Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-02-2020] Ngày 1 tháng 7 năm 2019, tôi bị một chiếc xe ô tô đâm vào khi đang trên đường đạp xe về nhà, khiến tôi ngã xuống đường và bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh.
Tôi đã bị gãy xương chậu và xuất hiện hai khối u lớn trên đầu. Mặc dù tôi bị chóng mặt, nôn mửa và đau ở phần hông bên trái, nhưng tôi biết rằng Sư phụ Lý đã từ bi cứu mạng tôi và đã gánh chịu rất nhiều cho tôi. Tôi đã trải qua bốn ngày mê man trên giường bệnh.
Những người thân trong gia đình tôi, cũng là các học viên Pháp Luân Đại Pháp, đã chăm sóc tôi tận tình. Họ mang cho tôi nghe băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu. Các học viên địa phương cũng đến thăm tôi mỗi ngày, phát chính niệm và chia sẻ với tôi thể ngộ về Pháp của họ. Họ khích lệ tôi phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực, hướng nội, và quy chính bản thân vô điều kiện chiểu theo Pháp.
Với sự giúp đỡ của các học viên, tôi đã dần dần trở nên thanh tỉnh hơn và nghĩ rằng: “Ta là một đệ tử của Sư phụ – không ai có quyền bức hại ta. Ta có nhiệm vụ cứu chúng sinh. Ta cần phải về nhà và làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm”.
Tôi phát chính niệm để giải thể hết thảy tà ác và các vật chất bất hảo ngăn cản tôi trở về nhà. Tôi không nghĩ rằng mình là một bệnh nhân, vì thế tôi ngồi dậy và từ từ ra khỏi giường đi vệ sinh và tắm rửa. Sau đó, thân thể tôi đã phục hồi rất nhiều.
Ngày hôm sau, khi bác sĩ điều trị đến phòng tôi thăm khám. Khi đó, tôi đã yêu cầu được xuất viện, và ông ấy đồng ý. Điều này khiến tôi vui mừng, nhưng ngay sau đó tôi lại đối mặt với một khảo nghiệm khác. Một bác sĩ của khoa truyền nhiễm cho biết: “Tôi nghi ngờ cô bị viêm gan C và đề nghị cô nên làm một xét nghiệm máu khác”. Tôi từ chối và nói rằng tôi không có bệnh gì hết. Ông ấy đã cố gắng thuyết phục tôi, nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi khi không thể khiến tôi thay đổi ý định.
Ngay sau đó, vị bác sĩ điều trị quay trở lại và đề nghị tôi nên ở lại bệnh viện, đồng thời làm xét nghiệm máu. Mặc dù tôi nói rằng mình không có những triệu chứng của căn bệnh này, nhưng tôi đã dao động và cân nhắc xem có nên làm theo lời ông ấy nói hay không. Rõ ràng là bác sĩ đã nhìn thấy sự do dự của tôi và đứng đó chờ câu trả lời của tôi.
Trong khi do dự, thì chị tôi, cũng là một học viên, đến thăm tôi. Tôi hỏi ý chị xem tôi nên làm gì. Khi ấy, chị tôi đã trả lời dứt khoát, “Không làm xét nghiệm gì hết”. Vị bác sĩ bỏ đi và can nhiễu đã chấm dứt. Thật nguy hiểm khi nảy sinh những ý niệm không chính.
Vì mẹ tôi cũng là một học viên Đại Pháp, nên tôi đã đến nhà bà ở khoảng một tháng để phục hồi sau vụ tai nạn.
Mỗi ngày tôi đều học Pháp và luyện công cùng các đồng tu. Tôi cảm thấy thân thể và tâm trí mình đều đắm chìm trong Phật quang. Các khối u trên đầu tôi từ từ nhỏ lại rồi biến mất. Dần dần, tôi đã có thể đi bộ chầm chậm. Mặc dù đây là một quá trình đầy khó khăn, nhưng tôi cảm thấy bản thân đang phục hồi từng chút một. Tâm tôi ngập tràn lòng cảm ân vô hạn đối với Sư phụ. Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi được làm đệ tử của Ngài. Vì thế, tôi chỉ có thể đền đáp ơn cứu độ của Sư phụ bằng cách tu luyện tinh tấn và làm tốt việc giảng chân tướng cứu người.
Hướng nội và đề cao tâm tính
Tai nạn xe hơi lần này khiến tôi nhận ra tu luyện là nghiêm túc phi thường. Sự cố này không phải là ngẫu nhiên. Điều gì đã khiến cựu thế lực dùi vào sơ hở của tôi? Vì thế tôi cần phải hướng nội.
Nguyên nhân có thể là do nợ nghiệp từ tiền kiếp. Một nguyên nhân khác là do tâm tính của tôi có vấn đề, chủ yếu là do chấp trước vào tình. Năm ngoái, chồng tôi kiếm được rất nhiều tiền và anh ấy bắt đầu hành xử vượt quá giới hạn. Anh ấy đã ngoại tình và tiêu tốn hơn 100.000 Nhân dân tệ. Sau khi biết được sự việc, tôi khuyên anh nên thay đổi thái độ và sống tốt hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể quên được những chuyện đã xảy ra. Tôi thường bực bội, ghen tuông, và chấp trước vào tư lợi. Mặc dù tôi liên tục phủ nhận những tư tưởng tiêu cực này, nhưng chúng vẫn cứ lặp đi lặp lại. Tình trạng tái diễn này thật tồi tệ.
Tôi biết rằng mình đã quá đắm chìm trong cái tình với chồng. Thật ra, anh ấy mới là người đáng thương vì anh đã vô tình làm tổn thương chính mình.
Tôi đã hướng nội khi cảm thấy đau khổ tan nát cõi lòng và liên tục loại bỏ những ham muốn dục vọng và tâm truy cầu an nhàn thoải mái. Tôi luôn tự nhắc mình rằng tôi là một người tu luyện, rằng tôi nên buông bỏ tất cả những quan niệm con người, rằng tôi không muốn có những cảm xúc này và tôi muốn quy chính bản thân chiểu theo Pháp. Tôi cũng phát chính niệm để loại bỏ sự can nhiễu của quỷ dục vọng.
Ở nhà, tôi chăm sóc chồng chu đáo và kể cho anh nghe những câu chuyện về các giá trị văn hóa truyền thống, ví như người ta tìm cách trả thù sau khi họ bị phản bội vì những ham muốn dục vọng ra sao. Tôi mong rằng những câu chuyện này sẽ khơi dậy chính niệm trong anh ấy. Khi tôi buông bỏ được những chấp trước của mình, thì anh ấy cũng trở nên trung thực hơn và không bỏ nhà đi nhiều nữa. Tôi nhận ra rằng việc hướng nội vô điều kiện và quy chính bản thân chiểu theo Pháp là cách duy nhất để giải quyết mọi vấn đề.
Giảng chân tướng về Đại Pháp
Khi tỉnh lại, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho người tài xế ôtô đã đâm vào tôi. Cô ấy là một giáo viên tiểu học. Tôi nói với cô ấy rằng cô ấy thật may mắn vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp được Sư phụ Lý bảo hộ, đó là lý do vì sao tôi vẫn còn sống. Các học viên chúng tôi là những người tốt tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Ngoài ra, tôi cũng không yêu cầu cô ấy phải trả bất cứ khoản tiền bồi thường nào.
Tôi giảng chân tướng cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và bảo cô hãy ghi nhớ chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” nếu cô ấy gặp phải tình huống nguy hiểm. Cô ấy rất cảm động và đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Về sau, tôi đã kể cho nhiều người nghe về sự màu nhiệm của Pháp Luân Đại Pháp bằng cách lấy câu chuyện tai nạn xe hơi của tôi làm ví dụ. Ngày nay, nhiều người chỉ tin vào những gì họ nhìn thấy. Sau khi nghe những trải nghiệm của tôi, họ nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt và kiên định. Tôi đã phục hồi nhanh chóng mà không cần phải dùng đến thuốc. Họ đã bị thuyết phục và chỉ có thể thật sự cảm phục các học viên. Họ cũng sẵn sàng thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tôi cũng đến thăm các học viên đang chịu đựng khổ nạn nghiệp bệnh. Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm của mình và khích lệ họ phủ nhận sự an bài của cựu thế lực, đồng thời kiên định tín Sư tín Pháp.
Chúng ta nên buông bỏ tất cả các tâm chấp trước của con người, đề cao tâm tính chiểu theo Pháp, và tu luyện một cách vững bước tinh tấn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/25/401663.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/14/184029.html
Đăng ngày 29-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.