Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại vùng Đông Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-12-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa đông năm 1995. Ngay từ lần đầu tiên khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, những lời giảng của Sư phụ đã chạm tới sâu thẳm trái tim tôi.
Sư phụ giảng:
“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Lúc đó, các học viên Pháp Luân Đại Pháp chưa bị bức hại, nhưng tôi biết rằng không có thế lực tà ác nào có thể làm hại tôi miễn là tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.
Giải cứu con gái khỏi trung tâm tẩy não
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, quản lý tại công ty con gái tôi đã đưa cháu tới trung tâm tẩy não vào tháng 3 năm 2001, và bắt cháu trả phí 5.000 Nhân dân tệ mỗi tháng vì việc này.
Họ đe dọa sẽ đưa cháu đến một trại lao động cưỡng bức nếu không từ bỏ đức tin của mình. Chồng tôi không phải là một học viên Đại Pháp, anh ấy hầu như đã bị suy sụp tinh thần. Anh thường uống rượu và gây chuyện với tôi về việc con gái bị bắt giữ. Anh tức giận vì tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho con gái và anh cũng không cho tôi đi cùng khi anh đến thăm cháu ở trung tâm tẩy não.
Tôi nhìn nhận rằng cháu không chỉ là con gái tôi mà còn là một đồng tu. Làm sao tôi có thể để cháu một mình ở đó trong khi đang phải đối mặt với khổ nạn lớn? Tôi biết rằng tôi phải đến thăm và động viên cháu để giúp cháu tăng cường tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp! Vì vậy, tôi quyết định đến thăm cháu vào cuối tuần, khi chồng tôi không đi.
Chồng tôi cười nhạo khi biết kế hoạch của tôi, anh nói “đừng lãng phí thời gian, họ sẽ không để em vào, họ biết em là một học viên”.
Tôi chưa từng thăm cháu ở trung tâm tẩy não, nhưng dù sao đi nữa tôi đã có thể gặp cháu. Cả nhân viên bảo vệ lẫn nhân viên tiếp tân đều ngăn tôi lại. Khi tôi lên tầng bốn, nơi con gái tôi bị giam giữ, người lính canh đang làm nhiệm vụ hỏi tôi, “Cô đang làm gì ở đây? Cô có hẹn trước không?”
Tôi đơn giản trả lời “Anh đã không hỏi tôi tới thăm con gái tôi có phải không”?
Mặc dù con gái tôi bị giám sát rất chặt chẽ, nhưng thông qua ánh mắt và cử chỉ đơn giản chúng tôi đã có thể hiểu nhau.
Trong những ngày đó, các bài giảng Pháp mới của Sư phụ được đăng trên Minh Huệ đã giúp tôi gia cường chính niệm của mình.
Sư phụ giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp trong [tiến trình] Chính Pháp đã phát huy đầy đủ tác dụng của công năng. Chẳng hạn trong [tiến trình] Chính Pháp khi chính niệm rất thuần thì công năng vận dụng được hết sức toàn diện; ngoài ra rất nhiều đệ tử trong khi chính niệm có thể tuỳ tâm sử dụng, hầu như dụng [tâm] thế nào có [được] thế ấy”. (công năng là gì, tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi quyết định sử dụng công năng và thần thông của mình để giúp con gái. Tôi nghĩ ra cách mang các bài giảng Pháp gần đây của Sư phụ cho cháu, cùng với thức ăn và quần áo.
Trong chuyến thăm cháu vào cuối tháng 6, tôi chỉ đưa cháu một chiếc áo mùa hè và nghĩ rằng cháu nên trở về nhà trong chiếc áo đó. Tôi đã phát chính niệm trên chuyến tàu đến thăm cháu.
Khi tôi tới trung tâm tẩy não, tôi đi thẳng lên tầng bốn như thường lệ. Nhưng lần này cửa bị khoá. Tôi giữ lấy cánh cửa trong khi phát chính niệm, cố gắng dùng thần thông vượt qua.
Cánh cửa mở ra và tôi đi vào trong. Các lính canh rất ngạc nhiên khi thấy tôi, họ hỏi làm thế nào mà tôi vào được. Sau đó, họ gọi thêm lính canh đến và đưa tôi đi.
Tôi đưa cho họ chiếc áo và phát chính niệm giải thể hết thảy an bài của cựu thế lực trong việc bức hại con gái tôi.
Khi có thêm lính gác đến, họ đưa tôi ra ngoài và để tôi lại trong sân. Không thấy ai xung quanh, vì vậy tôi đã dán một tờ thông tin chân tướng lên một cây cột. Khi tôi đến cổng chính, tôi đã dán tiếp lên mỗi bên cổng một tờ.
Những lính canh làm nhiệm vụ ở lối vào liếc nhìn tôi, nhưng không thấy tôi đang làm gì. Sau đó, tôi đi về và phát chính niệm trên suốt đường về.
Hai ngày sau, con gái út gọi cho tôi và nói: “Mẹ, hôm nay con đến thăm chị cùng bố. Các lính canh mắng bố, nói rằng bố đã không giúp họ theo dõi mẹ. Họ nói tới việc mẹ dán các tờ thông tin chân tướng trong sân. Mẹ hãy cẩn thận, có thể bố sẽ gây chuyện với mẹ đó!”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, chồng tôi vẫn bình tĩnh khi về tới nhà. Anh nói với tôi rằng: “Người đứng đầu trung tâm tẩy não rất tức giận, ông ta không muốn các học viên Đại Pháp khác tới và dán các tờ thông tin chân tướng ở đó“. Ông ta muốn công ty con gái của chúng tôi đưa cháu về sớm nhất có thể.
Vài ngày sau, con gái tôi rời khỏi trung tâm tẩy não. Đúng như tôi mong muốn, cháu đã mặc chiếc áo mà tôi mang cho cháu.
Qua sự việc này tôi cảm nhận rõ sức mạnh của chính niệm. Nếu chúng ta có chính niệm mạnh mẽ, chính niệm của các học viên bị giam giữ cũng sẽ được tăng cường.
Trong suốt thời gian đó, trạng thái tu luyện con gái tôi không ổn định. Cháu biết rằng mình không nên từ bỏ tu luyện nhưng cháu cảm thấy sợ khi ở trung tâm tẩy não.
Bất cứ khi nào có thời gian, tôi sẽ nói với cháu từ trong tâm rằng: “Mẹ luôn ở bên con, con không cô độc!” Khi tôi học Pháp tại nhà, tôi đã có suy nghĩ: “Con hãy học Pháp cùng mẹ nhé!”
Sau đó, chính niệm của cháu trở lên mạnh hơn, điều này đã giúp cháu có thể thoát khỏi trung tâm tẩy não.
Tháng 9 năm 2001, tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng vào khoảng 3 giờ sáng. Trong lúc tôi đang dán thông tin chân tướng lên cột điện, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện. Anh ta đang nhìn vào tờ thông tin mà tôi vừa dán.
Tôi xuất ra niệm đầu, “Hãy đi qua và để tôi ở đây một mình hoặc là tôi sẽ khiến cho bạn dừng lại”.
Sau đó tôi rời đi trong khi vẫn đang phát chính niệm. Anh ta đi theo tôi, vì vậy tôi bắt đầu chạy.
Lúc đó tôi đã 52 tuổi còn anh ta trông rất trẻ. Nhưng vì lý do nào đó anh ta không thể bắt kịp tôi. Tôi chạy vào một con hẻm, thật không may là một ngõ cụt và anh ta đã chặn lối ra.
Tôi tiếp tục phát chính niệm phủ định hết thảy an bài của cựu thể lực nhằm bức hại tôi.
Anh ta nhấc điện thoại lên và thực hiện một cuộc gọi, vì vậy tôi nhanh chóng lách qua anh ta.
Anh ta chỉ đứng đó, nhìn tôi bước đi, dường như anh ta không thể di chuyển và bị đóng băng tại chỗ.
Khi con gái tôi đến nhà tôi tối hôm đó, tôi đã kể cho cháu nghe về vụ việc. Cháu nói rằng cháu có một giấc mơ vào sáng sớm hôm nay. Cháu mơ thấy tôi đang bị truy đuổi bởi một sinh mệnh tà ác. Sau đó cháu thấy sinh mệnh tà ác chặn lối ra và tôi bị mắc kẹt trong một căn phòng. Cháu đã phát chính niệm, sinh mệnh tà ác đó bị đóng băng và không thể di chuyển. Vì vậy tôi có thể trốn thoát.
Theo thể ngộ của tôi, cựu thế lực đã an bài sự việc này. Tuy nhiên, chỉ cần chúng ta có niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp thì Sư phụ có thể giúp chúng ta loại bỏ các an bài của cựu thế lực.
Phối hợp giải cứu đồng tu
Một đệ tử Đại Pháp tại địa phương chúng tôi đã bị bắt giữ và kết án phi pháp vào tháng 6 năm 2008. Anh bị nằm liệt giường trong một khoảng thời gian dài và không thể tự chăm sóc bản thân. Khi các học viên khác biết về điều này, mọi người đã quyết định đến nhà tù cùng người nhà của anh, cũng là một học viên, để yêu cầu chính quyền cho anh được bảo lãnh tại ngoại để điều trị y tế.
Hai ngày đầu, người nhà anh đã một mình đi nói chuyện với nhân viên nhà tù, trong khi các học viên khác phát chính niệm cự ly gần. Nhưng, chúng tôi đã không làm được gì nhiều.
Tôi nhớ lại các bài chia sẻ kinh nghiệm phối hợp cùng các thành viên trong gia đình học viên bị bắt để giải cứu họ trên Tuần báo Minh Huệ. Tôi nhận ra rằng nếu chúng tôi có thể đi cùng người nhà anh thì năng lượng sẽ lớn hơn. Vì vậy, tôi đã tình nguyện đi cùng người nhà anh để nói chuyện với chính quyền nhà tù.
Khi chúng tôi đến Phòng Quản lý Nhà tù, chúng tôi đã gặp một sĩ quan tên Lưu. Anh ta trở nên tức giận khi tôi nói chuyện với anh. Anh ta nói: “Dừng lại! Tôi biết cô ở đây là vì điều gì”.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, và tiếp tục phát chính niệm. Tôi không có bất kỳ sự oán giận nào, chỉ cảm thấy anh ta thật đáng thương. Anh ta bình tĩnh lại và đưa chúng tôi đến văn phòng giám đốc nhà tù.
Vị giám đốc này muốn biết mối quan hệ giữa chúng tôi với người học viên bị cầm tù. Đồng tu người nhà nói bà là dì của anh ấy, nhưng tôi không trả lời, và chỉ nói: “Anh ấy bị tàn tật. Ông không nên bắt anh ấy. Đáng lẽ ông phải bố trí thêm người chăm sóc cho anh ấy. Có phải điều này đang mang lại phiền phức cho ông? Hôm nay nếu ông giúp chúng tôi thực sự cũng là đang giúp chính mình và ông đang làm được một việc rất tốt”.
Vị giám đốc này đồng ý và nói rằng ông sẽ báo cáo với Phòng quản lý nhà tù tỉnh.
Sau một tuần phát chính niệm và giảng thanh chân tướng, chính quyền nhà tù, đồn cảnh sát và phòng an ninh nội địa đều đồng ý thả người.
Trời đổ mưa lớn vào ngày học viên bị bắt được thả ra, nhưng vẫn có hơn mười học viên khác đến nhà tù sáng hôm đó. Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm bên ngoài nhà tù, và các học viên còn lại ở nhà hỗ trợ phát chính niệm.
Vào khoảng 11 giờ sáng, chính quyền nhà tù nói với chúng tôi rằng đơn của chúng tôi đã được chấp thuận và học viên kia sẽ được thả vào buổi chiều.
Mặt trời đã xuất hiện vào lúc học viên được thả ra và tôi có thể cảm thấy mặt trời đang mỉm cười. Tôi biết rằng chúng tôi vừa đánh thắng một trận chiến chính-tà ở không gian khác.
Thông qua sự việc này, chúng tôi đã học được cách phối hợp trở thành chỉnh thể và tất cả chúng tôi đều cảm nhận được sự khích lệ của Sư phụ.
Phối hợp cùng luật sư
Một học viên trong khu vực chúng tôi bị bắt giữ vào đầu tháng 5 năm 2012 và trường hợp của ông đã được bàn giao cho viện kiểm sát địa phương.
Vợ của học viên bị bắt là một học viên mới và cô ấy nhất quyết đòi thuê một nữ luật sư mà cô biết để bào chữa cho chồng mình. Mặc dù vị luật sư này không sẵn lòng tham gia bào chữa “vô tội” cho chồng cô nhưng cô vẫn muốn thuê vì cảm thấy thoải mái khi giao tiếp với luật sư này và cô nghĩ rằng có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn khi thuê vị luật sư này.
Khi chúng tôi nghe về điều này, một số học viên nghĩ rằng sẽ là lãng phí thời gian và tiền bạc nếu cô ấy thuê một người không sẵn sàng lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp tại tòa án. Những người khác cảm thấy rằng chúng tôi nên ngăn cô ấy lại vì chúng tôi không thể để luật sư phạm tội chống lại Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Ở đâu xuất hiện vấn đề, ở đó cần chư vị đến giảng rõ chân tướng, đến cứu độ. Khi gặp khó nạn thì không được lảng tránh. Khi thấy những gì gây tổn thất cho chúng ta, khi thấy chướng ngại trong chứng thực Pháp của chúng ta, thì không được lảng tránh, [mà] cần phải đối diện với chúng mà giảng rõ chân tướng, mà cứu độ chúng sinh”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC, Giảng Pháp các nơi II)
Tôi chia sẻ thể ngộ của mình với các học viên khác, “việc thuê luật sư nào là quyền của cô ấy, chúng ta chỉ nên chia sẻ nhận thức của chúng ta với cô ấy dựa trên Pháp. Nếu cô ấy không muốn nghe theo, chúng ta có thể thử cách khác. Ví dụ, chúng ta có thể giảng chân tướng cho luật sư. Nếu luật sư hiểu rõ sự thật, tôi tin rằng cô ấy sẽ biết phải lựa chọn thế nào và sẽ bào chữa ‘vô tội’”.
Các học viên đều đồng ý với tôi và hai học viên đã đề xuất cùng tôi đi gặp luật sư.
Chúng tôi tới văn phòng luật sư vào ngày hôm sau. Khi cô ấy mở cửa, tôi nói: “Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi tới là vì muốn bạn biết rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp”.
Câu nói đơn giản này dường như động chạm tới trái tim cô ấy và cô ấy đã mời chúng tôi vào một cách nồng nhiệt.
Chúng tôi nói với cô về Pháp Luân Đại Pháp, sự thật vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, tàng tự thạch ở tỉnh Quý Châu mang dòng chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong” và Pháp Luân Đại Pháp đã truyền rộng khắp thế giới như thế nào.
Tôi cũng khuyên cô nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó vì tương lai tươi sáng của chính mình. Cô ấy đã đồng ý.
Sau đó chúng tôi nói về việc học viên bị bắt giữ và mong rằng cô sẽ có lựa chọn đúng. Cô nói rằng cô sẽ suy nghĩ về điều đó.
Sáng hôm sau, chúng tôi lại tới văn phòng luật sư. Chúng tôi giảng kỹ hơn và khuyên cô đứng lên phản đối cuộc bức hại. Lần này cô đã rất minh bạch và nhận lời bào chữa “vô tội” cho học viên trước tòa.
Cô đã dũng cảm lên tiếng bảo vệ Pháp Luân Đại Pháp trước toà và bào chữa cho học viên.
Sự việc này đã giúp chúng tôi biết cách từ bỏ quan niệm người thường, tăng cường tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp.
Giảng chân tướng cho Trưởng phòng an ninh nội địa
Bằng cách tham gia hoạt động giải cứu học viên những năm gần đây, tôi đã có cơ hội giảng chân tướng trực diện với các nhân viên an ninh công cộng. Đôi khi tôi đã làm rất tốt, nhưng nhiều lúc cũng chưa được tốt.
Mùa xuân năm 2014, con gái của một học viên đến gặp tôi sau khi cha cháu bị bắt. Cháu nói với tôi rằng người đứng đầu Phòng An ninh Nội địa đã thông báo cho cháu tới lấy những món đồ mà họ đã tạm giữ khi họ lục soát nhà cháu. Cháu mong tôi sẽ đi cùng và giúp cháu tìm các học viên khác hỗ trợ phát chính niệm.
Sau khi thảo luận cùng các học viên khác, chúng tôi hướng đến Phòng An ninh Nội địa địa phương. Khoảng mười học viên hỗ trợ phát chính niệm bên ngoài tòa nhà, trong khi tôi và một học viên khác đi cùng con gái của học viên bị bắt vào trong. Trưởng phòng an ninh đón chúng tôi và hướng dẫn các sĩ quan phụ trách lấy các vật phẩm tạm giữ.
Trong lúc chờ đợi, chúng tôi đã giảng rõ sự thật cho anh ta. Anh ta lắng nghe một cách chăm chú và hỏi chúng tôi một vài câu hỏi. Chúng tôi đã trả lời toàn bộ các câu hỏi của anh.
Bầu không khí khá an hòa. Rồi đột nhiên, anh ta hỏi tôi: “Chị tên gì?” Tôi suy nghĩ và trả lời rất nhanh: “Anh có thể gọi tôi là chị gái!”
Anh trở lên khó chịu và không muốn nghe chúng tôi nữa. Thậm chí anh ta còn nói rằng anh có thể bắt giữ chúng tôi.
Tôi thầm nói với anh ta từ trong tâm: “Lời của anh không được tính! Sư phụ của tôi mới là người an bài mọi thứ cho tôi”. Sau đó tôi đi vào nhà vệ sinh.
Anh ấy hỏi học viên đi cùng tôi rằng “Cô ấy là người đứng đầu ở khu vực các bạn?” Người học viên trả lời: “Không, chúng tôi không có ai là người đứng đầu cả”.
Khi ở trong phòng vệ sinh, tôi tự hỏi tại sao anh ta đột nhiên thay đổi thái độ. Dường như anh ta cảm thấy bị tổn thương vì tôi đã không tin tưởng hay tôn trọng anh. Ở không gian khác cựu thế lực nhìn thấy rõ rằng tôi chưa đủ “Chân”.
Tôi vẫn còn mang tâm tự bảo vệ bản thân! Nếu tôi thực sự có thể nghĩ cho anh và nói với anh rằng: “Tôi không cho anh biết tên của tôi là vì muốn bảo vệ anh”, kết quả sẽ hoàn toàn khác. cựu thế lực đang muốn bức hại tôi vì tôi có sơ hở trong tu luyện. Tôi định chắc lại một niệm rằng “Tôi sẽ không để anh phạm tội đối với Đại Pháp!”
Khi tôi ra khỏi phòng vệ sinh, anh đã đi đến một phòng khác. Anh đã bước ra và đi dọc theo hành lang. Tôi có thể thấy rằng anh đang đấu tranh trong tư tưởng của chính mình.
Chúng tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau một khoảng thời gian, anh ta trở lại văn phòng của mình và ngồi ở đó. Tiếp đó, có hai sỹ quan mang đồ tạm giữ tới cho chúng tôi. Chúng tôi ký vào biên bản nhận lại tài sản rồi rời đi.
Mỗi lần nghĩ đến việc này, tôi vẫn cảm thấy hối hận. Sau đó, tôi cũng hướng nội và gửi cho anh ấy một số tài liệu chân tướng, hy vọng rằng anh vẫn có thể được cứu.
Trải qua hơn mười năm thăng trầm trong tu luyện, tôi đã cố gắng bước đi trên con đường tu luyện của mình dưới sự từ bi bảo hộ của Sư phụ.
Tôi nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của tôi đối với các nhân viên an ninh công cộng: Lúc đầu tôi cảm thấy sợ, khó chịu và tranh đấu với họ nhưng cuối cùng lại thấy họ thật đáng thương. Bây giờ tôi hoàn toàn từ bi đối với họ, tôi cảm nhận được rằng việc cứu độ họ đã trở lên vô cùng cấp bách.
Chúng ta phải giữ vững tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, thực sự chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp. Càng về cuối, các yêu cầu của Pháp càng trở lên cao hơn và nghiêm khắc hơn. Bất kỳ một chấp trước hay quan niệm người thường nào cũng có thể gây lên tác dụng phụ diện tới sự nỗ lực của chúng ta trong việc trợ Sư cứu chúng sinh.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/7/383515.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/2/183879.html
Đăng ngày 19-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.