Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hongkong

[MINH HUỆ 04-12-2019] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi thật vui mừng được chia sẻ với các bạn kinh nghiệm tu luyện của tôi khi làm việc ở tuyến đầu trong hạng mục truyền thông tại Hongkong. Tôi đã làm việc toàn thời gian cho hạng mục truyền thông 17 năm, từ khi kênh truyền hình Tân Đường Nhân được thành lập ở Hongkong vào năm 2002. Vào năm 2005, Tờ Epoch Times (ET) đã trở thành nhật báo tại Hongkong. Vì nhân sự có hạn, tôi cũng tham gia hỗ trợ mảng tin tức cho ET.

Tháng 6 năm 2013, ET Hongkong có Giám đốc mới. Văn phòng của chúng tôi bước sang một giai đoạn mới và ngày càng chuyên nghiệp hơn. Thời báo của chúng tôi đã vận hành như những công ty khác thay cho cách kinh doanh như công ty gia đình trước đây. Chúng tôi thiết lập cấu trúc và nội quy công ty. Thoạt đầu ET Hongkong được phát miễn phí, đến ngày 01 tháng 04 năm 2019 đã bắt đầu được bán ra với giá 10 Đô la Hongkong cho một ấn phẩm.

Tháng 6 năm 2019, Hongkong trở thành tâm điểm của thế giới khi người dân bắt đầu tổ chức những hoạt động phản đối dự luật dẫn độ và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xâm lấn lên quyền tự do mang tính lịch sử của Hongkong. Các biểu ngữ và khẩu hiệu “Trời diệt Trung Cộng” đã được nhìn thấy trong từng góc phố nơi đây. Chúng tôi nhận ra rằng, đó là thiên tượng biến hóa và cũng là cơ hội tốt cho chúng ta cứu độ chúng sinh. ET Hongkong đã thiết lập một kênh truyền thông về các vấn đề xã hội. Chúng tôi thành lập một bộ phận sản xuất video và một bộ phận tin nhanh. Kênh truyền thông xã hội của chúng tôi bao gồm phát sóng trực tiếp, phỏng vấn, phỏng vấn tiêu điểm và ý kiến cộng đồng bằng các ngôn ngữ Trung, Anh, Nhật và tiếng Việt. Mỗi ngày chúng tôi có hơn một chục video tường thuật tin tức Hongkong. Lượng đăng ký kênh của chúng tôi vài tháng gần đây tăng lên đáng kể. Có khi số lượt nhấp chuột (click) của chúng tôi lên đến hơn 4 triệu.

ET Hongkong đã trở nên rất phổ biến. Những người biểu tình kính phục phóng viên chúng tôi. Họ sẽ đến bắt tay khi nhận ra chúng tôi. Với những giọt nước mắt, họ cám ơn ET và học viên Pháp Luân Công vì đã đồng hành cùng họ trong hoàn cảnh nguy hiểm. Nhiều người còn gửi tin nhắn xin lỗi chúng tôi vì trước đây đã hiểu nhầm chúng tôi. Một số cư dân mạng bây giờ đã hiểu rằng những bản tin của chúng tôi về việc chính quyền Trung Quốc cưỡng bức thu hoạch tạng tù nhân lương tâm là sự thật.

Truyền thông dòng chính ở Hongkong sản xuất tin giả và tuân theo sự dẫn dắt của ĐCSTQ để phỉ báng người biểu tình. ET đã trở thành một kênh quan trọng cho người Hongkong biết được sự thật đang diễn ra như thế nào. Chúng tôi theo sát xung đột tại Đại học Trung Văn Hongkong, một phiên bản của sự kiện Lục tứ khi cảnh sát Hongkong bắn hơn 2000 quả đạn hơi cay và hơn 60 sinh viên bị thương. Ngày hôm sau, chỉ ET và một tờ báo ủng hộ Dân chủ của Hongkong đăng tải tin tức về sự kiện này trong khi tất cả các tờ báo thân ĐCSTQ đều chạy quảng cáo phỉ báng người biểu tình. Bức ảnh trên trang chính của chúng tôi được một ca sỹ nổi tiếng Hongkong đăng lên tài khoản mạng xã hội của cô ấy. Sau đó nó được truyền thông dòng chính Mỹ quốc biên tập và đăng lại.

ET là một Pháp khí độc đáo cho phép chúng tôi giảng chân tướng đồng thời tu luyện bản thân. Chúng tôi minh bạch trách nhiệm to lớn mà học viên Đại Pháp phải thực hiện. Tôi biết rằng đây là cơ hội tốt cho tôi giảng chân tướng qua truyền thông, thanh lý chấp trước, tịnh hóa bản thân, và hoàn thành sứ mệnh cứu người. Tạ ơn Sư phụ từ bi đã bảo hộ con.

Tôi xin được chia sẻ với các bạn một vài trải nghiệm.

Chứng thực Pháp giữa trung tâm tà ác, phóng hạ tự kỷ và tâm phàn nàn

ĐCSTQ đã triển khai nhiều hoạt động gián điệp trên khắp Hongkong trước khi nó tiếp quản vào năm 1997. Nó bắt đầu công khai can thiệp vào nền chính trị Hongkong. Nhiều sự việc liên tục diễn ra tại đây. Tôi xin nêu cho các bạn một vài ví dụ về những sự việc đã không được đưa tin. Phóng viên chúng tôi đã gặp phải nhiều cản trở ngay cả khi chúng tôi đưa các bản tin về kinh tế và giải trí. Ví dụ như, nếu một ngôi sao giải trí có kế hoạch mở rộng hoạt động sang thị trường Đại lục, họ từ chối cho chúng tôi phỏng vấn. Nhiều nhân viên an ninh giám sát phóng viên chúng tôi và không cho chúng tôi tiếp cận với ngôi sao đó. Một số nhà đầu tư bất động sản lớn cũng từ chối phỏng vấn với chúng tôi.

Trong môi trường như thế, hầu như hàng ngày chúng tôi đều đối mặt với những thử thách lớn. Tôi nhận ra rằng mình nên đối mặt với mỗi từng sự việc bằng tâm thái của một học viên. Tôi nên thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình là một học viên Đại Pháp và nên đối đãi đúng mực. Tôi nên giảng chân tướng trong quá trình này. Tôi phải kiên định tin tưởng vào Sư phụ và ghi nhớ rằng dần dần tất cả mọi cánh cửa khép kín sẽ được mở ra cho chúng ta.

Có một lần, cựu Trưởng đặc khu Hongkong đã tham dự một hoạt động được tổ chức bởi Sở giao dịch chứng khoán Hongkong. Đơn xin phỏng vấn của tôi với ông ấy bị từ chối. Ba nhân viên an ninh của Sở chứng khoán đã ép tôi ra ngoài khách sạn để tôi không gặp được ông ấy. Tôi đã quay video lại tình huống này và báo cáo lên Hiệp hội báo chí Hongkong và Sở chứng khoán.

Sau sự việc này, tôi tiếp tục liên lạc với Sở chứng khoán Hongkong. Cuối cùng họ đã chấp nhận chúng tôi và không còn từ chối cuộc phỏng vấn của chúng tôi nữa. Tôi dần quen biết nhiều người ở vị trí quản lý cao cấp. Việc này rất hữu ích cho tôi trong việc thực hiện bản tin tài chính và cũng giúp chúng tôi cải thiện tình hình tài chính.

Khi tôi nhận quá nhiều lời từ chối, tôi đã phàn nàn và tuyệt vọng, điều này làm ảnh hưởng đến cả nhóm. Phóng viên video đã bị từ chối phỏng vấn nhiều lần. Anh ấy thường xuyên đề nghị tôi thay mặt anh ấy giảng chân tướng cho mọi người. Thái độ và ngữ khí của anh ấy với tôi đã khuấy động tâm tôi, và tôi đã trượt nhiều khảo nghiệm tâm tính. Tôi nghĩ rằng bởi vì những sự việc này xảy ra với anh ấy thì anh ấy nên đi mà giảng chân tướng. Tôi miễn cưỡng làm theo anh ấy. Xung đột của chúng tôi đã ảnh hưởng đến cả nhóm.

Sư phụ giảng:

“Những sự việc ấy đều nên có biểu hiện khoan dung, lương thiện, [và] hoà hảo của các đệ tử Đại Pháp; việc của bạn cũng là việc của mình, việc của mình cũng là việc của bạn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington DC năm 2002-Giảng Pháp tại các nơi II)

Một ngày nọ tôi quên liên hệ với một người mà tôi được phân công. Trong tàu điện ngầm, lời dạy của Sư phụ triển hiện trong tâm. Lập tức tôi gọi điện thoại cho người đó. Anh ấy rất lịch sự và đồng ý đưa tên chúng tôi vào danh sách báo chí của họ. Tôi nhận ra rằng tôi thật ích kỷ. Thậm chí khi giảng chân tướng, tôi đã đặt bản thân mình lên trước. Tôi đã không coi hoàn cảnh của chúng tôi là nỗ lực của cả nhóm. Sau đó, tôi quan tâm đến các thành viên khác trong nhóm và đã trở nên cân nhắc nhiều hơn đến áp lực mà họ đang phải gánh chịu.

Luôn bảo trì tâm thái của một học viên

Làm việc cho hạng mục truyền thông quả thực căng thẳng. Tâm trí tôi luôn bận bịu với những chi tiết của công việc và đôi lúc tôi quên mất mình là một học viên. Là một phóng viên hiện trường, tôi cần phải đứng trước camera. Khi tôi thấy mình có mặt trên nhiều bản tin, tôi đã phát sinh chấp trước vào danh. Tôi rất chú tâm vào tỉ lệ khán giản và muốn được nghe lời tâng bốc. Tôi xung đột với những nhóm khác khi tường thuật những tin tức quan trọng. Nhóm nào cũng muốn có được tin quan trọng trước. Tôi đã không hành xử như là một học viên.

Người điều phối đề nghị tôi phụ trách bản tin về kinh tế, giải trí và cuộc sống thường nhật. Những nhóm khác sẽ phụ trách tin tức tiêu điểm và chính trị. Tôi miễn cưỡng đồng ý. Tôi đã phụ trách mảng tin tức tiêu điểm và chính trị trong thời gian dài. Quả thực là tôi rất buồn. Mảng tin tôi được đề xuất thì không quan trọng và tầm thường. Tôi cần học về thị trường chứng khoán và kinh tế chán ngắt, làm quen với danh sách hàng nghìn công ty niêm yết và phải tiếp cận với nhiều công ty Trung Quốc. Tôi cảm thấy tức giận. Đôi khi tôi rơi nước mắt mà không có lí do. Điều này kéo dài trong vài tháng.

Sư phụ giảng:

“nhưng đề cao chân chính ấy là ‘xả bỏ’, chứ không phải là ‘đắc được’” (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002-Giảng Pháp tại các nơi II)

Sau đó tôi nhận ra rằng nhân sự ở văn phòng chúng tôi rất hạn chế và quan trọng là nội dung thời báo của chúng ta phải bao phủ nhiều phương diện của xã hội. Khi bình tâm lại, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã ban cho tôi điều tốt nhất bởi vì đây chính là cơ hội để tôi tu bỏ chấp trước tự ngã và danh lợi. Tôi nên nghĩ về tầm ảnh hưởng lâu dài của truyền thông chúng ta. Cuối cùng, tâm tôi đã kiên định và những suy nghĩ của tôi đã cân bằng trở lại. Tôi đã sẵn sàng thực hiện nhiều bản tin hơn và tiếp cận với nhiều người hơn.

Tháng 8 năm đó Giám đốc sản xuất của chúng tôi đề nghị tôi điều phối chuyên mục phỏng vấn và khối lượng công việc của tôi tăng lên nhiều. Tình hình ở Hongkong thay đổi mỗi ngày. Tin tức nóng hổi xảy ra liên tục. Nhiều học viên nước ngoài và học viên mới tham gia vào, nhưng họ cũng chưa quen với hoàn cảnh địa phương. Phối hợp và phân công công việc đối với tôi cũng không dễ dàng.

Sư phụ giảng:

“Tại sao các đệ tử Đại Pháp khi chứng thực Pháp, thì một cá nhân còn [làm] bằng cả mười người, cả trăm người? Mọi người chứng thực Pháp cũng đã thấy rồi, các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc khi đối mặt với cái sống cái chết đã thể hiện ra uy đức của người tu luyện như thế nào; đó đều là điều mà người thường không đạt được, người thường không làm được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc năm 2003–Giảng Pháp tại các nơi III)

Trong công ty truyền thông của người thường, bộ phận phỏng vấn thông thường có hàng chục nhân viên và có nhiều nhóm khác nhau. Chúng tôi thì hạn chế về nhân lực. Tôi nghĩ rằng chúng tôi trước tiên nên cải thiện tính chuyên nghiệp của mình và sau đó xây dựng mạng lưới kết nối với những phóng viên chuyên nghiệp khác. Chúng tôi có thể thông qua bạn bè trong lĩnh vực truyền thông, nhờ họ giúp đỡ về hình ảnh và hỗ trợ những việc khác. Chúng tôi nên thăm hỏi những người quản lý bộ phận của các hãng truyền thông khác và làm quen với họ.

Tu khứ tâm sợ hãi và cứu người ở tuyến đầu

Hongkong là một chiến trường giữa chính và tà. Nó đã từng chứng kiến sự kiện 23 tháng 4 năm 2003, cuộc đấu tranh cho quyền phổ thông đầu phiếu, Phong trào ô dù, cuộc bầu cử Hội đồng lập pháp và gần đây là phong trào phản kháng luật dẫn độ. Truyền thông của chúng ta như đang trong miệng cọp. Chúng tôi đã có chỗ đứng ở Hongkong. Tôi cảm thấy trách nhiệm cự đại cứu độ chúng sinh ở đây.

Sáng sớm ngày 12 tháng 6, cảnh sát Hongkong đã nổ súng. Sau khi hoàn tất công việc ở tòa báo, tôi muốn đi đến hiện trường Kim Chung để xem một lúc. Tuy nhiên không có phóng viên ảnh nào sẵn sàng đi với tôi. Chỉ có một đồng nghiệp mới sẵn lòng mang theo máy ảnh đi cùng tôi. Ở hiện trường, tôi chịu trách nhiệm tường thuật trực tiếp trong khi người đồng nghiệp mới giúp ghi hình. Cảnh sát tiến vào Văn phòng Chính phủ hết tốp này đến tốp khác. Tôi thì lại không mặc trang phục ký giả. Năm cảnh sát mặc thường phục vây quanh tôi. Trông họ khá căng thẳng. Những cảnh sát này đã khác so với 5 năm trước trong Phong trào ô dù. Tôi giữ bình tĩnh và mỉm cười với họ. Một lát sau căng thẳng đã tan biến.

Kể từ đó, với mỗi lần tường thuật trực tiếp, tôi đều đối đãi tử tế với cảnh sát thậm chí là khi nội dung bản tin nói về sự bạo lực, giết chóc và bắt cóc của họ. Sự xung đột giữa cảnh sát và người biểu tình càng lúc càng gia tăng. Người biểu tình thường xuyên nguyền rủa cảnh sát. Tôi đã không lặp lại những từ đó trên bản tin trực tiếp của tôi. Cảnh sát họ cũng là chúng sinh mà chúng ta nên cứu. Làm truyền thông, chúng ta chỉ đơn thuần là ghi chép lại lịch sử và không nên bị cảm xúc chi phối.

Tôi không thích cảnh đánh đấm. Tôi sẽ buồn ngủ khi xem phim chiến tranh hoặc sẽ ra khỏi rạp sớm nếu có cảnh chiến tranh. Nhưng từ khi cảnh sát nã đạn vào người biểu tình vào ngày 12 tháng 6 thì căng thẳng đã leo thang như một cuộc chiến. Lúc đầu tôi đã chán ghét cảnh xung đột và tôi sợ bị đánh. Tôi cố tránh đạn khi thực hiện phỏng vấn. Nhưng tôi không thể ẩn nấp ở đâu cả khi cảnh sát bắn đạn hơi cay mỗi năm giây và hàng hàng quả đạn hơi cay mỗi ngày.

Sư phụ giảng:

“…một ‘bất động’ có thể [ức] chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005–Giảng Pháp tại các nơi V)

Tôi cố gắng tập trung vào bản tin tường thuật trực tiếp và phỏng vấn, trong tâm chỉ còn duy nhất niềm tin rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ sẽ có tiếng nói sau cùng. Tôi nhắc nhở bản thân phát chính niệm nhiều hơn. Phần lớn nỗi sợ hãi của tôi đã tan biến.

Sư phụ giảng:

“Càng trong vô vọng, có lẽ hy vọng ngay ở trước mắt.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp–Giảng Pháp các nơi XI)

Tôi nhận ra rằng hoàn cảnh càng hiểm nguy thì uy lực cứu người của chúng ta càng mạnh mẽ. Khi luật cấm che mặt được thông qua, xã hội tràn ngập khủng bố đỏ. Thậm chí ngay cả phóng viên mang khẩu trang chống hơi cay cũng đối mặt với nguy cơ. Đêm đó tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi, và chúng tôi đã thực hiện buổi tường thuật trực tiếp tại Mong Kok. Có nhiều người trên phố mang khẩu trang. Dường như họ không sợ hãi. Ngày hôm sau, nhiều đứa trẻ cũng đã xuống đường biểu tình. Tôi thu thập được nhiều câu chuyện cảm động và phát sóng trên truyền thông của chúng ta. Việc này đã khích lệ nhiều người hơn nữa bước ra biểu tình chống lại sự chuyên chế của ĐCSTQ và xã hội càng chính hơn.

Thông qua phỏng vấn cứu người trong giới chủ lưu

Cuối tháng 6 năm nay, tôi phỏng vấn một chuyên gia tài chính nổi tiếng trên mạng Internet. Tôi đã viết bài về ông ấy và đăng bài phỏng vấn lên mạng xã hội. Nó thu hút được nhiều sự chú ý. Buổi phỏng vấn thứ hai là với người dẫn chương trình nổi tiếng của kênh radio được phát sóng trên Internet. Ông ấy phân tích tình hình hiện tại. Chúng tôi đưa lên mạng xã hội của chúng tôi và nó đã nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi. Tỉ lệ click đạt hơn 700 nghìn. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang khích lệ tôi và an bài cho tôi cứu người thông qua các cuộc phỏng vấn. Tình hình ở Hongkong liên tục thay đổi. Người thường thì muốn biết các chuyên gia diễn dịch các sự kiện như thế nào. Đây cũng là một cơ hội tốt ghi chép lịch sử đang diễn ra.

Với sự phối hợp của những thành viên trong nhóm, các bài phỏng vấn của tôi đã tăng từ một hoặc hai bài một tuần lên một hoặc hai bài một ngày. Khối lượng công việc cũng tăng lên đáng kể. Thành viên nhóm chúng tôi còn phải chép lại và chèn phụ đề trước khi đăng lên mạng. Có nhiều lời phàn nàn và những người quản lý có một số than phiền về tôi. Họ nghĩ rằng tôi đang chứng thực bản thân. Tôi cảm thấy áp lực và cảm thấy bị oan ức. Tôi đã tình nguyện làm việc nhiều năm và phó xuất rất nhiều. Tôi cảm thấy những học viên khác đã hiểu nhầm tôi.

Một đêm nọ tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ, chuyên gia mà tôi phỏng vấn đưa cho tôi xem một quyển hồi ký của ông ấy nhưng quyển sách đã bị hỏng nát. Tôi nhớ duy nhất một câu nói của ông ấy rằng ông ấy đọc ET và ủng hộ nó. Cảnh tượng thứ hai trong giấc mơ là đại hủy diệt và dịch bệnh bùng phát. Thậm chí mặt đất nứt ra và nuốt chửng mọi người. Tôi đang nỗ lực cứu họ. Tôi thức giấc và nhận ra rằng Sư phụ yêu cầu tôi mau chóng cứu nhiều người hơn. Tôi phải chính lại bản thân, tu khứ tự ngã và chấp trước vào tình. Tôi phải khiêm nhường khi thực hiện những hạng mục Đại Pháp. Tôi nên phỏng vấn nhiều chuyên gia cao cấp hơn nữa. Không bao lâu sau hạng mục của tôi đã được khai mở. Nhiều viên chức Chính phủ và giới chủ lưu trước đó không thân thiện với chúng tôi đều đã đồng ý phỏng vấn.

Trong tiến trình này, tôi đã kết bạn với họ và nói cho họ nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Một vài người trong số họ đã đến Đài Loan xem ShenYun với tôi. Một số người đã đọc sách Đại Pháp. Những cuộc phỏng vấn ngày càng tích cực và đóng vai trò tốt trong việc cứu độ chúng sinh.

Phối hợp vô điều kiện với người điều phối

Có nhiều ý kiến khác nhau của học viên về việc vận hành ET sao cho được tốt. Có nhiều ý tưởng khác nhau về cách tường thuật tin tức, kể cả việc phát báo miễn phí, cách tiếp thị tờ báo như thế nào v.v. Những người điều phối thực sự có áp lực rất lớn.

Sư phụ giảng:

“Chấp hành một cách vô điều kiện, đã nghe rõ chưa? Rất nhiều lúc, khi tranh luận vấn đề mãi không thôi, chỉ cần họ biểu đạt thái độ, thế thì cứ làm thôi. Thậm chí với rất nhiều sự việc có thể không cần thương lượng với mọi người nữa, trực tiếp bố trí và mọi người đi làm. Vì sao? Rất nhiều việc trước đây cứ tranh tới tranh lui, tôi không biểu đạt thái độ về việc đó, ấy là vì tôi cố ý rèn luyện chư vị cần có suy xét của tự thân mình, thành tựu con đường của chính mình. Như vậy đến thời gian này là đã đủ lâu rồi, những gì cần có đã có rồi, trạng thái cũng nên trải qua rồi.” (Tinh tấn hơn nữa–Giảng Pháp tại các nơi X)

Thể ngộ của tôi là học viên chúng ta nên phối hợp và làm việc cùng nhau thậm chí là ngay cả trong lúc chịu nhiều áp lực, và đây chính là điều quan trọng nhất.

Hồi tưởng lại hơn 10 năm tham gia vào hạng mục truyền thông của mình, tôi nhận ra rằng tôi nên làm việc trong hạng mục này với tâm thái của một học viên, bất kể là việc gì. Tôi nên buông bỏ những ý kiến cá nhân và nên bước ra tuyến đầu nếu được yêu cầu.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện. Người tu luyện không thể mang theo tâm con người, mang theo nợ nghiệp, mang theo chấp trước mà viên mãn.” (Gửi Pháp hôị Chicago–Tinh tấn yếu chỉ III)

Tôi luyện công mỗi sáng và học Pháp vào buổi trưa với các học viên khác ở văn phòng. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn như thuở đầu. Tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân nên thực hiện hạng mục Đại Pháp bằng tâm thái của một người tu luyện – chứ không phải là người thường làm việc Đại Pháp. Mỗi ngày tôi tràn đầy năng lượng. Tôi nhận ra rằng chúng ta sẽ không có kết quả cứu người tốt đẹp nếu chúng ta không đề cao bản thân từ giác độ của Pháp và cùng nhau phối hợp trong chỉnh thể.

Xin vui lòng chỉ ra nếu có điều gì chưa phù hợp

Tạ ơn Sư phụ! Cám ơn các bạn đồng tu!

Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên 2019


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/4/396607.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/19/181154.html

Đăng ngày 11-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share