Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-01-2020] Vợ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 5 năm 1995 và cô ấy khuyên tôi cũng nên tu luyện. Khi ấy, tôi vừa khởi nghiệp kinh doanh với quy mô nhỏ và chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền. Tôi muốn leo đến đỉnh vinh quang và trở nên nổi tiếng nhờ chăm chỉ làm việc. Sau khi chứng kiến vợ mình thay đổi nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thêm động lực đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi khi rảnh rỗi.

Sư phụ giảng:

“Có người nói: ‘Tôi kiếm thêm chút tiền, thu xếp gia đình ổn thỏa, thì tôi không lo lắng gì nữa, [rồi] tôi sẽ lại tu Đạo’. Tôi nói rằng chư vị đang vọng tưởng; chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không? Hơn nữa, chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy? Đó [chỉ] là chư vị đứng tại góc độ người thường mà [mong] tưởng vậy thôi”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy đoạn giảng Pháp này nhắm thẳng vào những ý niệm khiến tôi không thể tu luyện Đại Pháp. Vì thế, tôi quyết định bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 8 năm 1995.

Sau đó, tôi đã buông bỏ tất cả những thói quen xấu của mình, như uống rượu, hút thuốc, và chơi mạt chược. Kế đến, tất cả bệnh tật của tôi đã phục hồi. Không ngôn từ nào có thể biểu đạt được niềm vui khi ở trong trạng thái vô bệnh. Tôi mua TV và đầu đĩa DVD để xem tất cả các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý, và chia sẻ các bài giảng này với những người khác trong khu phố của chúng tôi. Nếu có người nào muốn học, thì chúng tôi sẽ bật các DVD bài giảng của Sư phụ, và hướng dẫn họ luyện công. Chúng tôi cũng thiết lập vài điểm luyện công ở những ngôi làng lân cận, và nhiều người đã tham gia cùng chúng tôi.

Nhà tôi cũng là một điểm luyện công. Chúng tôi học các bài giảng Pháp và luyện công vào sáng sớm. Chúng tôi đã đề cao tâm tính rất nhanh.

Chứng thực Pháp trong cuộc bức hại

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999. Vì nhà tôi là một điểm luyện công, nên họ đã xem tôi như một nhân vật chủ chốt, một “kẻ cầm đầu”, theo ngôn từ của họ. Tối ngày 23 tháng 7 năm 1999, cảnh sát xuất hiện và ra lệnh cho tôi đi đến ủy ban thôn với họ. Viên cảnh sát trưởng hỏi tôi liệu có tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Tôi giải thích với anh ấy rằng chúng tôi tu luyện theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành những người tốt, và điều này mang lại lợi ích cho cả xã hội. Tôi quả quyết rằng tôi sẽ không từ bỏ việc tu luyện.

Sau đó, họ đưa tôi đến đồn cảnh sát, nơi các cán bộ thôn thay phiên nhau nói chuyện với tôi, cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Họ nghĩ rằng nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa thì việc thuyết phục những người khác sẽ trở nên dễ dàng hơn. Vài ngày sau, họ vẫn không thể yêu cầu tôi viết hối quá thư, vì thế họ đưa tôi đến trại giam huyện vào ngày 27 tháng 7 năm 1999 và giam tôi trong vòng 15 ngày. Ba ngày sau khi tôi được thả ra, họ lại bắt giữ tôi lần nữa và giam tôi thêm 15 ngày. Ngày 3 tháng 9 năm 1999, khoảng 8 giờ tối, có 12 học viên đang ngồi xem bài giảng Pháp của Sư phụ trên đĩa DVD thì cảnh sát xông vào và đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát. Họ cũng tịch thu TV, đầu đĩa DVD và các đĩa DVD của chúng tôi.

Tại đồn cảnh sát, mỗi ngày họ đều không cho chúng tôi ngủ và bắt chúng tôi đứng cả ngày dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Tôi bị giam giữ ở đó trong 15 ngày. Vào thời điểm đó, vì Sư phụ đã đẩy tâm tính của chúng tôi lên đến vị trí rất cao, nên chúng tôi đã vô cùng kiên định và không chịu khuất phục trước áp lực “chuyển hóa”. Bắt đầu từ cuối tháng 10 năm 1999, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp tại một trại lao động cưỡng bức trong ba năm.

Bởi vì tôi từ chối bị “chuyển hóa” hoặc hợp tác, nên thời hạn bị giam giữ của tôi kéo dài thêm bốn tháng, và tôi đã bị thuyên chuyển sang một trại lao động cưỡng bức khác. Các lính canh không cho chúng tôi ngủ để cố ép buộc chúng tôi phải từ bỏ đức tin. Họ cố gắng “chuyển hóa” chúng tôi từng người một, và tôi là người cuối cùng.

Tôi đã thiếu ngủ ba ngày ba đêm. Một lính canh hỏi tôi vì sao tôi vẫn không từ bỏ tu luyện trong khi những người khác đã bị “chuyển hóa”. Tôi trả lời rằng: “Điều đó không thể xảy ra. Thậm chí nếu tôi là người cuối cùng còn tiếp tục tu luyện trên thế gian này, thì tôi vẫn sẽ không chấp nhận ‘chuyển hóa’”. Sau đó, họ đã ngừng việc cố gắng “chuyển hóa” tôi.

Đầu năm 2003, đột nhiên tôi mất khả năng đi lại. Ngày đầu tiên, tôi có thể đi bộ với sự giúp đỡ của hai người. Tuy nhiên, ngày hôm sau, tôi không thể đi bộ ngay cả khi có hai người hỗ trợ. Tôi tự hỏi vì sao việc này lại xảy ra. Sau đó, tôi ngộ ra rằng, vì tà ác không thể “chuyển hóa” tôi, nên chúng muốn cho tôi biết rằng chúng sẽ thả tôi vì lý do bị bệnh. Tôi tự nhủ rằng tôi không nên ra khỏi đây với lý do như vậy. Tôi muốn trở về nhà một cách đường hoàng. Vì thế, chân tôi đã trở lại bình thường vào ngày hôm sau.

Vào cuối năm 2003, với nỗ lực giải cứu của các đồng tu, tôi đã được thả khỏi trại lao động cưỡng bức. Sau khi lái xe vượt quãng đường 300 dặm về đến nhà, tôi nhìn thấy mọi người tụ tập chật khắp sân nhà tôi. Mọi người cũng xếp hàng dọc theo lề đường. Tôi nhìn thấy các đồng tu, người thân, và những người quen khác, cả vài trăm người cùng nhau tề tựu. Các đồng tu đã đốt pháo hoa để chào đón tôi. Cảnh tượng này vô cùng cảm động.

Thành lập nhóm học Pháp

Mùa thu năm 2006, tôi tình cờ đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm đăng trên trang web Minh Huệ, nói về việc thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Tôi quyết định sẽ lập một điểm tương tự tại nhà, nhờ đó tôi có thể giảm tải khối lượng công việc của những học viên khác. Vì lo lắng cho sự an toàn nên một số học viên không thực sự đồng ý với tôi, họ nói rằng nhà tôi sẽ bị giám sát.

Tôi nghĩ rằng chúng ta tu luyện và đề cao tâm tính trong quá trình chúng ta làm việc. Về cơ bản, sự việc chân thực là do Sư phụ làm giúp chúng ta. Tôi nói với họ rằng chỉ khi thực sự tín Sư tín Pháp thì chúng ta mới được an toàn. Vì vậy, với sự giúp đỡ của các học viên, tôi đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà. Nó đã được vận hành suôn sẻ kể từ thời điểm đó.

Sư phụ giảng:

“Hôm qua tôi vừa nói với người phụ trách của trạm phụ đạo Trường Xuân: Việc to lớn nhất to lớn nhất của chư vị chính là làm sao có thể cho học viên chúng ta một hoàn cảnh tu luyện ổn định không nhận can nhiễu, đó chính là trách nhiệm lớn nhất của chư vị”. (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Lời giảng này của Sư phụ đã khiến tôi tự hỏi làm thế nào để tôi có thể tạo ra một môi trường như vậy cho các học viên. Năm 2008, tôi đã bị lạc trên đường trên cao tốc. Tôi nghĩ: “Hẳn là Sư phụ đang điểm hóa mình về việc mất phương hướng trong tu luyện”. Khi trở về nhà, tôi chia sẻ với vợ mình về việc thành lập nhóm học Pháp. Khi tôi bàn vấn đề này với các học viên khác ở gần nhà, tất cả mọi người đều đồng ý, và chúng tôi đã lập một nhóm học Pháp chung.

Điểm luyện công và học Pháp nhóm là môi trường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta. Vì thế, tôi muốn thành lập nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các học viên – những người đến nhà tôi để nhận các tờ tuần báo. Sau khi hỏi ý kiến của họ, tôi đề nghị rằng chúng tôi cũng sẽ mời bất cứ người nào muốn đến học Pháp. Tất cả mọi người đều đồng ý, và chúng tôi đã chọn nhà của một học viên sống xa một chút các trục đường chính. Chúng tôi tổ chức học Pháp nhóm hai lần mỗi tháng.

Sau đó, người học viên vốn là chủ căn nhà nơi chúng tôi mở nhóm học Pháp đã bị bắt khi anh ấy đang giảng chân tướng. Vì thế, nhóm học Pháp đã được chuyển sang nhà tôi, và chúng tôi gặp nhau mỗi tháng một lần. Vào một trong những ngày mà chúng tôi dự định học Pháp, trưởng phòng an ninh thôn tổ chức một lễ cưới. Một học viên hỏi tôi liệu họ có nên tới học Pháp nữa không vì nhà tôi nằm trên trục đường chính. Tôi nói rằng việc các vị khách đến thăm nhà ai đó là điều bình thường, và nhóm học Pháp là hình thức mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta. Nhóm học Pháp của chúng tôi đã không bị làm phiền ngày hôm đó.

Một lần khác, sau khi chúng tôi học Pháp xong, tôi đã có chút đấu tranh tư tưởng về việc có nên tiếp tục tổ chức lớp học Pháp nhóm của chúng tôi hay không. Vài ngày trước đó, vợ tôi và hai học viên khác đi giảng chân tướng ở một ngôi làng lân cận và bị một số dân làng báo cáo với chính quyền. Hai học viên này đã bị bắt giữ và đưa đến một trại tạm giam, và họ bị giam giữ trong 15 ngày. Chính quyền cũng yêu cầu gia đình họ phải trả 1.000 Nhân dân tệ cho mỗi người.

Một thành viên trong gia đình họ đến hỏi tôi liệu anh ấy có nên chi trả số tiền này không; nếu không thì ngay cả anh ấy cũng có thể bị bắt. Tôi đề nghị rằng anh ấy không nên trả cho chính quyền dù chỉ một xu. Nếu họ nhận được tiền một cách dễ dàng thì họ sẽ muốn bắt giữ thêm nhiều học viên chúng ta. Và tôi nghĩ rằng họ không dám bắt giữ chúng tôi. Chúng tôi cũng nghe tin đồn rằng có ba người bị báo cáo, nhưng chỉ có hai người bị bắt. Tôi nghĩ: “Nếu tôi hủy bỏ nhóm học Pháp của chúng ta, thì cựu thế lực sẽ cho rằng chúng ta không dám học nữa”. Vì thế, tôi biết rằng lớp học vẫn phải tiếp tục diễn ra.

Sau 15 ngày giam giữ, đích thân Giám đốc Sở An ninh Nội địa đã đến trại tạm giam để yêu cầu các học viên bị bắt phải trả tiền phạt. Tuy nhiên, họ không chỉ từ chối trả tiền mà còn giảng chân tướng rất nhiều cho ông ta. Cuối cùng, một học viên nói, “Tôi thậm chí không có đủ tiền để về nhà”. Sau đó, giám đốc đã yêu cầu cấp dưới của mình đưa cho vị học viên này 50 Nhân dân tệ để trả tiền xe đi về nhà.

Kể từ năm 2009, chúng tôi đã tổ chức nhóm học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Dưới sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, cùng sự phối hợp chỉnh thể của các đồng tu, nhóm học Pháp của chúng tôi đã diễn ra suôn sẻ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/25/398529.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/11/183988.html

Đăng ngày 01-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share