Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-06-2020] Gần đây, trang web Minh Huệ có thông tri rằng Bộ Công an Trung Quốc cùng Ủy ban Chính trị và Pháp Luật đang phát động một chiến dịch mới nhắm vào những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công).
Nếu có ai đó không còn tu luyện Pháp Luân Công nữa, chiến dịch sẽ loại tên của họ ra khỏi danh sách. Bởi vì có quá nhiều dữ liệu về những người tu luyện trong hệ thống và hệ thống giám sát của họ hoạt động không hiệu quả. Mục đích chính của họ là tập trung vào những người kiên định tu luyện Đại Pháp.
Chính quyền địa phương tham gia chiến dịch sẽ cưỡng chế các học viên bằng các hình thức khác nhau như: Đe dọa ngừng trả lương hưu, khiến họ bị đuổi việc hay tịch thu đất thuê nông nghiệp. Họ yêu cầu học viên phải sao chép lại bốn bản mẫu phỉ báng Đại Pháp và ký tên vào đó. Đồng thời một đại diện từ cơ quan làm việc, ủy ban khu phố hoặc làng xã cũng phải ký tên vào các tài liệu đó cùng các hình ảnh và một bản ghi video về quá trình ký kết.
Cảnh sát đe dọa những học viên không hợp tác cùng người thân trong gia đình và con của họ rằng: Họ sẽ bị đuổi việc, cấm con cái họ vào đại học, hoặc không cho xin việc vào các cơ quan chính phủ.
Một vài học viên đã nhượng bộ bởi áp lực từ phía gia đình của họ, còn những người khác vẫn không thoả hiệp.
Ở địa khu chúng tôi, chiến dịch bắt đầu sớm nhất vào nửa cuối năm 2017. Một ngày vào giờ ăn trưa, một cảnh sát ở phòng cảnh sát địa phương gọi cho chồng tôi để xác minh xem tôi vẫn còn tu luyện Pháp Luân Công không? Anh ta nói rằng chính phủ trung ương cũng muốn “trả lại tự do” cho một số học viên trước đây bằng cách xóa tên của họ ra khỏi hệ thống giám sát với điều kiện rằng họ sẽ phải đồng ý ký vào một tờ giấy. Chồng tôi nói rằng tôi không có ở cùng anh và cúp điện thoại.
Phòng cảnh sát địa phương đã tuyển được một nhân viên cảnh sát mới. Vào tháng 7 năm 2019, anh ta và một nhóm người tới gõ cửa nhà tôi. Lúc đó, tôi đang ở nhà nhưng tôi từ chối mở cửa. Vào thời điểm đó, chính quyền treo thưởng 5000 Nhân dân tệ cho người bắt được học viên Pháp Luân Công, và 1.000 tệ cho người nói ra ai là học viên với cảnh sát.
Vì tôi từ chối mở cửa nên anh ta chỉ thị cho ủy ban khu phố giám sát tôi. Chính quyền cũng tiến hành thăm dò trực tuyến để đảm bảo rằng tôi đã không mua bất kỳ vé xe lửa hoặc xe buýt nào để rời thành phố.
Trong toà chung cư tôi ở, tôi có thể nghe thấy tiếng xả nước trong nhà vệ sinh và tiếng rửa dọn trong bếp từ căn hộ phía trên. Chắc chắn, các căn hộ phía dưới cũng có thể nghe thấy. Vợ của gia đình ở tầng dưới là thành viên của ủy ban khu phố và là thành viên của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Bên ngoài tòa chung cư, camera an ninh được lắp đặt để bao quát toàn bộ khu dân cư. Thêm vào đó, các toà nhà đều được trang bị khóa kỹ thuật số với tính năng nhận dạng khuôn mặt.
Trong khoảng vài tháng, bất cứ khi nào tôi đi đâu, luôn có một hoặc hai người giữ khoảng cách theo dõi tôi.
Đôi khi tôi nghi ngờ rằng tôi đang làm điều đúng đắn hay tôi đã đi sang cực đoan.
Sau đó, tôi nhớ ra lời giảng của Sư phụ:
“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này”. (Chính niệm của Đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)
“Giảng từ một phương diện khác, cựu thế lực có thể làm những gì chúng muốn làm, hỡi các đệ tử, đó chẳng phải [vì] mọi người âm thầm thừa nhận những gì chúng muốn làm hay sao? Bảo chư vị đi thì chư vị đi, bảo chư vị viết thì chư vị viết, bảo chư vị gì thì chư vị làm nấy, bắt chư vị kết án chư vị thì [chư vị] bó tay mà âm thầm thừa nhận”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Sau kỳ nghỉ tháng 10 năm 2019, việc giám sát đã kết thúc. Ủy ban khu phố nói với chính quyền cấp cao hơn rằng tôi đã rời khỏi thành phố tới ở cùng với các con tôi.Tất nhiên đó chỉ là một cái cớ, bởi họ có thể nghe thấy tiếng động trong căn hộ của tôi.
Khi phong tỏa do virus Vũ Hán được nới lỏng, chính quyền khởi động lại chiến dịch can nhiễu các học viên. Vài ngày sau, họ gọi cho con trai tôi để điều tra về tình hình của tôi và gây áp lực cho cháu, ép cháu làm theo yêu cầu của họ.
Theo thể ngộ của tôi, nếu chúng ta thoả hiệp với chế độ cộng sản, thì chính là chúng ta đang khuyến khích họ thực hiện hành vi sai trái của họ và biến việc làm bất hợp pháp của họ thành hợp pháp. Họ có thể tức giận và đưa chúng ta đến đồn cảnh sát nhưng chúng ta không nên hợp tác với họ. Nếu chúng ta có thể buông bỏ sinh tử, không gì có thể khiến chúng ta sợ hãi.
Điều hối tiếc duy nhất của tôi là vào năm 2001, khi tôi bị đưa tới một lớp tẩy não, tôi đã đầu hàng và ký vào một bản cam kết. Kể từ đó, tôi luôn tự nhủ mình sẽ không làm theo bất kỳ yêu cầu nào của tà đảng.
Tôi thường cảm thấy buồn khi đọc hay nghe tin những đồng tu thoả hiệp với tà ác bởi họ còn chấp trước vào tình, tâm sợ hãi hay yêu thích thứ gì đó.
Tôi viết bài chia sẻ này nhằm nhắc nhở các học viên có những trải nghiệm giống như tôi cần kiên định hơn nữa. Chúng ta cần trân quý sự từ bi của Sư phụ, trân quý mọi thứ mà Ngài đã làm cho chúng ta và trân quý thời gian mà Sư phụ đã kéo dài để chúng ta cứu được nhiều người hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/11/407557.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/17/185548.html
Đăng ngày 05-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.