Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York
[MINH HUỆ 06-12-2019] Con xin kính chào Sư phụ, xin chào các bạn đồng tu.
Tôi đã gia nhập một công ty truyền thông của học viên Đại Pháp, sau khi tôi từ Trung Quốc đến Mỹ. Tôi đã từng làm việc trong ngành truyền thông trước khi cuộc bức hại bắt đầu, nó đã cho tôi cơ hội học hỏi các kỹ năng chuyên nghiệp từ các tài năng truyền thông hàng đầu ở Trung Quốc. Những trải nghiệm như vậy khiến tôi cảm thấy tự hào. Trước khi làm việc trong nhóm truyền thông có trụ sở tại Hoa Kỳ, tôi đã mường tượng ra hết thảy vai trò của mình trong lĩnh vực truyền thông.
Tuy nhiên, ngay sau đó, tôi phát hiện ra rằng môi trường đó khác xa so với những gì tôi đã tưởng tượng. Sự hưng phấn và nhiệt tình của tôi đối với việc đến Hoa Kỳ và gia nhập công ty truyền thông nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, tôi đã chán nản và cảm thấy rằng mình không thể tạo ra ảnh hưởng lớn và chỉ lãng phí thời gian. Vì vậy, tôi nghĩ đến việc thay đổi.
Tôi đi làm một cách miễn cưỡng. Nhìn bề ngoài thì tôi ổn, nhưng ôi không cảm thấy thoải mái. Thân của tôi làm trong lĩnh vực truyền thông, nhưng tâm tôi thì không. Giờ đây khi nhớ lại cảm giác đó, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.
Sư phụ đã giảng:
Nhiều lúc kênh truyền thông dùng chư vị, hoặc có lúc mà hạng mục dùng chư vị, thì lối nghĩ của chư vị, kiểu văn hoá đảng với cách làm cực đoan, giả dối, và tác phong công tác hời hợt bề mặt, quả thực khiến họ không chịu nổi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Francisco 2014)
Những lời của Sư phụ đã khiến tôi sáng mắt ra và tôi hiểu được Ngài đang nói gì. Vì vậy, tôi bắt đầu chính lại bản thân mình.
Xử lý vấn đề giáo dục tuyên truyền của ĐSCTQ
Tôi tình cờ gặp Chủ tịch công ty trên đường đi làm vào tháng 11 năm 2017. Ông ấy nói với tôi rằng truyền thông dòng chính của xã hội phương Tây có chương trình thường nhật về “xem gì hôm nay.” Ông đề nghị tôi hãy thử xem. Tôi đồng ý với đề nghị đó nhưng có một ý nghĩ: “Tôi có thể đọc tin và ghi lại. Nhưng, ai sẽ viết kịch bản?” Tôi vẫn đang dự tính rời khỏi truyền thông sớm.
Vì mới ở Mỹ một thời gian ngắn, tôi đã không nhận ra rằng hành vi của mình phản ánh Văn hóa Đảng mà tôi đã hình thành khi ở Trung Quốc. Tôi sớm quên đi chương trình này. Nhưng vị Chủ tịch đã không quên. Vài ngày sau, ông tới văn phòng của tôi và hỏi xem liệu tôi đã chuẩn bị chưa. Tôi bối rối và nói với ông rằng mình chưa sẵn sàng.
Chủ tịch yêu cầu tôi nói chuyện ngay với một người quản lý và đề nghị chúng tôi phải sẵn sàng càng sớm càng tốt. Sau đó tôi nhận ra rằng ông không chỉ thuận miệng nói về ý tưởng này; mà rất là nghiêm túc. Nhưng, tôi không biết làm chương trình này như thế nào.
Vài ngày sau, Chủ tịch lại gặp tôi một lần nữa và nói rằng ông cần phải thấy tôi ra được chương trình trong tuần đó. Sau đó tôi đã nói chuyện với người quản lý về việc này. Vì không có người viết kịch bản, tôi nói mình có thể thử, mặc dù tôi không chắc liệu mình có làm được hay không. Khi tôi làm việc tại một công ty truyền thông lớn ở Trung Quốc, những người khác đã viết kịch bản, và tôi chỉ việc đọc.
Người quản lý đã tuyển một người thẩm định kịch bản có nhiều kinh nghiệm và một học viên khác để quay video. Cứ như thế, một nhóm gồm bốn thành viên cho chương trình “Điểm tin thời sự” đã được thành lập.
Đồng tu thẩm định sống ở một thị trấn khác, vì vậy việc liên lạc giữa chúng tôi phải thực hiện trực tuyến. Thật không may, tôi còn mang nặng văn hóa đảng bởi sự giáo dục nhồi nhét của ĐCSTQ và kịch bản của tôi cần sửa rất nhiều. Ngay lập tức tôi bắt tay vào sửa kịch bản.
Khi xem lại kịch bản, cô ấy không sửa lại mà chỉ nói cho tôi biết những vấn đề và yêu cầu tôi sửa chúng. Có lúc một bản thảo cần phải sửa nhiều lần. Mặc dù mất thời gian, nó đã giúp tôi học hỏi. Cô ấy hiếm khi yêu cầu hoặc dùng ngữ khí khẳng định khi nói chuyện với tôi, chỉ trao đổi mang tính thảo luận.
Thái độ của cô ấy khiến tôi nhận ra vấn đề của mình. Khi nói chuyện với người khác, đặc biệt là các thành viên trong gia đình, tôi thường ra lệnh cho những người xung quanh. Tôi sẽ tức giận nếu họ không nghe lời. Đồng tu thẩm định đã chỉ ra nhiều lần rằng các kịch bản của tôi khá “tuyệt đối” và thường nhắc tôi giảm ngữ điệu xuống.
Tôi thường nhận ra những thiếu sót của mình nhờ trao đổi với cô ấy. Với sự giúp đỡ của cô ấy, bài viết của tôi đã tốt hơn, mắc ít lỗi hơn. Vợ tôi nói: “Anh còn rất nhiều Văn hóa Đảng, ai mà cộng tác với anh thì đều phải bao dung hơn mới được!”
Tháng 3 và tháng 4 gần đây, đột nhiên tôi nhận thấy rất khó viết kịch bản. Tôi cảm thấy áp lực rất lớn và luôn kiệt sức. Vào Chủ nhật, tôi nằm trên giường và không muốn làm gì.
Một lần nữa, tôi nghĩ về việc rời khỏi công ty. Tôi nói với vợ. Cô ấy cố gắng an ủi và động viên tôi. Cô ấy nói: “Đúng là rất mệt mỏi. Nhưng mục tiêu của anh tới đây là gì? Không phải Sư phụ cấp cho anh các kỹ năng và năng lực để làm trong công ty truyền thông sao? Thật đáng kinh ngạc khi tôi luôn cảm thấy mệt ở nhà, nhưng trong văn phòng tôi cảm thấy ổn ngay khi bắt đầu công việc.
Học cách viết bản tin
Đồng tu thẩm định kịch bản có lẽ cũng nhận ra trạng thái không tốt của tôi. Một hôm, cô ấy nói với tôi rằng mỗi buổi sáng cô ấy đều học Pháp trước khi bắt đầu làm việc. Cô ấy đề nghị tôi học Pháp trong 30 phút trước khi viết kịch bản. Sau đó, cô ấy nói với tôi: “Viết hai kịch bản mỗi ngày không phải là điều mà một người thường có thể làm được. Anh cần sự trợ giúp của Sư phụ.”
Tôi đã đồng ý. Tôi thường đọc tin trên tàu điện ngầm. Nhưng, sau khi nói chuyện với cô ấy, tôi bắt đầu học thuộc Pháp ở trên tàu điện ngầm. Ngay khi bước ra khỏi nhà, tôi bắt đầu đọc Luận ngữ và đoạn Pháp mà tôi đã thuộc. Vào ngày đầu tiên, kịch bản được viết rất tốt. Tôi biết đó là sự khích lệ của Sư phụ.
Sau khi tôi bắt đầu làm việc này mỗi ngày, tôi thấy rằng mình có thể viết nhanh hơn và công việc của tôi cần sửa ít hơn. Viết hai kịch bản tôi thường mất bảy tiếng, có lúc tới tám hoặc nhiều hơn, nhưng bây giờ tôi có thể hoàn thành trong vòng chưa đầy sáu tiếng.
Tôi biết rằng chính Sư phụ đã giúp mình. Sư phụ chỉ sử dụng tôi để viết bản thảo và để tôi tự tu trong quá trình này.
Một lần, tôi bị bế tắc khi viết một chủ đề thời sự. Tôi đã tìm kiếm rất lâu và thấy rất ít tài liệu, không có nhiều thứ để viết về chủ đề đó. Tuy nhiên, tôi có thời hạn nộp bài. Tôi đã cố gắng viết, nhưng tâm tôi náo loạn. Tôi chỉ mới viết được vài trăm từ vào buổi trưa.
Tôi ngừng làm việc và bắt đầu phát chính niệm. Sau đó, tôi xóa tất cả những gì đã viết và bắt đầu lại. Tôi mất 40 phút để hoàn thành kịch bản 2.000 từ. Tôi chia sẻ với một học viên khác về trải nghiệm này, và anh ấy đã rất kinh ngạc.
Tôi cũng có những trải nghiệm phi thường khác giống như thế. Ví dụ, máy tính của tôi đã cũ và các bản thảo của tôi thường bị mất, buộc tôi phải bắt đầu lại. Tuy nhiên, tôi luôn có thể hoàn thành việc viết lại rất nhanh và bản viết lại thường tốt hơn bản gốc.
Chỉnh sửa video trên máy tính này cũng khó và mất thời gian. Tôi thường nhờ nhóm IT giúp. Vấn đề không bao giờ được giải quyết triệt để, nhưng công ty không có máy tính tốt hơn cho tôi.
Một ngày, máy tính ngừng hoạt động. Một học viên từ nhóm công nghệ thông tin đã kiểm tra lại tất cả phần cài đặt và phần cứng. Sau đó anh ấy hỏi tôi đã sử dụng máy tính này chưa. Tôi nói với anh ấy rằng tôi sử dụng nó hàng ngày. Anh ấy nói: “không phải điều này thật tuyệt diệu hay sao? Phần mềm chỉnh sửa video cần tám gigabyte bộ nhớ để hoạt động và máy tính của bạn chỉ có tổng cộng tám gigabyte. Về nguyên lý, phần mềm này hoàn toàn không chạy được.” Anh ấy nhắc lại: “Thật tuyệt diệu, tuyệt diệu”.
Chịu đựng khổ nạn
Sau đó, tôi phụ trách một chương trình khác, “Chủ đề nóng”. Tôi đã làm việc hơn 16 giờ mỗi ngày và nghĩ đến việc rời bỏ chương trình thứ hai. Học viên phòng Nhân sự rất ngạc nhiên: “Chẳng phải anh đang làm rất tốt sao? Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng gần đây anh đã đề cao lên rất nhiều. Tại sao anh lại muốn nghỉ việc? Tôi đã nói với anh ấy rằng đó là vì làm hai chương trình cùng một lúc là quá mệt. Anh ấy nói: “Chỉ vì nó mệt mỏi thôi sao? Có vấn đề gì lớn hơn không?” Tôi cũng cười. Vợ tôi cũng nói: “Thế thì hơi mệt. Nhưng nếu anh có thể làm việc đó, anh nên tiếp tục . Ngày xưa, anh có thể chịu đựng mọi chuyện để kiếm tiền. Tại sao bây giờ anh không thể nhẫn vì các hạng mục của Đại Pháp để cứu người?
Vài năm trước, khi tôi mới ra tù, vợ tôi vẫn bị giam giữ. Chúng tôi không có tiền. Chị tôi mua tất cả thức ăn cho tôi. Để kiếm sống, tôi dậy lúc 2 giờ sáng và đạp xe làm một việc mà ít ai muốn làm. Có lúc, tôi không thể về nhà vào những đêm Đông và phải ngủ trong nhà ga. Một đêm tôi làm việc quá muộn và xe buýt đã ngừng chạy. Để tiết kiệm tiền đi taxi, tôi đi bộ gần 10 km trong vòng hai giờ.
Sư phụ đã giảng:
Chư vị có thể vì kiếm tiền mà chịu khổ lớn thế, chư vị có thể vì việc khác mà chịu khổ lớn thế, chư vị không thể vì tu luyện của mình mà chịu một chút khổ đó sao?” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])
Tôi biết rằng mình đang truy cầu sự thoải mái và nên mở rộng tâm mình hơn nữa.
Tháng 9 và tháng 10 năm ngoái, người dẫn của một chương trình ngày Chủ nhật đã xin nghỉ hai tháng và tôi cần phải tiếp quản. Vì vậy, mỗi tuần tôi chỉ được nghỉ nửa ngày. Vào tháng 10, một người khác của “Bản tin nóng”, cũng cần nghỉ một tuần, vì vậy tôi cần làm hai chương trình vào thứ Hai và thứ Sáu. Sau đó, vào thứ Tư, một người dẫn chương trình khác nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy không khỏe và hy vọng tôi có thể thay cô ấy trong chương trình đêm đó. Chúng tôi chỉ có sáu giờ để viết kịch bản, và tôi có chút lo lắng. May mắn thay tôi đã quen với chủ đề này, và các học viên khác cũng giúp tôi thu thập tài liệu. Với sự trợ giúp của Sư phụ, chương trình đã diễn ra suôn sẻ.
Nhìn lại, khoảng thời gian đó ngắn nhưng rất căng thẳng. Tôi kiên trì học Pháp và luyện công mỗi ngày để không bị mắc kẹt trong tình trạng người thường làm hạng mục Đại Pháp.
Trong quá trình đó, tôi liên tục nhận được phản hồi từ những người khác nhau.
Một học viên người Pháp nói với tôi rằng một nhân viên truyền thông giàu kinh nghiệm đã đánh giá rất cao chương trình “Điểm tin thời sự” và nói rằng nó có chất lượng cao cùng với các chủ đề được lựa chọn chính xác, ngôn ngữ rõ ràng và phong thái nói chuyện tao nhã và thanh lịch. Ông cũng đề nghị không sử dụng ngôn ngữ quá cao siêu, và tôi đã chấp nhận ý kiến này.
Một học viên khác, một phóng viên, đã nhận được một tin nhắn từ một cuyên gia về Trung Quốc của Tổng thống Hoa Kỳ. Ông ấy thu thập các tài liệu bằng tiếng Trung và báo cáo cho nhóm của Tổng thống. Ông ấy xem “Điểm tin thời sự” hàng ngày, và đã xem được sáu tháng. Ông cũng đánh giá cao chương trình.
Sau khi chương trình được công chiếu vào khung giờ sớm hơn vào ngày 1 tháng 4 năm 2018, tôi đã thay đổi thời gian biểu của mình. Mỗi ngày tôi dậy lúc 2 giờ sáng, đọc tin và sau đó luyện công. Khoảng 5 giờ sáng, tôi đi làm.
Trong các cuộc biểu tình ở Hồng Kông vào tháng 7 và tháng 8, tôi đã thực hiện một vài chương trình phát sóng trực tiếp. Mặc dù đã rất mệt, tôi cảm thấy công việc này rất có ý nghĩa. Sau mỗi buổi phát sóng trực tiếp, tôi cảm thấy rằng mình đã thắng một trận chiến.
Sư phụ đã giảng:
“Mỗi người chư vị [làm] trong kênh truyền thông đều đang trên con đường tu luyện của mình. Những việc chư vị làm chính là con đường tu luyện của chư vị. Đó là nhất định. Dù chư vị ở kênh truyền thông là khởi tác dụng thế nào, phân công [làm] gì, [thì] đó chính là con đường tu luyện của chư vị.” (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)
Con xin cảm tạ Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu.
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên 2019)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/6/在媒体工作中兑现誓约-396612.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/26/181225.html
Đăng ngày 15-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.