Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-06-2020] Đại dịch ở Vũ Hán bất ngờ xuất hiện. Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì. Thành phố và các khu dân cư đều bị phong tỏa; mọi người chỉ được phép ra ngoài 2 ngày một lần. Tôi ở nhà trong vài ngày. Nhìn qua cửa sổ, tôi hiếm thấy một bóng người trên đường phố. Thậm chí nếu có ai đó, người ấy cũng đeo khẩu trang và bước đi vội vã.

Lòng tôi nặng trĩu và cảm thấy bất lực như có một tảng đá lớn đè nặng. Tôi cảm thấy như bầu không khí bị đóng băng. Đó có phải là đại đào thải đã bắt đầu không? Chúng ta những học viên nên làm gì? Con người thế gian sẽ không có cơ hội được cứu. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi bởi vì tôi phải ra ngoài để cứu người.

Gọi cho các học viên và thúc giục họ ra ngoài giảng chân tướng

Hôm sau tôi ra ngoài và phát chính niệm trong khi đi trên đường. Tôi có một niệm: “Thanh trừ hết thảy tà ác và các nhân tố tà ác trong các không gian khác can nhiễu học viên Đại Pháp cứu chúng sinh và giải thể toàn bộ lạn quỷ và tà linh Cộng sản ngăn cản chúng sinh được cứu và để những người có tiền duyên đến với tôi.”

Tôi thấy một người và chào anh ấy. Anh ấy nhìn tôi và không nói gì, bước đi vội vã.

Tôi nhìn thấy một người khác và chào anh ấy: “Chúng ta không được phép nói chuyện”–anh ấy nói và đi ngang qua tôi.

Tôi đã ra ngoài hai lần nhưng không thể nói chuyện với ai. Tôi cảm thấy mất mát và cay đắng. Tâm sợ hãi của tôi nổi lên và tôi chán nản trở về nhà.

Tôi cố gắng học Pháp, nhưng tâm tôi không tĩnh và mất tập trung.

Ngày thứ ba tôi ra ngoài nhưng cũng không nói chuyện được với ai, và sa sút tinh thần. Tôi đang nghĩ đến việc đi về nhà thì có ai đó từ phía sau gọi tôi. Đó là một học viên. Tôi rất vui khi nhìn thấy cô ấy. Lúc đó chính niệm của tôi khởi lên và tôi thấy có hy vọng. Chúng tôi nói chuyện một lúc, khích lệ lẫn nhau và quyết định sẽ gặp nhau hai ngày sau đó. Cô ấy còn nói rằng cô đã thấy một học viên lâu năm khác.

Lần này, tôi đã có thể tập trung khi học Pháp. Tôi có một ý tưởng là đề nghị tất cả các học viên địa phương ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người. Bằng cách này chúng ta có thể tạo ra một trường năng lượng chính trực để cứu nhiều chúng sinh hơn và giải thể các nhân tố tà ác trong các không gian khác. Sư phụ đã yêu cầu chúng ta phải cứu nhiều chúng sinh hơn. Chúng ta không nên bị đình lại bởi hình thế hiện tại và chúng ta không được động tâm trước những thay đổi trong xã hội con người. Chúng ta có Sư phụ và Sư phụ luôn bên cạnh chúng ta; chúng ta không nên sợ bất cứ điều gì.

Vì vậy tôi đã nhấc điện thoại lên và gọi cho các học viên. Chúng tôi gặp nhau vào ngày hôm sau và khích lệ lẫn nhau bằng chính niệm. Chúng tôi cảm thấy rằng thời gian còn lại cho chúng ta còn rất ít và chúng tôi nên liên lạc với tất cả các học viên, cùng nhau đề cao thể ngộ, phối hợp với nhau và cứu những chúng sinh đang gặp nguy hiểm.

Sau đó, các khu dân cư được mở cửa và người dân có thể ra ngoài trong vài giờ mỗi ngày. Do đó mỗi học viên đã gọi điện thoại cho những học viên mà họ biết. Trong 10 ngày, nhiều học viên đã bắt đầu ra ngoài. Chúng tôi phối hợp với nhau, giảng chân tướng cho mọi người, và cứu chúng sinh. Tôi nhận ra rằng chúng tôi có thể vượt qua bất kỳ khảo nghiệm hay khổ nạn nào bởi vì Sư phụ và Đại Pháp luôn bên cạnh chúng tôi.

Thể ngộ của tôi trong quá trình này

Trong khi tôi đang gọi điện thoại cho các học viên và khích lệ mọi người ra ngoài, tôi cảm thấy tâm tính của mình được đề cao và tôi cũng từ bi hơn. Nhiều người chết trong đại dịch, nhưng những người còn sống vẫn bận rộn với cuộc sống hàng ngày của họ và không nhận thức được thảm họa sắp xảy ra. Nước mắt tôi trào ra. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã gian khổ thế nào để truyền Pháp và cứu chúng ta và Ngài đã phải phó xuất nhiều đến thế nào cho chúng ta. Tôi phải nỗ lực gấp đôi để cứu nhiều chúng sinh hơn và hoàn thành sứ mệnh của mình và đáp ứng kỳ vọng của Sư phụ.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ sẽ giúp tôi miễn là tôi luôn ở trong Pháp. Dưới đây là một số trường hợp.

Một buổi tối tôi nghĩ đến hai học viên cao tuổi đã giảng chân tướng cho mọi người trên phố hầu như mỗi ngày. Họ chắc hẳn đã trở nên lo lắng bởi vì họ không thể nhận được bản Tuần báo Minh Huệ của tôi. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm họ.

Ngày hôm sau tôi sắp về nhà sau khi giảng chân tướng cho mọi người trên phố. Tôi nhìn thấy một phụ nữ từ cửa hàng ngũ cốc tiến đến chỗ tôi; bà ấy chính là người học viên mà tôi muốn gặp.

Bà nói: “Tôi nghĩ chính là cô. Vì vậy tôi đến đây. Hôm qua tôi đã xin Sư phụ an bài để tôi gặp cô ngày mai. Xem này, giờ cô đã ở đây. Cảm ơn Sư phụ.” Bà ấy rất vui. Bà đến lấy Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng khác vào ngày hôm sau. Bà đã liên lạc với các học viên trong khu vực của bà và họ đang nỗ lực phối hợp cứu chúng sinh.

Một lần khác, tôi đến gặp một học viên trước và sau đó quyết định gọi điện thoại cho một học viên khác. Trước khi tôi gọi điện thoại, tôi đã thấy cô ấy tới chỗ tôi.

Một ngày có một học viên nói với tôi: “Gần đây tôi không thấy Amy. Khu dân cư của cô ấy vẫn bị phong tỏa và tôi không thể tới đó. Tôi không có số điện thoại của cô ấy.” Nhưng tôi đã tình cờ gặp cô ấy trên đường về nhà sau khi giảng chân tướng vào ngày hôm sau. Sau đó cô ấy đã phối hợp với các học viên khác để cứu chúng sinh.

Tôi không có số điện thoại của một học viên khác nhưng có số của người thân của cô ở Bắc Kinh. Tôi gọi cho người thân của cô ở Bắc Kinh và đã liên lạc được với học viên này. Kể từ đó cô ấy đã ra ngoài mỗi ngày.

Từ những trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng Sư phụ sẽ giúp chúng ta miễn là chúng ta ở trong Pháp và cơ điểm của chúng ta là đúng. Sư phụ an bài mọi thứ. Khi chúng ta xuất niệm, Sư phụ sẽ an bài mọi việc cho chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/13/407633.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/20/185584.html

Đăng ngày 26-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share