 năm và được hưởng lợi rất nhiều. Tôi cố gắng sống theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt và tốt hơn nữa. Nhưng điều đó không được chấp nhận và anh chỉ muốn tống tôi vào tù.

Người cảnh sát bắt đầu nói: “À, chúng tôi không có ý định…” Tôi đã nhanh chóng xin lỗi: “Tôi xin lỗi về những gì tôi nói. Điều này không đúng. Không phải là anh. Chính là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công và lôi kéo lực lượng thực thi pháp luật vào việc này. Anh cũng là nạn nhân của cuộc bức hại. Anh và tôi chỉ bị bức hại theo những cách khác nhau.”

Khi tôi được yêu cầu ký vào biên bản thẩm vấn, tôi nhận thấy những gì cảnh sát đưa ra trong bản tóm tắt là: “[Cô ấy] im lặng và không nói gì.” Tôi đã viết bên dưới: “Tôi không cung cấp cho ai bất cứ điều gì. Tôi không làm điều đó.” Cảnh sát gật đầu với tôi và mỉm cười.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ và sự phối hợp của chỉnh thể tất cả các học viên địa phương, tôi đã được thả ra sau 26 ngày bị giam giữ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/14403816.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/8/184393.html

Đăng ngày 09-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share