Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2020] Chồng tôi thuê một luật sư cho tôi sau khi tôi bị bắt giữ và tạm giam vào năm 2016. Lúc đầu khi gặp cô ấy, tôi cảm thấy vị luật sư này rất tử tế và vui mừng vì chồng tôi đã thuê cô. Tuy nhiên, sau khi tôi biết rằng cô ấy sẽ biện hộ “có tội”cho tôi thì tôi cảm thấy trong lòng khó chịu.

Thụ ích từ môn tu luyện

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã khỏi nhiều căn bệnh, trong đó có một số bệnh không thể chữa trị tại bệnh viện. Vì bị bệnh tật dày vò trong nhiều năm nên tôi lúc nào trông cũng buồn rầu mãi cho đến khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi mới bắt đầu có hy vọng và vui vẻ trở lại.

Tôi chiểu theo các bài giảng của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, tu sửa tâm tính để trở thành một người tốt hơn. Cả nhà tôi đã ủng hộ và họ cũng thụ ích từ việc tu luyện của tôi.

Sư phụ giảng:

“bởi vì chư vị là luyện chính Pháp, một người luyện công, người khác có lợi ích.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Với tất cả những gì đã nói ở trên, tôi không hiểu tại sao chồng tôi lại tiếp tục thuê một người muốn biện hộ có tội cho tôi. Tôi chỉ đồng ý thuê vị luật sư này để tránh xảy ra xích mích với gia đình.

Giảng chân tướng cho luật sư biện hộ

Khi tôi hỏi vị luật sư lần nữa rằng liệu cô có thể biện hộ vô tội cho tôi hay không thì cô ấy nói rằng không thể được.

“Nhưng tôi không phạm tội,” tôi nói. “Tu luyện Pháp Luân Công không vi phạm luật. Làm một người tốt không phải là có tội. Hiện giờ cả nhà tôi thuê cô để biện hộ cho tôi. Chẳng phải là chuyện đùa sao khi chúng tôi trả tiền cho luật sư để biện hộ cho thân chủ mình có tội.”

Tiếp đến, tôi kể cho cô ấy nghe tôi đã bị bắt giữ ra sao.

Cảnh sát đến nhà tôi và hỏi có phải tôi đã đệ đơn kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân vì đã bức hại Pháp Luân Công hay không. Tôi nói đúng vậy. Sau đó họ lục soát nhà tôi và tìm thấy một số tài liệu và sách liên quan đến Pháp Luân Công. Tôi bị bắt và tạm giam.

Tôi bảo vị luật sư: “Theo hiến pháp, một công dân có quyền khiếu kiện. Tôi đang làm đúng quyền của mình, tôi không vi phạm pháp luật.”

Vị luật sư nói rằng Pháp Luân Công bị cấm tu luyện ở Trung Quốc. Tôi trả lời: “Cô là luật sư, cô có thể tra xem luật nào ở Trung Quốc nói rằng tu luyện Pháp Luân Công là phạm tội không? Chính Giang Trạch Dân đã lạm dụng quyền để bức hại Pháp Luân Công. Lời của ông ta không phải là luật! Bức hại Pháp Luân Công là phạm pháp. Tôi kiện ông ta vì ông ta đã bức hại các học viên Pháp Luân Công.”

Vị luật sư hiểu tình huống của tôi nhưng nói rằng cô ấy không thể giúp được.

Tôi bảo cô ấy rằng nhiều luật sư ở Trung Quốc đã biện hộ vô tội cho các học viên Pháp Luân Công. Họ lập luận cơ sở pháp lý trong việc tu luyện Pháp Luân Công và những hành động phi pháp của cảnh sát, chẳng hạn lục soát nhà dân mà không xuất trình thẻ cảnh sát hoặc xuất trình lệnh bắt giam.

Tôi đề nghị cô ấy nên tìm hiểu nhiều hơn về Pháp Luân Công là gì và tại sao rất nhiều người vẫn kiên định đức tin ngay cả sau khi bị bắt giữ, giam cầm và tra tấn. Tôi cũng bảo cô tìm hiểu vụ dàn dựng tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn đã được thực hiện với mục đích kích động thù hận của dân chúng đối với Pháp Luân Công.

Cô ấy nói sẽ tìm hiểu việc này.

Tôi nhận thấy rằng việc thuê luật sư đã đem lại cho tôi một cơ hội để giảng chân tướng cho cô ấy.

Trong trại tạm giam

Vị luật sư thường đến thăm tôi trong trại tạm giam. Cô ấy nói tôi khác với những khách hàng mà cô đã biện hộ trước đây, vì tôi luôn vui vẻ khi gặp cô ấy. Những người trong trại tạm giam thường không vui vì bị bắt giam và lo lắng về gia đình và tình trạng của họ.

Khi tôi nói với những người bị tạm giam khác rằng tôi vô tội thì họ thường hỏi vậy tại sao tôi lại ở đây. Điều này đem lại cho tôi cơ hội để nói với họ về Đại Pháp và cảnh sát đã phạm luật ra sao.

Lúc đầu khi tôi mới bị đưa vào trại tạm giam vì có quá nhiều người trong buồng giam nên tôi cảm thấy khó thở. Chỉ có nước lạnh dùng để tắm gội và giặt giũ. Cơ thể một người sẽ bị tê cóng vào mùa đông và đôi tay sẽ bị đông cứng và sưng lên khi giặt quần áo. Chúng tôi cũng bị suy dinh dưỡng và chỉ được cho một nửa chén canh nước ở mỗi bữa ăn.

Sau đó tôi bị chuyển đến một buồng giam khác, nơi đây mọi người khá bạo lực. Họ thường tranh cãi và đánh nhau. Ngay cả Trưởng trại tạm giam cũng giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng tôi không sợ. Sư phụ dạy chúng ta phải thiện lương, bao dung và giúp đỡ người khác.

Dưới sự ảnh hưởng của tôi, từ từ môi trường bắt đầu cải biến tốt hơn và tù nhân đã cư xử đúng đắn hơn. Họ thường nghe tôi hát các bài hát Đại Pháp. Một tù nhân nói: “Những bài hát này thực sự rất hay. Nhiều người có tài năng tu luyện Pháp Luân Công nên mới sáng tác ra những bài hát hay như vậy.”

Họ có thể nhìn thấy tôi luôn lạc quan. Một tù nhân lý giải được là vì tôi có Đại Pháp trong tâm. Cô ấy bắt đầu thành tâm niệm hai cụm từ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Cô ấy nói mỗi khi thấy không vui, cô thường hay niệm hai cụm từ trên thì tinh thần cô nhanh chóng trở nên tốt hơn và cô không còn cảm thấy buồn bã nữa. Cô ấy nói nhỏ với tôi rằng cô sẽ tu luyện Pháp Luân Công sau khi được thả.

Vị luật sư cũng hỏi sao tôi có thể giữ được tinh thần tốt trong hoàn cảnh tệ hại đến như vậy. Tôi bảo cô ấy rằng vì tôi luôn có Sư phụ và Đại Pháp trong tâm, và uy lực của Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua sợ hãi.

Sư phụ giảng:

“Đại giác bất úy khổ Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ” (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Bậc Đại Giác không e ngại khổ
Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương
Không có chấp trước vào sống và chết
Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản”

Tôi thường cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp chảy từ đầu xuống chân. Trong tâm tôi ngập tràn sự biết ơn vì tôi biết Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi.

Duy trì sự vô tội

Khi Tết Nguyên đán đến gần, vị luật sư đến gặp tôi và nói: “Nếu chị viết bảo chứng thư ngừng tu luyện Pháp Luân Công, thì chị được phép về nhà vào dịp Tết.”

“Điều này chứng tỏ rằng họ biết tôi vô tội,” tôi nói. “Nếu tôi phạm tội, cô có nghĩ là tôi sẽ được phép về nhà sau khi viết cam kết đó không? Ở đây có những người sát nhân, lừa đảo, buôn bán ma túy. Họ có thể viết bảo chứng thư và được phép về nhà không? Điều này minh chứng rằng tu luyện Pháp Luân Công là không phạm luật. Tôi đáng được về nhà mà không cần viết bất cứ văn bản nào.”

Vị luật sư không nói được lời nào.

Cảnh sát tuyên bố tôi có 300 cuốn tài liệu Pháp Luân Công ở nhà. Tôi biết đó là vu khống và bảo họ rằng tôi sẽ thừa nhận nếu họ tìm thấy dấu vân tay của tôi ở trên đó. Sau đó, họ không bao giờ đề cập đến việc này nữa.

Tôi cảm thấy tiếc cho vị luật sư, bởi ắt hẳn cô ấy đã chịu nhiều áp lực khi không bào chữa cho tôi tại tòa.

Cô ấy nói tôi không nên nhắc đến việc đệ đơn kiện Giang Trạch Dân trong phiên xét xử. Tôi hỏi cô ấy: “Tại sao lại không? Đó là sự thật mà. Tôi bị bắt và tạm giam bởi vì tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Tôi phải nói ra việc này và nó nên được đưa vào bản cáo trạng của tôi tại phiên tòa. Họ phải chứng minh là tôi đã phạm luật ở chỗ nào.”

Một lập luận khác của vị luật sư là nếu tôi chọn không có tội, thì tôi có thể bị tù ba năm rưỡi. Tuy nhiên, nếu tôi nhận tội, thì chỉ bị tù hai năm.

Tôi bình tĩnh nói với cô ấy: “Tôi có thể đã mất mạng từ lâu nếu không tu luyện Pháp Luân Công. Tôi rất biết ơn Sư phụ của tôi. Sao tôi có thể thừa nhận rằng tu luyện Pháp Luân Công là phạm tội chứ?”

Vị luật sư rõ ràng xúc động và nói: “Nếu tôi là thẩm phán, tôi sẽ tha bổng chị, nhưng lời của tôi không được tính.”

“Cảm ơn cô,” tôi nói. “Thật quá tốt vì cô đã suy nghĩ theo hướng này. Cô sẽ được ban phúc. Tôi thực sự vui mừng cho cô.”

Chuyển biến tình huống

Cuộc trò chuyện ở trên là nghiêm túc nhất mà tôi từng có với vị luật sư. Ban đầu cô ấy cho rằng tôi sẽ làm theo cách của cô ấy và khó chịu khi tôi từ chối. Tôi bình tĩnh và hòa ái khi nói chuyện đã làm cho cô cảm nhận được sự thiện lương của học viên Đại Pháp.

Khi chúng ta có chính niệm và không còn trở ngại trong tâm, chúng ta có thể đồng hóa với đặc tính của vũ trụ.

Tôi chuẩn bị biện hộ cho chính mình tại tòa. Tôi biết mình nên nói cho tòa biết về Pháp Luân Công vì tôi đã tu luyện hơn 20 năm và không ai tại phiên tòa đủ tư cách hơn để nói về việc đó.

Tôi nghĩ đến việc trình bày quan điểm của mình sao cho mọi người có thể minh bạch tốt hơn và liễu giải được Đại Pháp là tốt. Lần này tôi minh xác rằng tôi không nên bị tạm giam nữa. Tôi quyết tâm không cho phép con người thế gian hoặc cựu thế lực ở không gian khác bức hại tôi thêm nữa. Chỉ có Sư phụ quản tôi chứ không phải họ. Bức hại dưới hình thức tôi bị tạm giam đã không còn tác động đến tôi nữa.

Cuối cùng, phiên xét xử đã không diễn ra và tôi được tha bổng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/12/403683.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/31/185306.html

Đăng ngày 28-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share